Mấy người An Ngôn ở bên cạnh cũng bị lời nói của Ngô Hoành dọa sợ.
Không lâu sau, bóng đen trên bầu trời che khuất mặt trời kia biến nhỏ lại, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
- Phụ thân, các ngươi tiếp tục ở lại ngọn núi này đi, không nên chạy loạn, ta đi đến chỗ sư tôn một chuyến.
Ngô Hoành nói.
- À, được.
Ngô Vệ Quốc đờ đẫn gật đầu, hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần.
- Sư tôn, vừa rồi là Long tộc trong truyền thuyết sao?
Lúc này, mấy người Phương Húc đã đi tới bên cạnh Vương Đằng, nhìn hắn với ánh mắt tò mò.
- Ừm.
Vương Đằng khẽ gật đầu.
Thấy sư tôn gật đầu, trong lòng mấy người Phương Húc đều dâng lên sóng to gió lớn.
Tuy vừa rồi bọn họ đều chính mắt nhìn thấy chín bóng đen khổng lồ trên bầu trời, rất giống với Long tộc trong sách cổ, nhưng bọn họ cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy Long tộc chân chính.
Không nói đến đám người Phương Húc, cho dù là cường giả Thánh cảnh của Thiên Phong Vực thì chỉ sợ cũng chưa từng nhìn thấy Long tộc chân chính.
Nghe nói Long tộc đã mai danh ẩn tích từ thời Thượng Cổ, trong vực Thiên Phong đã sớm không còn Long tộc chân chính, tất cả chỉ là yêu thú có huyết mạch Long tộc.
Nhưng có thể khẳng định một điều, đó là những yêu thú có huyết mạch Long tộc đều rất cường đại.
Vừa rồi, chín bóng đen khổng lồ trên không trung đều là Long tộc chân chính, vậy thực lực của bọn nó lại khủng bố như thế nào?
Mấy người đều không hoài nghi lời sư tôn nói, nếu sư tôn nói đó là Long tộc chân chính, vậy khẳng định là Long tộc chân chính.
- Sư tôn, chín con rồng kia đều có tu vi gì? Chúng là thú cưỡi của sư tôn ngài sao?
Ngô Hồng hỏi.
Vừa rồi, hắn đã tận mắt nhìn thấy trên người chín con rồng kia có một sợi xích đen nối tiếp với một Long Niện hoàng kim huy hoàng.
- Không sai, đó chính là Cửu Long Niện của vi sư, tu vi của bọn nó cũng coi như là tạm được, đều là Thánh cảnh sơ kỳ.
Vương Đằng bình tĩnh nói, giống như đang nói một chuyện nhỏ không đáng kể vậy.
Mà mấy người Phương Húc ở bên cạnh nghe thấy lời này thì hoàn toàn kinh hãi.
- Thánh… Thánh cảnh sơ kỳ?
Nếu bọn họ không nghe lầm, vừa rồi sư tôn nói đúng, vậy thì chín con rồng kia đều có tu vi là Thánh cảnh sơ kỳ.
Nói chín Long tộc có tu vi Thánh cảnh sơ kỳ là coi như tạm được, lời này cũng chính là từ trong miệng sư tôn bọn họ nói ra, nếu là người khác dám nói thế thì tuyệt đối sẽ bị người khác đánh chết.
Một lát sau, mấy người Phương Húc mới hồi phục tinh thần, bọn họ hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Không có cách nào, lấy chín Long tộc Thánh cảnh sơ kỳ làm toạ kỵ kéo kiệu, loại sự tình này không cần nói là mấy người Phương Húc bọn họ, chỉ sợ cho dù là Thần cảnh cường giả nhìn thấy, cũng phải hâm mộ.
Tuy cường giả Thần cảnh cường đại, nhưng Long tộc khó tìm.
Huống chi, Long tộc cũng không phải dễ trêu chọc, cho dù là cường giả Thần cảnh thì chỉ sợ cũng không dám trêu chọc Long tộc trong truyền thuyết.
- Các ngươi cũng không cần quá hâm mộ như vậy, chờ tu vi các ngươi cao hơn một chút, đến lúc đó cũng có thể bắt mấy con Long tộc làm toạ kỵ.
Có lẽ nhìn ra được hâm mộ trong mắt mấy đồ đệ, Vương Đằng mở miệng an ủi.
Nghe được sư tôn an ủi, mấy người Phương Húc không khỏi trì trệ.
- Chờ bọn hắn tu vi cao hơn một chút, bắt mấy con Long tộc làm toạ kỵ?
Suy nghĩ cẩn thận, chuyện này hình như cũng không phải là không thể được.
Bọn họ không cần giống sư tôn, cần chín con Long tộc Thánh cảnh sơ kỳ kéo Long Niện làm toạ kỵ, chỉ cần một con Long tộc Đế cảnh, Hoàng cảnh, thậm chí là một con Vương cảnh là đã thoả mãn rồi.
Trong đó, trong lòng Sở Chiếu kích động nhất, hắn thật sự rất thích yêu thú huyết mạch Long tộc, càng hi vọng mình có thể có một con Long tộc chân chính.
Tuy trên cánh tay của hắn quấn quanh một con Tam Nguyên Thuỷ Lân Thú có huyết mạch Long tộc, nhưng mà gia hoả này không nhắc tới cũng được.
Ở chung lâu như vậy, Sở Chiếu cũng coi như hiểu rõ tính cách của Tiểu Bạch Xà này, ỷ mạnh hiếp yếu, nhát gan, đánh nhau mà lấn át…
Tóm lại, uy thế của Long tộc mà trong sách cổ ghi lại, Tiểu Bạch Xà đều không có.
Cho nên, Sở Chiếu quyết định, sau này nhất định phải cố gắng tu luyện nhiều hơn mới được, chờ tu vi của hắn cao hơn một chút sẽ đi bắt một con Long tộc chân chính trở về.
Không chỉ Sở Chiếu, mà ngay cả mấy người Phương Húc cũng không khỏi tâm tình tăng vọt.
Ánh mắt Vương Đằng đảo qua mấy người, trong lòng rất là hài lòng.
Thân là đồ đệ của hắn, không có một chút quyết tâm sao được!
Nhưng khi Vương Đằng nhìn thấy Hổ Nữu thì khoé miệng của hắn không khỏi nhếch lên.
Cũng không biết Hổ Nữu nghĩ tới điều gì, tuy rằng ánh mắt rất sáng, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, nhưng mà khoé miệng mang theo một tia trong suốt, thậm chí thỉnh thoảng còn vụng trộm nuốt nước miếng là xảy ra chuyện gì?
Cảm giác như xâm nhập vào một thứ gì đó kỳ quái.
- Một đoạn thời gian tiếp theo, các ngươi tạm thời đừng đi ra ngoài, đợi ở bên trong Thái Sơ Thần Tông tu luyện cho tốt, đợi vi sư giải quyết Võ Đấu Trường rồi nói sau.
Vương Đằng lại nhắc nhở mấy người một lần nữa.
- Vâng thưa sư tôn.
…
Đợi đến khi mấy người Phương Húc rời khỏi, Vương Đằng đột nhiên như nhớ ra điều gì đó.
Nếu hắn nhớ không lầm, thực lực Thái Sơ Thần Tông càng cường đại thì khí vận của tông môn càng mạnh, khí vận của hắn cũng sẽ tăng theo.
Tuy rằng ở trong đó có chút hạn chế, cần môn nhân đệ tử và cường giả thực tình quy thuận Thái Sơ Thần Tông mới có thể tăng lên khí vận của tông môn, nhưng vừa vặn Cửu Long Niện kia lại đã nhận hắn làm chủ, vậy không phải tương đương với chín con Hắc Long này đã thành tâm quy thuận Thái Sơ Thần Tông sao.
Nói như vậy, khí vận của hắn chắc là cũng sẽ tăng lên mới đúng.
Nghĩ đến đây, Vương Đằng không kìm nổi kiểm tra tin tức của mình một hồi.
Dù sao thì nhiệm vụ này cũng vô cùng quan trọng, hiện giờ tài nguyên tốt nhất hắn có được cũng chỉ là Thần giai cực phẩm, nếu khí vận của hắn đột phá 1000 điểm thì liệu có thu được tài nguyên tốt hơn không?