- Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ tung rung trời truyền ra, mặt đất rung động dữ dội, núi đá nứt toác, bụi đất tung bay!
Cũng chính là tiếng nổ lớn này đã làm cho tâm thần của ba người Huyền Nguyên Võ thanh tỉnh lại.
- Cuối cùng là bảo vật gì?
Ba người nhìn lên bảo tháp màu đen giữa không trung, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Phải biết rằng tu vi của bọn họ chính là Thánh cảnh, thậm chí là Thần cảnh, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy bảo tháp màu đen kia, tâm thần của bọn họ đã bị hấp dẫn, đây tuyệt đối là một chuyện bất khả tư nghị.
Cho dù là một món Thần khí thì cũng không thể làm được đến mức này.
- Chẳng lẽ là Thần khí cực phẩm? Hoặc là bảo vật phẩm giai cao hơn?
Vẫn là Thiên Cơ lão nhân lấy lại tinh thần trước, hắn nhìn huyệt động đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa, dùng ngữ khí có chút không xác định hỏi:
- Tiền bối, vậy là tốt rồi à?
- Ừm, đã giải quyết.
Vương Đằng gật đầu nói, sau đó nhân cơ hội này hắn nhanh chóng thu bảo tháp giữa không trung lại.
Thiên Cơ lão nhân:
- ...
Huyền Nguyên Võ.
- ...
Thiên Tinh Tử
- ...
Trong lúc nhất thời, ba người này cũng không khỏi trầm mặc lại.
Bọn họ vốn cho rằng vị tiền bối này sẽ dùng biện pháp gì để giải quyết dị tộc ngoại vực kia, không ngờ cũng chỉ là dùng một món bảo vật để thu dị tộc ngoại vực.
Cho nên, đây chính là điều "Đơn giản" mà vị tiền bối này nói đến à?
Chẳng lẽ không phải là gia cố phong ấn, hoặc là ra tay chém giết dị tộc ngoại vực kia à?
Cuối cùng, Thiên Tình Tử mở miệng hỏi trước:
- Tiền bối, như vậy có phải có chút không ổn hay không?
- Có gì không ổn? Không phải rất dễ giải quyết à?
Vương Đằng hỏi ngược lại.
Thiên Tinh Tử
- ...
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Đằng, lại nhìn mặt đất trống rỗng, ba người Huyền Nguyên Võ lại trở nên trầm mặc.
Chuyện này hoàn toàn không giống với cách giải quyết trong tưởng tượng của bọn họ.
Không cần phải khẩn trương, không khí căng thẳng, mấy người bọn họ bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, sau đó trong bầu không khí nghiêm túc, đánh đổi một số thứ, cuối cùng thành công đánh giết dị tộc ngoại vực...
Tuy vị tiền bối Vương Đằng này xử lý như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng sao hắn lại cảm thấy đây giống như là một trò đùa chứ?
Phải biết rằng, phong ấn này thiếu chút nữa đã phá hủy Thiên Cơ cốc của bọn họ, cũng luôn như một thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu của bọn họ.
Nhưng hôm nay, chuyện này lại bị giải quyết dễ dàng như vậy.
Cho dù là Huyền Nguyên Võ là Yêu Thú có tu vi Thần cảnh cũng không khỏi cảm thấy hoảng hốt một trận.
Nếu để hắn đến giải quyết thì khẳng định sẽ dựa vào trận pháp phong ấn này, nghĩ cách đánh giết dị tộc ngoại vực đang bị thương nặng kia.
Đương nhiên, ba người bọn họ cũng không hoài nghi phương án giải quyết của vị tiền bối này, dù sao thì bảo tháp màu đen kia quả thật bất phàm, vây khốn dị tộc ngoại vực kia cũng không thành vấn đề.
Trên thực tế cũng đúng là như thế, chỉ là một tiểu gia hỏa Thần cảnh sơ kỳ thì làm sao có thể chạy ra khỏi Thất Dục Ma Tháp, cho dù là Thần cảnh đỉnh phong cũng trốn không thoát.
Đương nhiên, không phải là Vương Đằng không có biện pháp khác để giải quyết chuyện này.
Thật ra, nếu trực tiếp giết chết dị tộc ngoại vực kia thì Vương Đằng cũng không lãng phí bao nhiêu sức lực, nhiều lắm cũng chỉ là một cái tát mà thôi.
Cho nên Vương Đằng không đánh chết dị tộc ngoại vực kia trước tiên cũng chỉ là bởi vì hắn muốn đạt được một số tin tức từ trên người dị tộc ngoại vực này mà thôi.
Hắn muốn biết dị tộc ngoại vực này đến cùng là tới từ đâu? Nhất tộc bọn họ có bao nhiêu cường giả? Có bảo vật gì...
Không cần hoài nghi, một dị tộc Thần cảnh ở ngoại vực, địa vị tuyệt đối sẽ không thấp, chắc cũng biết không ít thứ.
Đây cũng chỉ là vì phòng ngừa vạn nhất mà thôi, dù sao thì bây giờ vực Thiên Phong cũng coi như là địa bàn của hắn.
- Nếu chuyện đã giải quyết, vậy ta đi về trước.
Vương Đằng nói.
- Đúng rồi, nhớ kỹ, sau này khi đưa những vật kia đến Thái Sơ Thần Tông, tuyệt đối đừng quên chuyện này!
…
- Đây là đâu? Có chuyện gì vậy?
Trong lúc nhất thời, Âm Hòe cũng không khỏi trở nên mơ hồ.
Ngay trước đây không lâu, nó vẫn đang tưởng tượng không bao lâu nữa là có thể chạy thoát, sau đó giết sạch người của Thiên Cơ cốc.
Kết quả sau một khắc, nó cảm thấy một trận thanh thế to lớn, ngay sau đó, có phát hiện vị trí không gian của mình thay đổi.
Tuy có phong ấn tồn tại, nó không thể cảm nhận được khoảng cách quá xa, nhưng trong phạm vi ngàn mét xung quanh hắn vẫn có thể cảm nhận được một số tình huống.
Có thể là bởi vì đã nhận ra nên nó mới có thể càng thêm mơ hồ.
Cho nên, rốt cuộc là nó đã đến nơi nào rồi?
...
- Sư huynh, dị tộc ngoại vực kia cứ như vậy giải quyết sao?
Sau khi bóng dáng Vương Đằng biến mất, Thiên Tình Tử vẫn còn có chút không dám tin hỏi.
Thật ra chuyện này cũng không trách hắn được, dù sao thì chuyện này đổi thành là ai thì cũng khó có thể chấp nhận được.
Dù sao thì đây cũng là nguy cơ lớn làm khó Thiên Cơ cốc bọn hắn trong thời gian rất dài ở, kết quả là bị người khác giải quyết như vậy.
Giống như một chuyện mà bọn họ cầu xin phụ thân, cáo nãi nãi đều không thể giải quyết được, kết quả là bởi vì một người tùy ý nói một câu mà đã giải quyết hoàn mỹ chuyện này làm bọn họ vô cùng đau đầu.
Loại cảm giác này tuyệt đối không phải là loại có thể bình phục trong thời gian ngắn được.
Thiên Cơ lão nhân chỉ trầm mặc nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm bất kỳ lời nào.
Ngược lại, Huyền Nguyên Võ ở bên cạnh có chút xoắn xuýt, hiện tại hắn nên đi Thái Sơ Thần Tông? Hay là về sơn mạch Yêu Thú đây?
Cuối cùng, Huyền Nguyên Võ vẫn quyết định trở về sơn mạch Yêu Thú.
Dù sao thì vị tiền bối kia cũng không nói hắn đi cùng trở về, mà hắn cũng không muốn nhìn thấy vị tiền bối kia thường xuyên.
Đương nhiên, tạo mối quan hệ thì vẫn phải đánh tốt.
Hắn hoàn toàn có thể chờ sau khi trở về sơn mạch Yêu Thú tạo mối quan hệ với tiểu nha đầu Hổ Nữu kia, cho dù đề nghị của tiểu nha đầu trước đó cũng không phải không thể cân nhắc một phen.