Mặc dù quận Thiên Dương là do Trấn Nhạc tông bọn họ định đoạt, nhưng thực lực của phủ Thành Chủ vẫn còn đó, nhất là thành chủ Dương Thiên Hành, dù sao cũng có tu vi Thiên Võ cảnh hậu kỳ, cho dù là hắn cũng không thể một chưởng đập chết Dương Thiên Hành.
Trừ phi là có cường giả Vương cảnh ra tay!
Nhưng toàn bộ Vương cảnh Đại Càn không chỉ có mấy vị như vậy sao? Chẳng lẽ là cường giả Vương cảnh của Sở gia âm thầm ra tay à?
Đúng lúc này, một bóng người mặc trang phục nam tử đột ngột xuất hiện trong đại điện.
- Ngươi là ai?
- Dương Thiên Hành nói rất nhớ các ngươi, cho nên mới bảo ta tới đây để cố ý tiễn các ngươi một đoạn đường!
Một giọng nói đạm mạc từ trong miệng nam tử truyền ra.
Không đợi tông chủ Trấn Nhạc tông và vị trưởng lão kia phản ứng lại thì hai đạo chưởng phong đã đánh tới.
- Bành! Bành!
Vào thời khắc sinh tồn cuối cùng này, tông chủ Trấn Nhạc tông rốt cuộc cũng biết tại sao Dương Thiên Hành lại bị một chưởng đập chết.
Bởi vì lúc này đây, hắn đang trải qua tất cả những chuyện này!
- Vẫn còn có người!
Trong mắt Mạc Kỳ lóe lên một đạo hàn quang.
Ngay sau đó, bóng dáng của hắn lập tức biến mất trong đại điện, đi về phía các trưởng lão khác của Trấn Nhạc tông.
Còn về cái gọi là đại trận của Trấn Nhạc tông thì trong mắt hắn giống như là không có tác dụng.
Trải qua ba tháng khổ tu, tu vi của hắn cũng từ Vương cảnh lúc trước đột phá đến Hoàng cảnh đỉnh phong hiện tại, khoảng cách đến Đế cảnh cũng chỉ thiếu chút nữa!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chỉ chớp mắt, bảy ngày đã trôi qua.
Vào một ngày này, Lý Thụy và Hồ Đông Phong cũng lần lượt mang theo các đệ tử nhận được tin tức chạy về Thái Sơ Thần Tông.
Trên linh chu, nhìn bóng người một mình trơ trọi phía sau, trong lòng Lý Thụy vẫn hết sức thấp thỏm.
Dù sao thì ai mà ngờ được, trong bảy ngày mà hắn lại chỉ tuyển nhận được một đệ tử hợp cách cho Thái Sơ Thần Tông, số lượng này nếu tính ra thì... Thôi không tính cũng được, dù sao thì có tính hay không cũng vậy
Không phải hắn làm việc không dụng tâm, mà đến cuối cùng, thậm chí hắn còn cầm lấy trận bàn mà tông chủ đại nhân đã cho đi khảo nghiệm, đi những trấn nhỏ, thôn trang kia để khảo nghiệm, nhưng kết quả vẫn là như thế.
Nếu không phải hắn dùng trận bàn khảo nghiệm cuối cùng để đi khảo nghiệm những tiểu trấn, thôn trang kia thì có thể ngay cả một đệ tử hợp cách cũng không tìm ra được.
- Ai, cũng không biết những người khác thế nào?
Lý Thụy đứng ở đầu thuyền, bất đắc dĩ thở dài.
Đương nhiên, nếu như hắn thật sự muốn biết thì hoàn toàn có thể truyền tin hỏi thăm, nhưng nhìn thấy mình chỉ nhận được một đệ tử, nhất thời ý nghĩ gì cũng bị mất.
Không sai, quận thành Lý Thụy đi chính là quận Thiên Lĩnh!
Có thể nói, có thể thu nhận được một đệ tử này, Lý Thụy quả thật đã rất dụng tâm, dù sao thì mấy tháng trước, Ngô Hoành cũng đã thu nhận qua một lần.
Trong số những người bình thường, muốn xuất hiện một đệ tử có thể đạt tới yêu cầu tuyển chọn của Thái Sơ Thần Tông là chuyện vô cùng khó khăn.
Trên thực tế, tình huống của mấy quận còn lại cũng không khá hơn bao nhiêu, cho dù là quận Thiên Nguyệt và quận Thiên Dương cũng không chiêu mộ được năm người.
Đây là kết quả của mấy người Hồ Đông Phong và Hùng Đào dốc hết toàn lực, nếu không thì chỉ sợ không thể nào phát hiện ra những hạt giống này.
...
- Tông chủ, chúng ta đã trở về.
- Ừm.
Vương Đằng nhẹ gật đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía 25 bóng người.
Đúng vậy, toàn bộ Vương triều Đại Càn chỉ tuyển nhận 25 đệ tử đạt tiêu chuẩn của Thái Sơ Thần Tông.
Tuy chỉ có 25 người, nhưng đối với một vương triều nhỏ như Vương triều Đại Càn thì đã rất tốt rồi.
Đương nhiên, nếu những người này không bị Thái Sơ Thần Tông phát hiện thì việc có thể trở thành một người tu luyện cường đại hay không đều là hai chuyện.
Cũng không phải là có thiên phú cường đại thì có thể trở thành một người tu luyện cường đại.
Không có thiên tài bị người khác phát hiện, vậy hắn cũng không phải là thiên tài, không có các loại tài nguyên tu luyện, chỉ có thiên phú cũng không dùng được, không có bối cảnh thâm hậu cũng rất khó trưởng thành...
Trên thực tế, thiên tài của vực Thiên Phong không ít, nhưng trải qua đủ loại điều kiện để chọn lựa, chính thức có thể trưởng thành không đủ một phần vạn.
- Cũng không tệ lắm.
Nhìn thoáng qua những đệ tử này, Vương Đằng khẽ gật đầu.
Tuy cách tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của hắn còn rất xa, nhưng có thể có thiên phú như vậy cũng đã rất tốt rồi.
Lúc này, ánh mắt của mấy người Phương Húc đứng sau lưng Vương Đằng cũng sáng lên nhìn hai mươi lăm người này.
Dù sao thì sư tôn cũng đã nói, những đệ tử này sẽ gia nhập dưới trướng bọn họ.
Nếu muốn làm nhất phong chi chủ, phía dưới sao có thể không có đệ tử được chứ?
- Nhị sư đệ, ta cảm thấy mấy đệ tử kia không tệ, rất thích hợp để gia nhập Húc Nhật Phong của ta.
Phương Húc truyền âm nói.
- Đại sư huynh, ta nhìn trúng mấy đệ tử kia, đến lúc đó ngươi cũng không thể giành với ta.
Ngô Hoành cũng truyền âm nói.
Phương Húc:
- Yên tâm, hai ta nhìn trúng đệ tử không giống nhau, cũng không biết mấy vị sư đệ, sư muội đã nhìn trúng người nào?
- ....
Ngay khi mấy người sư huynh đệ đang bí mật truyền âm nói thầm thì giọng nói của Vương Đằng đã kéo mấy người lại.
- Tiếp đó, để cho mấy vị phong chủ Thái Sơ Thần Tông chọn lựa các ngươi vào sơn phong, đương nhiên, nếu như các ngươi không nguyện ý thì cũng có thể từ chối.
Thái Sơ Thần Tông có bảy ngọn núi, theo thứ tự là Húc Nhật phong, tinh tu công pháp Hỏa hệ; Thần Thể phong, chuyên tu thể chất; Vạn Yêu phong, yêu tu nhất mạch; Thiên Đế phong, chủ tu Đế khí; Tử Cực phong, Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ, Âm, Dương, Lôi, Phong, Không gian... hệ nào cùng có; Thái Âm phong, chủ tu...
Giọng nói của Vương Đằng vang lên bên tai mọi người, mà tên gọi của những ngọn núi này cũng đều là do chính đám người Phương Húc đặt.
- Phương Húc, tự các ngươi đi chọn lựa đệ tử đi.
- Vâng, sư tôn!
...
Phương Húc dẫn đầu tiến lên, liên tiếp điểm ra năm người.
Phương Húc nhìn năm người trước mặt hỏi:
- Năm người các ngươi có nguyện ý vào Húc Nhật phong của ta để tu luyện không?