Đột nhiên, lỗ tai của nó giật giật, thân thể hóa thành một đạo bạch quang phóng về một phương.
- Bạch Tuyết, ta đã trở về rồi.
Vừa đi vào Hạo Thiên Tháp, giọng nói của Hổ Nữu đã vang lên.
- Vù!
Không lâu sau, một đạo bạch quang từ phía xa lao đến, dừng lại bên cạnh Hổ Nữu.
- Đại tỷ, ngươi trở về rồi à!
Nhìn thấy Hổ Nữu, Bạch Tuyết có vẻ rất là cao hứng.
- Đúng vậy, ta cố ý trở về thăm ngươi một chút, đúng rồi, lần này ta trở về đã mang về không ít đệ tử của Vạn Yêu phong, chờ lát nữa ngươi đi cùng ta.
Hổ Nữu nói.
- Thật sao?
Nghe thấy lời của Hổ Nữu, Bạch Tuyết nhất thời càng kích động hơn.
Phải biết rằng trước kia Vạn Yêu phong không có một đệ tử nào, hiện tại đại tỷ mang về không ít đệ tử của Vạn Yêu phong, đây chẳng phải là nói phó phong chủ Vạn Yêu phong này của nang có đất dụng võ sao?
- Ừm, ta nói cho ngươi biết, trong sơn mạch Yêu Thú có rất nhiều Yêu thú, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi sơn mạch Yêu Thú chơi.
Hổ Nữu nói.
- Quá tốt rồi!
Bạch Tuyết hưng phấn chạy vài vòng quanh Hổ Nữu.
Đột nhiên, nó như nhớ tới cái gì đó, nói với Hổ Nữu:
- Đại tỷ, ta có một chuyện muốn nói với ngươi.
- Có chuyện gì?
Hổ Nữu hiếu kỳ nhìn về phía Bạch Tuyết hỏi.
- Đại tỷ, ngươi đi cùng ta, ta dẫn ngươi đi xem một thứ.
Bạch Tuyết nói xong, bắt đầu dẫn đường ở phía trước.
Rất nhanh, Hổ Nữu và Bạch Tuyết đã đi tới vị trí quả trứng màu đen.
- Đại tỷ nhìn kìa, chính là người kia.
Bạch Tuyết duỗi một móng vuốt trắng như tuyết ra, chỉ vào quả trứng màu đen trước mặt.
- Đây là cái gì?
Nhìn quả trứng màu đen, trong mắt Hổ Nữu cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nàng phát hiện, nàng dường như có chút quen thuộc với quả trứng màu đen này, giống như đã nhìn thấy trước đây.
Không chỉ có như vậy, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng quả trứng màu đen này rất bất phàm, nhưng muốn nói bất phàm chỗ nào thì nàng lại không nói ra được.
- Bạch Tuyết, đây là cái gì?
Hổ Nữu hỏi.
- Đại tỷ, ta cũng không biết đây là cái gì, quả trứng màu đen này là do trước kia chủ nhân lấy ra, chủ nhân nói không bao lâu nữa ta sẽ có một tiểu đồng bọn.
Bạch Tuyết trả lời.
Nghe nói như vậy, trong mắt Hổ Nữu nhất thời lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách vừa rồi nàng cảm thấy quả trứng màu đen trước mắt này có chút quen mắt, thì ra là giống với phương thức ra sân của Bạch Tuyết trước đó.
Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy Bạch Tuyết.
Lắc đầu, Hổ Nữu vội vàng bỏ qua suy nghĩ đó.
Nàng lại nhìn quả trứng màu đen một lần nữa, lại nhìn Bạch Tuyết một chút, trong đầu không khỏi hiện ra một hình ảnh.
Trong quả trưng đen sì xuất hiện một Tiểu Bạch Tuyết màu đen sì...
- Chẳng lẽ quả trứng màu đen này là của tỷ muội Bạch Tuyết? Nhưng sao ta lại cảm thấy có chút không giống nhỉ?
- Đại tỷ, tỷ nhìn ta như vậy làm cái gì?
Bạch Tuyết nói.
- Khụ khụ, vậy ta đang muốn hỏi vấn đề, đúng rồi, ngươi có huynh đệ tỷ muội nào không?
Hổ Nữu hỏi.
- Đại tỷ, bộ tộc chúng ta đều là nhất mạch tương truyền, cũng không có huynh đệ tỷ muội gì.
Bạch Tuyết rất khẳng định nói.
- Lại nói, quả trứng màu đen này xấu chết đi được, cũng không giống ta!
Nghe nói như vậy, Hổ Nữu cũng gật đầu.
Nếu như từ trong quả trứng màu đen tuyền này có một Tiểu Bạch Tuyết đen sì, vậy thì phải gọi là Hắc Nham à?
- Đông đông đông...
Đột nhiên, Hổ Nữu và Bạch Tuyết kinh ngạc phát hiện, quả trứng màu đen kia đang chuyển động.
- Đại tỷ, ngươi nói xem đây là chuyện gì?
Bạch Tuyết hỏi.
- Ừm... Có thể, đại khái, có lẽ...
Bàn tay nhỏ trắng nõn của Hổ Nữu vuốt cằm, nửa ngày cũng không nói ra được vế sau.
- Có thể là nó nghe hiểu lời của hai người các ngươi vừa nói đó?
Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai Hổ Nữu và Bạch Tuyết.
- Sư thúc, ngài đã tới.
Hổ Nữu quay đầu lại thì đã nhìn thấy một bóng người mặc áo trắng tung bay xuất hiện.
- Sư thúc, đây là cái gì? Một quả trứng màu đen lại có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện à?
Hổ Nữu tò mò hỏi.
Càng nhớ lại, lúc trước khi nàng nhìn Bạch Tuyết chảy nước miếng, Bạch Tuyết cũng không biểu hiện như vậy chứ?
- Đây là một loại thú thần bí, linh tính rất mạnh, chờ sau khi nó đi ra ngoài, các ngươi đương nhiên sẽ biết.
Vương Vô Địch cười cười, có chút thần bí nói.
- Vậy sư thúc, đại khái là khi nào nó có thể đi ra?
- Chuyện này thì không nói được rồi, nhanh thì mười ngày nửa tháng, chậm thì ba năm năm cũng có thể.
Vương Vô Địch nói.
- Như vậy à!
Nghe thấy lời này của sư thúc, Hổ Nữu nhất thời mất đi một chút hứng thú.
Nếu như cần thời gian rất lâu mới có thể ra ngoài thì nàng sẽ không có tâm tư chờ đợi nữa.
- Sư thúc, vậy ta dẫn Bạch Tuyết đi Vạn Yêu phong một chuyến, muộn một chút sẽ trở về?
- Ừm.