Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 530 - Chương 530. Sư Tôn, Sao Nơi Này Của Ngươi Lại Có Khí Tức Làm Ta Cảm Thấy Quen Thuộc Vậy?

Chương 530. Sư Tôn, Sao Nơi Này Của Ngươi Lại Có Khí Tức Làm Ta Cảm Thấy Quen Thuộc Vậy? Chương 530. Sư Tôn, Sao Nơi Này Của Ngươi Lại Có Khí Tức Làm Ta Cảm Thấy Quen Thuộc Vậy?

- Vừa rồi là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cảm giác của ta sai sao?

Trong mắt Dương Địch hiện lên sự nghi hoặc.

- Xem ra là gần đây ta đã quá khẩn trương rồi!

Một vị người tu luyện Đế cảnh thầm nhủ trong lòng.

- ...

Những người này không biết là trong nháy mắt vừa rồi quả thật có một bàn tay vượt qua không gian vô tận đến đây, đồng thời mang ba yêu hổ có tu vi Đế cảnh đỉnh phong đi.

...

- Mẹ kiếp! Đây là đâu?

- Đại ca, nhị ca! Có phải chúng ta bị người khác đánh lén hay không?

Còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh, sau khi phát hiện mình có thê lên tiếng, Hổ Nhị, Hổ Tam đã liên tiếp phát ra tiếng kinh hô.

Vừa rồi ở Vương Thành Đại Càn, khi ba huynh đệ bọn họ đang chuẩn bị tìm hiểu thêm một số tin tức thì đột nhiên phát hiện một luồng chấn động khác thường bao phủ bọn họ lại, rồi bọn họ phát hiện mình không thể động được nữa nên không phát ra âm thanh nào.

Ngay sau đó, bọn họ cảm thấy hoa mắt thì xuất hiện ở một nơi xa lạ.

- Ba vị, các ngươi đến từ sơn mạch Yêu Thú sao? Có thể nói với ta một chút tình huống của sơn mạch Yêu Thú hay không?

Đúng lúc này lại có một giọng nói bình tĩnh vang lên bên tai tam yêu.

Ba con Hổ yêu vội vàng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người trẻ tuổi đang mỉm cười nhìn bọn họ.

- Ngươi là

- Lão Tam! \

Thấy thế, Hổ Đại vội vàng quát lớn một tiếng, lại cung kính thi lễ với Vương Đằng một cái, nói:

- Tiền bối, ba người vãn bối đúng là đến từ Yêu thú sơn mạch, không biết tiền bối là ai?

Nghe câu trả lời của đại ca, Hổ Tam ở bên cạnh nhất thời sốt ruột: \

- Đại ca, sao ngươi có thể nói với người này chúng ta đến từ sơn mạch Yêu Thú chứ, không phải lão tổ nói chúng ta không được bại lộ thân phận sao?

Nghe thấy tiếng kêu la của Hổ Tam, Hổ Đại và Hổ Nhị nhất thời cũng đen cả mặt: \

- Hai người bọn họ thông minh như vậy, sao có thể có một thân đệ đệ ngu xuẩn như thế chứ?

Ngay cả Vương Đằng cũng nhìn thoáng qua Hổ Tam, tứ chi phát triển, đầu não xem xét cũng không đơn giản, dù sao thì trên trán yêu cũng có khắc chữ “Vương”.

Đương nhiên, hai người khác cũng không kém.

- Tiền bối, tính tình của tam đệ của ta tương đối thẳng thắn, thỉnh thoảng đầu sẽ chạm mạch một chút.\

Hổ Nhị vội vàng nói.

- Nhị ca, huynh...

- Được rồi, ngươi im miệng cho ta! \

Hổ Đại quay đầu lại, hung hăng trừng mắt liếc đệ đệ của mình một cái.

- Không có chuyện gì. \

Vương Đằng không thèm để ý khoát tay áo, tiếp tục hỏi: \

- Có thể nói với ta một số tình huống của sơn mạch không?

- Không biết tiền bối muốn tìm hiểu cái gì?

Lúc này, Hổ Đại cũng hiểu được, người trước mắt này hẳn là người mà bọn họ muốn thăm dò tin tức, cũng là vị độ thần kiếp trong lời lão tổ, là cường giả cùng cảnh giới với lão tổ.

Cũng chỉ có loại tồn tại này mới có thể làm cho ba huynh đệ bọn họ không có lực phản kháng chút nào.

- Nói hết những gì các ngươi biết. \

Giọng nói bình tĩnh của Vương Đằng vang lên.

- Vâng, tiền bối. \

Hổ Đại cung kính trả lời.

Hắn biết rõ, lúc này ba huynh đệ bọn họ chạy chắc chắn không thoát được, còn về chuyện phản kháng thì càng không thể nào.

Đã như vậy, vẫn là thành thật một chút thì tốt hơn.

- Tiền bối, sơn mạch Yêu thú chúng ta

Tiếp đó, Hổ Đại nói qua tình hình của sơn mạch yêu thú, đương nhiên, những chuyện này cơ bản đều là tin tức mà những thế lực lớn ở bên ngoài biết, cũng không phải là chuyện gì quá bí mật.

Cho nên Hổ Đại nói không mang theo một chút do dự.

- Cũng chỉ có những thứ này thôi à? \

Vương Đằng bình tĩnh nhìn Hổ Đại.

Tuy trên người hắn không tản ra khí tức cường đại gì, nhưng bị ánh mắt bình tĩnh của Vương Đằng nhìn lấy, trong lòng Hổ Đại lại dâng lên một cảm giác rợn cả tóc gáy.

- Tiền... tiền bối, tiểu yêu biết chỉ có vậy thôi. \

Hổ Đại lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, thận trọng nói: \

- Tuy ba huynh đệ tiểu yêu đều có tu vi Đế cảnh, nhưng địa vị trong sơn mạch Yêu Thú cũng không cao, cho nên có rất nhiều chuyện, chúng ta cũng không biết.

Mặc dù yêu ở trên bàn đao, nhưng có chút chuyện thì tuyệt đối không thể nói.

- Vậy sao?

- Sư tôn! Sao nơi này của ngài lại có khí tức làm ta cảm thấy quen thuộc vậy?

Đúng lúc này lại có một bóng người màu trắng lao đến với tốc độ cực nhanh.

Vốn dĩ Hổ Nữu đang tu luyện ở Vạn Yêu phong của mình, nhưng ngay vừa rồi, nàng đột nhiên cảm nhận được trong Thái Sơ Thần Tông lại xuất hiện ba đạo lực lượng huyết mạch quen thuộc.

Điều này làm cho nàng rất khó hiểu.

Phải biết rằng, đi theo bên cạnh sư tôn nhiều năm như vậy, nàng cũng chưa bao giờ gặp loại cảm giác này, thật giống như...

Cho nên mới có cảnh tượng như bây giờ.

Hổ Nữu trừng to hai mắt tò mò nhìn ba đại hán trước mặt.

Mà ba người Hổ Đại cũng dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Hổ Nữu, thậm chí trong mắt ba huynh đệ dần dần xuất hiện vẻ khiếp sợ.

Bọn họ có thể cảm nhận được huyết mạch lực cực kỳ thuần khiết trong cơ thể Hổ Nữu, đó là một lực lượng huyết mạch mạnh hơn nhiều so với lực lượng huyết mạch trong cơ thể bọn họ, dường như cũng là ngọn nguồn huyết mạch của bộ tộc bọn họ, so với huyết mạch trong cơ thể lão tổ bộ tộc bọn họ thì còn thuần khiết và cường đại hơn!

Điều này làm cho ba huynh đệ Hổ Đại rất là khiếp sợ!

Phải biết rằng, trong sơn mạch Yêu Thú, tộc nhân như bọn họ tuyệt đối là bá chủ, đặc biệt là càng để ý đối với sự trưởng thành của những tiểu gia hỏa trong tộc, đặc biệt là những tiểu gia hỏa có huyết mạch thuần túy.

Dù sao thì đa số yêu thú đều coi trọng lực lượng huyết mạch, lực lượng huyết mạch càng thuần khiết thì càng gần với huyết mạch tổ tiên, những tiểu gia hỏa như vậy không chỉ tốc độ phát triển nhanh hơn mà mức giới hạn cao nhất trong tương lai cũng sẽ cao hơn, thậm chí có thể đạt tới độ cao của thủy tổ!

(Cũng có một số tồn tại biến dị đặc biệt, ví dụ như Mặc Long ở sơn mạch Yêu thú, chỉ là loại tồn tại này rất ít.)

Cũng bởi vì vậy mà Yêu tộc đặc biệt coi trọng những tiểu gia hỏa có lực lượng huyết mạch thuần khiết trong tộc.

Bình Luận (0)
Comment