Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 49 - Chương 49. Còn Yêu Thú Hơn Yêu Thú (Phần 2)

Chương 49. Còn Yêu Thú Hơn Yêu Thú (Phần 2) Chương 49. Còn Yêu Thú Hơn Yêu Thú (Phần 2)

Ầm ầm!

Một người một thú lần nữa va chạm vào nhau, khí lưu nổ tung, kình phong tứ tán.

- Hống hống hống…

- Phanh phanh phanh. . .

Liên tiếp là những âm thanh va chạm vào nhau, một người một thú đều đánh ra lực lượng mạnh tới cực hạn, mỗi một quyền mỗi một chưởng đều rắn chắc oanh va chạm vào nhau, hoặc là dùng thân thể mạnh mẽ trực tiếp đụng vào nhau.

Trong lúc nhất thời, khí lãng xung quanh nổ tung, lá cây rung động, cây cối xung quanh đều bị bọn họ liên tiếp đánh gãy.

- Sư đệ đây là luyện thành quái vật à, thân thể hoàn toàn không thua Yêu thú !

Phương Húc ở bên cạnh nhìn đến là trợn mắt hốc mồm, tuy hắn biết sư đệ của mình tu luyện công pháp chùy luyện nhục thân, nhưng như thế này thì thật là quá đáng sợ rồi.

- Không biết sau này sư đệ sẽ tìm bạn lữ thế nào? Mình có cần lĩnh giáo sư đệ một chút tri thức về phương diện luyện thể hay không?

Nếu như hắn biết hiện tại Ngô Hoành còn chưa phát huy ra một nửa thực lực của mình thì sẽ có cảm tưởng thế nào?

- Ha ha ha, thống khoái, lại đến!

Ngô Hoành càng đánh càng hưng phấn, càng đánh về sau, hắn đã hoàn toàn từ bỏ phòng ngự, trực tiếp lựa chọn ngạnh kháng, bắt đầu chơi quyền quyền đến thịt đối oanh với Hắc Bạo Hùng.

- Rống rống (không được, tên nhân loại này còn giống yêu thú hơn bản gấu, nắm đấm của hắn đánh lên trên người gấu đau quá, phải tranh thủ thời gian chạy thôi. )

Hắc Bạo Hùng bị đau liên tục kêu to, nhất là dưới tình huống lực lượng của Ngô Hoành càng đánh càng lớn, thân thể của nó đã dần dần ăn không tiêu.

Mà tay gấu của hắn đánh vào trên thân tên đối diện lại giống như không có việc gì, tối đa cũng chỉ đánh tên nhân loại trước mắt này lui lại mấy bước, móng vuốt sắc bén của nó đánh ở trên người kẻ ấy chỉ có thể lưu lại mấy vết màu trắng ở trên da của hắn.

Hắc Bạo Hùng đánh lui tên nhân loại trước mắt này, quay người chạy về hướng rừng cây sau lưng, lựa chọn chiến lược lui rồi tính.

- Đừng chạy, đại gia hỏa.

Ngô Hoành nhìn thấy Hắc Bạo Hùng quay người chạy vào rừng cây thì nhất thời gấp.

Ta vừa mới đánh vui vẻ mà ngươi đã chạy là có ý gì?

Ngô Hoành đuổi về phương hướng Hắc Bạo Hùng chạy trốn.

- Sư đệ, đừng đuổi theo.

- Đùng. . .

Ngô Hoành đánh một chưởng lên trên thân Hắc Bạo Hùng, trực tiếp đánh nó bay ra ngoài.

- Rống (đau chết ta rồi, chạy mau! )

Hắc Bạo Hùng quay lưng, tiếp tục chạy tới về chỗ sâu trong rừng cây.

- Nhân loại kia thật đáng sợ, khí lực còn lớn hơn bản gấu, cho tới bây giờ chưa thấy qua nhân loại đáng sợ như thế.

- Sư đệ, đừng đuổi theo.

Mắt thấy Ngô Hoành chuẩn bị lần nữa đuổi theo con Hắc Bạo Hùng kia, Phương Húc vội vàng kêu hắn lại.

Nếu không cẩn thận đuổi quá mức vậy thì xong đời.

- Sư huynh, con Hắc Bạo Hùng kia quả thực là nỗi nhục của Yêu thú nhất tộc.

Ngô Hoành tức giận nói.

- . . .

Phương Húc kỳ quái nhìn lấy sư đệ này của mình, thầm nghĩ:

- Cho dù là ta thì ta cũng chạy trốn rồi, gặp tên biến thái thì đánh như thế nào?

- Sư huynh, biểu lộ của ngươi là thế nào?

- A a, không có việc gì, ta chỉ có chút giật mình thôi.

- Được rồi, sư đệ, Man Hoang sơn mạch này có Yêu thú Linh Võ cảnh trở lên, chúng ta cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

- Ừm, sư huynh.

Ngô Hoành có chút buồn bực nhẹ gật đầu.

- Đi thôi, trước tiên chúng ta lịch luyện mấy ngày ở xung quanh nơi này đi.

Trên một cây đại thụ phía sau bọn họ, Vương Đằng nhìn gấu đen lớn phía xa chạy trốn, trong mắt lộ ra một tia tiếc hận.

- Ai, đáng tiếc hai đôi tay gấu kia.

Vương Đằng chậc chậc chậc chậc hai lần miệng, có chút tiếc hận nói.

- Được rồi, tay gấu không có thì không có thôi, vẫn là chăm sóc đồ đệ quan trọng.

Bóng người Vương Đằng dần dần biến mất, đuổi theo phương hướng hai đồ đệ biến mất.

. . .

Đại điện của tông chủ Thiên Kiếm tông.

- Võ trưởng lão, Khúc trưởng lão, lịch lãm lần này sẽ do hai người các ngươi dẫn đội, nhất định phải đảm bảo an toàn cho mấy đệ tử kia.

- Vâng, tông chủ.

- Ầm ầm!

- Ta ngăn nó lại, các ngươi đi mau!

- Lưu đại thúc, không muốn!

- Tiểu Liên, chúng ta đi mau, nếu không chạy thì không còn kịp rồi.

- Đi mau!

- A!

- Sư đệ, hình như phía trước có âm thanh đánh nhau, chúng ta đi qua đó xem một chút đi.

- Được.

“Vù vù” hai tiếng!

Phương Húc và Ngô Hoành sử dụng thân pháp, chạy về nơi tranh đấu.

Một đại hán mặt vuông khua tay, một cây đại đao chém về một Yêu thú toàn thân đen nhánh tới, nhưng tốc độ của Yêu thú đó thật sự quá nhanh, đại hán mặt vuông căn bản không bổ trúng được Yêu thú đó, ngược lại bị móng vuốt của Yêu thú đó tạo thành từng vết thương.

Ở phía sau hắn còn có mấy người trẻ tuổi đang vội vàng hấp tấp bỏ chạy về nơi xa.

- Là Ám Ảnh Báo, sư đệ, chúng ta có đi giúp bọn hắn một chút hay không?

Bình Luận (0)
Comment