Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 443 - Chương 443. Người Thứ Nhất (2)

Chương 443. Người Thứ Nhất (2) Chương 443. Người Thứ Nhất (2)

Chỉ là một tiểu gia hỏa Hoàng cảnh hậu kỳ cũng dám trêu chọc bọn họ.

Trước là bị Lý Thụy đua giỡn, bây giờ lại xuất hiện một gia hỏa không biết từ đâu tới khiêu khích bọn họ, coi bọn họ là thứ gì chứ.

Nghĩ đến đây, trong mắt Hồ trưởng lão lóe lên một tia sát cơ dày đặc.

- Ngươi muốn chết!

Hồ trưởng lão tức giận mắng một tiếng, lập tức đã chuẩn bị động thủ.

- Hồ trưởng lão, yên tâm đừng vội.

Mỹ phụ ngăn cản Hồ trưởng lão, lập tức nói với Vương Vô Địch:

- Tiểu huynh đệ, rốt cuộc ngươi là ai?

Đương nhiên, người mỹ phụ ngăn cản Hồ trưởng lão không phải là coi trọng thanh niên anh tuấn kia, nàng chỉ muốn biết thân phận cụ thể của người kia mà thôi.

Bởi vì nàng phát hiện, sau khi người thanh niên này xuất hiện thì Lý Thụy rõ ràng an định hơn nhiều.

Điều này nói rõ rằng hoặc là thanh niên xuất hiện đột nhiên có địa vị không hề bình thường, hoặc là thanh niên này có thực lực đủ cường đại.

Đương nhiên, mỹ phụ càng tin tưởng tình huống thứ nhất, thanh niên này có địa vị không hề bình thường.

- Ha ha, mới nói, ta chính là người mà các ngươi muốn tìm, các ngươi không tin thì thôi đi, nhưng mà các ngươi đã tự động đưa tới cửa rồi bắt các ngươi trở về cũng không tệ.

Trên mặt Vương Vô Địch vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Nghe nói như vậy, trong lòng mấy người đều dâng lên một cảm giác hoang đường.

Cái gì gọi là bọn họ tự động đưa tới cửa, muốn bắt bọn hắn về chứ?

Chỉ là một tiểu gia hỏa Hoàng cảnh hậu kỳ cũng dám nói năng lung tung với mấy tên Đế cảnh, thật sự là không sợ gió lớn đau đầu lưỡi.

Nhưng ngay trong giây tiếp theo, vẻ mặt của mấy người lại thay đổi, chỉ thấy khí tức của người thanh niên kia liên tục tăng lên, rất nhanh đã đạt đến Đế cảnh hậu kỳ.

- Đế cảnh hậu kỳ!

Mấy người đều phát ra một tiếng kinh hô.

Một người vừa rồi vẫn là tu vi Hoàng cảnh hậu kỳ, sau một khắc khí tức trên người hắn đã đạt tới Đế cảnh hậu kỳ, là vốn đã che giấu tu vi, hay là sử dụng bí pháp gì đây?

Nhưng bí pháp nào lại có thể tăng lên khủng bố như vậy?

Nhưng không đợi mấy người nghĩ kỹ thì bóng dáng Vương Vô Địch đã động.

Bóng người của hắn trong nháy mắt biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện trở lại thì đã xuất hiện trước người mỹ phụ kia, bàn tay đột nhiên đưa ra, chộp tới người mỹ phụ kia.

Cảm nhận được nguy cơ, mỹ phụ vội vàng thôi động linh lực toàn thân, ngưng tụ thành một lá chắn phòng ngự, chặn tay của Vương Vô Địch lại.

Nhưng mà lực lượng khủng bố từ trên bàn tay Vương Vô Địch đã trực tiếp phá vỡ vòng bảo vệ phòng ngự, bàn tay hướng vỗ thẳng đến trước ngực mỹ phụ.

- Phanh!

Mỹ phụ chỉ cảm giác như bị búa sắt lớn đập trúng, cả người trực tiếp bay ra ngoài.

Khi nàng vừa mới bay ra thì bóng người của Vương Vô Địch cũng đi tới, hai chân đạp không trung, trong nháy mắt xuất hiện phía trước mỹ phụ đang bay lơ lửng.

Hai tay nhanh chóng biến ảo, một loạt kiếm mang sắc bén nổ tung ra.

- Xùy xùy...

Kiếm mang như hạt mưa rơi vào trên người mỹ phụ, từng đợt huyết hoa nở rộ.

Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể mỹ phụ rơi mạnh xuống đất.

- Người thứ nhất!

Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai mọi người.

Mà lúc này, ba người còn lại đều phản ứng lại, thật sự là tốc độ vừa rồi của Vương Vô Địch quá nhanh.

- Lý sư tỷ!

- Trưởng lão Lý Linh!

Nhìn thấy cảnh này, ba người Lưu Nhàn nhất thời phát ra một tiếng kinh hô.

Bọn họ làm sao cũng không ngờ rằng trong nháy mắt vừa rồi Lý Linh lại bị đánh thành trọng thương.

Phải biết rằng Lý Linh có tu vi là Đế cảnh trung kỳ, tuy rằng kém hơn so với các trưởng lão Đế cảnh đỉnh phong khác nhưng cho dù là trưởng lão Đế cảnh đỉnh phong muốn đánh bại Lý Linh cũng không phải là một chuyện dễ dàng, càng không cần phải nói vừa rồi đánh Lý Linh bị thương nặng trong nháy mắt.

Nhưng sao thanh niên kia lại có thể làm được điều đó, chẳng lẽ tu vi của thanh niên kia thật sự là Thánh cảnh hay sao?

Chỉ sợ cũng chỉ có cường giả Thánh cảnh mới có thể làm được điểm này.

Nhất thời, trong lòng ba người Hồ trưởng lão dâng lên cảm giác nguy cơ nồng đậm.

Ngược lại, Lý Thụy ở bên cạnh cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy nam nhân này đã đè Mã Đức là cường giả Thánh cảnh trung kỳ lên đánh.

Mặc dù thực lực của đám người Hồ trưởng lão không tệ lắm, còn mạnh hơn hắn một chút, nhưng vẫn còn kém xa so với cường giả Thánh cảnh.

Còn về Lý Thiên thì đã sớm bị một màn trước mắt làm giật mình.

- Phanh!

- Lý Thụy, trông giữ tốt người này, đừng để cho nàng chạy trốn.

Vương Vô Địch tiện tay ném mỹ phụ bị thương nặng đến bên cạnh Lý Thụy, bình tĩnh nói.

- Vâng, đại nhân!

Từ đầu đến cuối, Vương Vô Địch đều không quay đầu lại nhìn người phụ nữ bị trọng thương một cái, mà là nhìn về phía mấy Hồ trưởng lão.

- Bây giờ đã đến lượt các ngươi rồi!

Khóe miệng Vương Vô Địch lộ ra một đường cong.

Một giây sau, Vương Vô Địch đã biến mất tại chỗ, hóa thành một đạo bạch quang tấn công về phía ba người.

Giờ khắc này, ba người Hồ trưởng lão cảm nhận được một sự nguy hiểm cực lớn, gần như là đồng thời, trong tay ba người đều xuất hiện một linh khí, trên người cũng xuất hiện một tầng bảo hộ.

- Thánh Viêm Phần Thiên!

- Huyễn Âm Trảm!

- Trọng Sơn!

Ba đạo công kích mạnh mẽ trong nháy mắt nổ tung, biến thành lưu quang màu trắng hung hăng đánh về phía Vương Vô Địch.

Vương Vô Địch thấy thế không có chút kinh hoảng nào.

Trong nháy mắt này, không gian xung quanh hắn trở nên hỗn loạn, một lực trường kỳ lạ bao phủ hắn lại, chính là từ trường phòng ngự của Thái Huyền Thần Cương, tu luyện tới cảnh giới viên mãn có thể ngăn cản chín thành công kích của kẻ thù.

Mặc dù bây giờ Vương Vô Địch còn chưa tu luyện tới cảnh giới viên mãn, nhưng có thể triệt tiêu sáu thành công kích là được rồi.

Lại thêm trên người hắn có thần khí đặc biệt như Sâm La Vạn Tượng, xét về phòng ngự thì đã mạnh hơn cường giả Thánh cảnh thông thường nhiều rồi.

Có thể nói, ngoại trừ tu vi của Vương Vô Địch thấp hơn một chút ra thì cho dù là công kích, phòng ngự, tốc độ hay phương diện khác đều không kém hơn một số Thánh cảnh, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment