Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 570 - Chương 570. Vì Cảm Ơn Ngươi Thả Ta Ra, Chờ Sau Đó...

Chương 570. Vì Cảm Ơn Ngươi Thả Ta Ra, Chờ Sau Đó... Chương 570. Vì Cảm Ơn Ngươi Thả Ta Ra, Chờ Sau Đó...

Dù sao thì đây cũng là nguy cơ lớn làm khó Thiên Cơ cốc bọn hắn trong thời gian rất dài ở, kết quả là bị người khác giải quyết như vậy.

Giống như một chuyện mà bọn họ cầu xin phụ thân, cáo nãi nãi đều không thể giải quyết được, kết quả là bởi vì một người tùy ý nói một câu mà đã giải quyết hoàn mỹ chuyện này làm bọn họ vô cùng đau đầu.

Loại cảm giác này tuyệt đối không phải là loại có thể bình phục trong thời gian ngắn được.

Thiên Cơ lão nhân chỉ trầm mặc nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm bất kỳ lời nào.

Ngược lại, Huyền Nguyên Võ ở bên cạnh có chút xoắn xuýt, hiện tại hắn nên đi Thái Sơ Thần Tông? Hay là về sơn mạch Yêu Thú đây?

Cuối cùng, Huyền Nguyên Võ vẫn quyết định trở về sơn mạch Yêu Thú.

Dù sao thì vị tiền bối kia cũng không nói hắn đi cùng trở về, mà hắn cũng không muốn nhìn thấy vị tiền bối kia thường xuyên.

Đương nhiên, tạo mối quan hệ thì vẫn phải đánh tốt.

Hắn hoàn toàn có thể chờ sau khi trở về sơn mạch Yêu Thú tạo mối quan hệ với tiểu nha đầu Hổ Nữu kia, cho dù đề nghị của tiểu nha đầu trước đó cũng không phải không thể cân nhắc một phen.

Hổ Nữu là đồ đệ của vị tiền bối kia, hắn tạo mối quan hệ với Hổ Nữu, trở thành phó phong chủ của Vạn Yêu phong, chẳng khác nào là người của Thái Sơ Thần Tông, vậy đồng nghĩa với việc có quan hệ với vị tiền bối kia, đều là người một nhà.

Huyền Nguyên Võ cảm thấy, logic của mình hoàn toàn không có tật xấu.

Tất nhiên, tất cả những điều này đều phải đợi đến khi nha đầu Hổ Nữu kia tự mời mình mới được, dù sao hắn cũng là bá chủ của sơn mạch Yêu Thú, một vị Thần cảnh chân chính.

...

- Ầm ầm!

Một tiếng động rất lớn truyền ra, ngay sau đó, một đám khói đen từ trong đá vụn bay ra.

- Kiệt kiệt kiệt, ta rốt cục ra rồi!

Một trận cười khằng khặc quái dị từ trong bóng tối truyền ra, trong âm thanh mang theo vẻ hưng phấn điên cuồng.

Bị nhốt lâu như vậy, cuối cùng nó đã có thể ra ngoài.

Tuy điều này giống như là nhân loại trước mắt đang giúp nó, nhưng tất cả những điều này đều không quan trọng.

Cho nên vì cảm ơn sự trợ giúp của nhân loại này, nó quyết định đợi chút nữa sẽ ăn hắn!

Vương Đằng nhìn dị tộc ngoại vực trước mắt này, trong mắt cũng lộ ra một tia ngạc nhiên.

- Thì ra là dị tộc ngoại vực có bộ dáng này.

Dị tộc ngoại vực trước mắt này không xấu, cũng không hung thần ác sát, thậm chí có chút đáng yêu.

Trong một đám sương đen hai điểm sáng màu đỏ tươi.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là thực lực của ngươi phải mạnh hơn nó, không bị khí tức quỷ dị trên người nó ảnh hưởng, nếu không thì sẽ không cảm thấy món đồ chơi này đáng yêu.

- Khặc khặc, nhân loại, là ngươi thả ta ra à?

Âm Hòe nhìn nhân loại trước mắt này, cười khằng khặc quái dị nói.

- Ừm.

Vương Đằng khẽ gật đầu.

- Khặc khặc, không tệ, nếu như ngươi thả bản Vương ra thì chờ lát nữa bản Vương sẽ cảm tạ ngươi một phen.

Trong mắt Âm Hòe càng đỏ hơn.

- Không cần.

Vương Đằng từ tốn nói.

Lập tức một chưởng ảnh rơi xuống, chộp tới đoàn hắc vụ này.

- Ngươi muốn chết!

Âm Hòe nhìn thấy cảnh này thì nhất thời giận dữ.

Chỉ thấy một cự chưởng đen nhánh nhanh chóng thành hình, đánh về phía chưởng ảnh rơi xuống.

- Xùy xùy...

Hai chưởng va chạm vào nhau cũng không phát ra tiếng nổ lớn rung trời, chỉ có từng tiếng ăn mòn truyền ra.

Chưa đầy một hơi thở, một chưởng khổng lồ hình thành từ màn sương đen đã biến mất không thấy đâu nữa, chưởng ảnh lấy thế như chẻ tre tiếp tục chộp tới màn sương đen.

Giờ khắc này, hai con mắt màu đỏ của Âm Hòe lấp lóe.

- Hừ! Muốn bắt ta à, quả thực là nằm mơ!

Chỉ thấy thân thể của nó hoá thành một đoàn lại một đoàn hắc vụ, cố gắng tránh né công kích của chưởng ảnh.

Nhưng Âm Hòe rất nhanh đã phát hiện tất cả những điều này đều là vô ích, không gian xung quanh nó giống như bị khoá cứng, căn bản không thể chạy thoát khỏi phạm vi này.

- Sao có thể như vậy được?

Nhưng không đợi hắn kịp phản ứng gì thì toàn bộ cơ thể của nó đã bị chưởng ảnh nắm trong tay.

Nó thử vụ hoá thân thể của mình, muốn chạy ra khỏi chưởng ảnh, đáng tiếc căn bản không thể làm được điều này.

Chưởng ảnh này giống như trận pháp phong ấn hắn, làm cho hắn không có chỗ nào có thể trốn, không, nói chính xác hơn là chưởng ảnh này còn khủng bố hơn cả trận pháp phong ấn.

- Mau thả ta ra!

Vương Đằng cũng không để ý đến Âm Hòe, mà đột nhiên nắm chặt bàn tay lại.

- Ầm!

Thân thể của Âm Hòe nhất thời nổ tung, nhưng đối với Âm Hòe vốn là hình thái hắc vụ thì chuyện này căn bản không phải là chuyện gì lớn, chỉ cần hạch tâm của nó không bị diệt thì nó sẽ không phải chết.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nó chỉ bị phong ấn, mà không bị giết chết.

Bởi vì muốn giết chết bộ tộc của bọn nó thật sự là quá khó khăn.

- Khặc khặc, nhân loại, ngươi không giết chết được ta đâu!

Trong màn đêm nổ vụn, một tiếng cười khằng khặc quái dị của Âm Hòe vang lên.

- Vậy à?

Trong ánh mắt Vương Đằng vẫn không có một chút dao động nào.

- Ầm...

Một giây sau, vô số tia sét màu tím ầm ầm rơi xuống, bao phủ lấy những khói đen này.

- À... Nhân... Nhân loại, ngươi...

Chỉ trong chốc lát, từng tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong màn đêm này phát ra.

Vương Đằng đã sớm nhìn ra, dị tộc ngoại vực này thật ra là một loại sinh mệnh Hồn Thể.

Muốn giết chết bọn chúng thật ra cũng không khó, chỉ cần thần hồn cường đại hơn bọn chúng, nắm giữ thủ đoạn công kích thần hồn cường đại thì có thể tùy tiện đánh giết những dị tộc ngoại vực này.

Hoặc là nắm giữ thủ đoạn khắc chế hồn thể như lôi, hỏa cũng được.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là lực lượng thần hồn không kém hơn những ngoại vực dị tộc này quá nhiều, nếu không thì cho dù nắm giữ thủ đoạn khắc chế bọn chúng cũng là một con đường chết.

- A... Cái kia... Người đáng chết... Nhân loại, A...

- ...

- Nhân... Nhân loại, có... Có gì từ từ nói... Từ từ nói, Từ từ... Từ... Nói... A...

Cho dù Âm Hòe nói gì thì Vương Đằng cũng không hề bị lay động.

Đương nhiên, mỗi lần bị mắng, Vương Đằng đều sẽ để cho uy lực của lôi hỏa tăng lên một khoảng lớn.

Cái gọi là mắng càng hung thì đánh càng tàn nhẫn!

Vương Đằng tin tưởng, chỉ có trải qua đánh đập thì dị tộc ngoại vực này mới có thể trở nên đàng hoàng, mới có thể ngoan ngoãn trả lời vấn đề của hắn.

Còn về việc gia tăng uy lực của lôi hỏa, chỉ cần đảm bảo dị tộc vực ngoại này không chết là được rồi, tuyệt đối không phải là vì trả thù vực ngoại dị tộc này ăn nói thô tục.

Bình Luận (0)
Comment