Ánh mắt Phong Bất Giác nhìn về phía Lãnh Thiên Quân, léo qua một tia lạnh lẽo không dễ dàng phát hiện.
- Không sai, ta quả thật biết một số thông tin về Hồn Sư, thậm chí ngay cả công pháp tu luyện của Hồn Sư, Phong gia chúng ta cũng có, nhưng mà vì sao ta phải báo cho ngươi?
Phong Vô Cực khóe miệng hơi nhếch lên, nhấc lên một nụ cười trào phúng.
Nghe nói như vậy, trong lòng Lãnh Thiên Quân nhấc lên một tia gợn sóng, thậm chí trong mắt hắn còn lóe lên một tia sáng màu đen.
- Nói cho ta biết!
Ánh mắt như lưỡi đao nhìn về phía Phong Bất Giác, giọng nói của Lãnh Thiên Quân có chút dồn dập.
Mà thấy cảnh này, khóe miệng Phong Bất Giác lộ ra ý vị trào phúng càng sâu.
Tuy ánh mắt của thiếu niên này làm cho hắn cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng chỉ là một người trẻ tuổi, ở trong mắt Tam gia như hắn lại không là gì.
Hơn nữa, Hồn Sư tu luyện công pháp cũng không nhất định cần ánh mắt và đầu lưỡi!
- Sao Tam gia ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi có tư cách đó sao?
Giọng nói có chút mỉa mai của Phong Bất Giác vang lên.
- Nếu ngươi đã không chịu nói, vậy thì ta không thể làm gì khác hơn là tự mình lấy!
- Ầm!
Trong nháy mắt tiếp theo, một luồng khí tức cường đại từ trên người Lãnh Thiên Quân bộc phát ra, còn không đợi Phong Bất Giác phản ứng thì một bóng người đã xuất hiện trước mắt hắn, một bàn tay đã bóp lấy cổ của hắn.
Nhìn Lãnh Thiên Quân gần ngay trước mắt, trong mắt Phong Bất Giác lóe lên vẻ kinh hãi.
Một cái chớp mắt vừa rồi, hắn còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào trong tay người này.
Lúc này, trên mặt của hắn rốt cục không còn nụ cười trào phúng kia, chỉ có vẻ kinh hãi nồng đậm.
Người trước mắt này tuyệt đối là một lão quái vật!
Dù sao thì hắn cũng là một người tu luyện Đế cảnh đỉnh phong, tuy nhiên lại bị người trước mắt này bắt được mà không có chút sức phản kháng nào, đây tuyệt đối là lão quái vật!
- Phong Thập Tam đáng chết! Thiên Tinh lâu đáng chết! Ngay cả một chút tin tức cũng tra không được, thật là đáng chết!
- Tiền... tiền bối, ta...
Phong Vô Cực còn chưa kịp nói hết câu, trước mắt hắn đã là một trận quay cuồng, sau đó, Phong Vô Cực phát hiện mình đã thoát khỏi ma trảo của người kia.
Nhưng lúc này, hắn lại không cao hứng nổi, bởi vì hắn phát hiện hiện tại hắn vẫn là tù nhân, thậm chí ngay cả vận chuyển linh lực trong cơ thể cũng không được, giống như cũng là một con dê đợi làm thịt, càng không cần phải nói chạy trốn.
Hắn không biết chờ đợi tiếp theo là cái gì, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể chờ mong lão tổ của mình tới cứu hắn.
...
- Là ai?
Cùng lúc đó, trong trang viên cách Phong Tam gia không xa, một lão giả với khuôn mặt đỏ ửng bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn về phương hướng của trang viên kia.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng đang bộc phát ra.
Mặc dù chỉ là lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy một trận hãi hùng khiếp vía.
- Phương hướng đó là...
Ngoài thành.
Một đạo hắc quang rơi vào trong sơn cốc, lộ ra bóng người một thiếu niên mặc áo đen.
Người này chính là Lãnh Thiên Quân vừa rời khỏi Cổ Thành.
Sau khi bắt được Phong Bất Giác, Lãnh Thiên Quân lặng yên không tiếng động rời khỏi Cổ Thành.
Mặc dù với thực lực của hắn hoàn toàn không cần sợ hãi ba đại thế lực kia, nhưng có thể tránh được một chút phiền phức thì vẫn là tránh được một chút phiền phức là tốt nhất.
Dù sao thì mục đích của hắn chỉ là nghĩ cách tìm lại thần hồn của Huyên Huyên.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bắt được gia hỏa này, có được tin tức hắn muốn, bằng không chỉ sợ hắn còn phải đi đến ba đại thế lực kia một chuyến.
Bóng người Lãnh Thiên Quân khẽ động, một giây sau, bóng người của hắn đã biến mất tại chỗ, xuất hiện ở trong một không gian.
Nhìn thấy Lãnh Thiên Quân đột nhiên xuất hiện, trong lòng Phong Bất giác hoảng hốt, có điều rất nhanh hắn đã trấn định lại.
Hắn hiểu được, tính mạng của hắn đã hoàn toàn nằm trong tay người này.
Nhưng mà, nếu có thể cố gắng tranh thủ cơ hội sống sót thì hắn cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
- Tiền bối, không biết ngài muốn biết tin tức gì từ trong miệng vãn bối? Nếu vãn bối biết thì nhất định sẽ nói.
Phong Bất giác hít sâu một hơi, mở miệng nói.
Hắn đã có một số suy đoán, chỉ sợ là lão quái trước mắt này muốn biết tin tức về Hồn Sư, cũng như công pháp tu luyện truyền thừa của Hồn Sư.
Cho dù hắn cảm thấy có chút không hiểu đối với hành động trước đó của lão quái vật này, nhưng tất cả những điều đó đã không quan trọng.
Có lẽ đây chẳng qua là một số sở thích đặc biệt của lão quái vật này, dù sao thì loại lão quái vật như vậy luôn có một ít sở thích đặc biệt khác.
Chỉ hy vọng đợi chút nữa hắn nói ra tất cả, lão quái vật này sẽ không bỏ ma giết lừa.
Phong Bất Giác không cảm thấy rằng lão quái vật trước mắt này không dám xuống tay với hắn, dù hắn là người của Phong gia!
Có lẽ thân phận này của hắn hữu dụng với những người khác, có thể làm cho người ta kiêng kị, nhưng đối với người trước mắt này thì không nhất định.
Dù sao thì người này ít nhất cũng là cường giả Thánh cảnh!
- Nói hết những tin tức về Hồn Sư mà ngươi biết.
Lãnh Thiên Quân nhìn Phong Bất giác, lạnh lùng nói.
- Vâng, tiền bối!
- Hồn Sư...
Sau đó, trong một khoảng thời gian tiếp theo, Phong Bất giác một năm một mười nói ra tất cả thông tin về Hồn Sư mà hắn biết, không dám giấu diếm chút nào.
- Nói như vậy thì ngay cả ngươi cũng không biết tung tích hiện tại của những người Hồn Tông kia à?
Nghe Phong Bất Giác nói xong, Lãnh Thiên Quân không khỏi nhíu mày.
- Đúng vậy, tiền bối.
Lãnh Thiên Quân không khỏi trầm mặc, tin tức hắn muốn tìm Hồn Sư cũng là bởi vì những Hồn Sư cường đại kia có thể mượn lực lượng của Âm Hồn Thượng Cổ, mà đây chính là thứ hắn cần có.
Đương nhiên, nếu như có...
- Tiền bối, không biết ngài tìm những Hồn Sư kia trong Hồn Tông vì chuyện gì?
Đúng lúc này, Phong Bất Giác thận trọng hỏi.
Hắn cảm giác, có lẽ mình cần phải cứu vãn lại chính mình.
Lãnh Thiên Quân khẽ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Phong Bất Giác một chút, hỏi:
- Phong gia các ngươi hẳn là có một ít công pháp truyền thừa của Hồn Sư chứ?