Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 5 - Chương 5. Môn Quy "Cẩu" Đạo

Chương 5. Môn Quy "Cẩu" Đạo Chương 5. Môn Quy "Cẩu" Đạo

- Nhớ kỹ: Đánh nhau chỉ đánh với tu sĩ thấp hơn mình từ một đến hai đại cảnh giới, gặp phải cùng cảnh giới thì tốt nhất là trực tiếp chạy trốn, gặp người cảnh giới thấp hơn thì trực tiếp một chiêu giết chết, sau khi giết còn phải nghiền xương thành tro, tốc độ nhất định phải thật nhanh, trước và sau khi xuất thủ nhất định không được phí lời hết bài này đến bài khác, tốt nhất đừng nói chuyện, trực tiếp ra tay toàn lực.

- Tốt, tạm thời chỉ có như vậy thôi, chờ sau này vi sư nghĩ ra sẽ bổ sung thêm.

Khóe miệng Phương Húc run rẩy, qua một hồi lâu, hắn mới miễn cưỡng tiêu hóa những lời mà sư tôn vừa nói này, sau đó thận trọng hỏi:

- Sư tôn, không phải người tu luyện thì không được sợ hãy, dũng cảm tiến tới, vững bước không lùi sao?

Vương Đằng cười lạnh một tiếng.

- À, đó là đầu sắt, người như vậy thường chết rất sớm, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có còn sống mới là bãn lĩnh lớn nhất, còn sống mới có phát ra, còn sống mới là bên thắng cuối cùng.

- Cho nên, ngươi nhất định phải nhớ kỹ những lời ta vừa nói kia, dựa theo quy củ ta nói mà làm, như vậy mới có thể tu luyện có thành tựu, biết không?

- Vâng, sư tôn, đồ nhi cẩn tuân sư tôn dạy bảo.

Vương Đằng cũng biết trong thời gian ngắn Phương Húc sẽ không hiểu nỗi khổ tâm của hắn, nhưng mà thời gian còn rất dài, chờ sau này hắn gặp nhiều thì sẽ biết.

- Vi sư sống nhiều năm như vậy, cũng đã thấy rất nhiều sự tình, ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, trên thế giới này có một bộ phận tồn tại cực kỳ không ổn định, bọn hắn giả heo ăn thịt hổ, lấy yếu thắng mạnh, khí vận vô song, tốc độ tu luyện vô cùng nhanh, bảo vật càng là nhiều đếm không hết, nếu sau này ngươi gặp phải những người như vậy thì nhất định không nên trêu chọc, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

- Vâng, sư tôn.

- Nếu ngươi đã nhớ kỹ, vậy thì vi sư cũng có thể yên tâm truyền cho ngươi công pháp.

Nói xong, Vương Đằng cong ngón búng ra, bắn Hỗn Nguyên Vô Cực Quyết vào trong mi tâm của Phương Húc.

Sau khi tiếp thu được Hỗn Nguyên Vô Cực Quyết, Phương Húc chỉ nhìn lướt qua đã nhìn ra môn công pháp này cực kỳ bác đại tinh thâm, tuy hắn không biết phẩm cấp cụ thể nhưng so với công pháp mình đang tu luyện thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Lại thêm thủ đoạn bấm tay truyền công của sư tôn cũng không phải là người bình thường có thể làm được, ít nhất cũng phải tu vi Chân Võ cảnh trở lên mới có thể làm được, xem ra chỉ sợ sư tôn của mình chí ít cũng là một cường giả Chân Võ cảnh.

- Tự ngươi tìm một chỗ ở lại, nắm chặt thời gian, tu luyện thật tốt đi.

Vương Đằng nói với Phương Húc còn đang ngẩn người ở bên cạnh, nghĩ nghĩ, lại lấy ra Thông Lạc Đan và Tụ Khí Đan đưa cho Phương Húc.

- Những đan dược này ngươi lấy để tu luyện trước đi.

- Cảm ơn sư tôn, đệ tử nhất định không làm nhục sư mệnh.

Nhìn bóng lưng sư tôn rời đi, Phương Húc nắm chặt nắm đấm, trong lòng âm thầm thề:

- Chính mình nhất định phải tu luyện thật tốt, không thể cô phụ nỗi khổ tâm của sư tôn.

Bên này, Vương Đằng vừa mới về đến phòng rốt cuộc không kềm được chính mình nghiêm túc, trong lòng đau lòng một trận.

Công pháp Thiên giai thượng phẩm, ngay cả mình cũng chưa được tu luyện nhưng lại phải truyền cho đồ đệ như vậy.

Còn có những Thông Lạc Đan và Tụ Khí Đan kia nữa, đây chính là tài phú mà hắn phải để dành mấy năm này mới có được.

Tuy bản thân hắn biết luyện đan, nhưng bình thường hắn cũng không có chất béo nào có thể kiếm, để dành nhiều vốn liếng như vậy cũng không dễ dàng, hôm nay đều cho tên đồ đệ này.

Vương Đằng càng nghĩ càng đau lòng, chỉ hy vọng Phương Húc có những đan dược kia có thể trợ giúp hắn sớm ngày đột phá cảnh giới.

Dù sao Phương Húc tu luyện đạt được bao nhiêu tu vi thì hắn cũng sẽ đạt được bấy nhiêu tu vi.

Mặc kệ, nằm thắng thì xong việc.

Nghĩ như vậy, Vương Đằng lấy ra Ngưng Nguyên Đan được khen thưởng, bắt đầu tu luyện Hỗn Nguyên Vô Cực Quyết.

Tuy Phương Húc học được Hỗn Nguyên Vô Cực Quyết thì hắn cũng sẽ học được Hỗn Nguyên Vô Cực Quyết, nhưng tu vi của hắn còn thấp như thế, nỗ lực thì vẫn phải nỗ lực.

Cứ như vậy tu luyện liên tiếp bảy tám ngày, tu vi Vương Đằng cũng thuận lợi đột phá đến Long Nguyên cảnh tầng hai.

- Không hổ là công pháp Thiên giai thượng phẩm, tốc độ tu luyện cũng thật nhanh, lúc này mới mấy ngày mà hắn đã đột phá một tiểu cảnh giới, dựa theo tốc độ tu luyện, có lẽ chỉ cần nửa năm là hắn đã có thể đột phá đến Chân Võ cảnh.

Vương Đằng cảm thụ được năng lượng khủng bố ẩn chứa trong thân thể, trong lòng rất là hài lòng, cảm giác an toàn lại tăng lên một chút.

Đương nhiên, ở trong đó cũng có công lao của Phương Húc, nếu không thì cho dù Vương Đằng tu luyện là công pháp Thiên giai thượng phẩm thì cũng không có khả năng đột phá đến Long Nguyên cảnh tầng hai trong bảy tám ngày.

Bình Luận (0)
Comment