Mãi cho đến ngàn năm sau, Thần Cung lại một lần nữa xuất hiện.
So với lần trước vội vàng, lần này các đại thế lực của vực Thiên Phong rõ ràng tốt hơn nhiều, ít nhất đã có số lượng lớn đệ tử trong tông tiến vào.
Mà thu hoạch lần này cũng làm cho hai mắt cường giả của các đại thế lực sáng ngời.
Trong đó có không ít bảo vật đều có tác dụng với những Thánh cảnh như bọn hắn!
Sau đó cứ mỗi ngàn năm, Thần Cung sẽ xuất hiện một lần.
Mà đây cũng biến thành cuộc chiến giữa các đại tông môn và con cháu của các đại gia tộc trong vực Thiên Phong.Đọc chương dịch mới nhất tại: vipTruyenGG.com
Một mặt là vì thăm dò truyền thừa bảo vật trong đó, một mặt là biến nơi này thành nơi rèn luyện đệ tử trong môn phái.
Đương nhiên, tuy chỉ cần là người tu luyện dưới 100 tuổi đều có thể tiến vào Thần Cung, nhưng người bình thường căn bản không thể tiến vào bên trong, bởi vì lối vào Thần Cung đều bị cường giả của các đại thế lực phong tỏa ngăn cản.
Chỉ có các đại tông môn, các con em của đại gia tộc mới có thể tiến vào trong đó.
Đây cũng là một loại thủ đoạn để Thần Cung không rơi vào trong tay những người không liên quan khác.
Muốn có tư cách tiến vào Thần Cung thì ít nhất trong tông môn hoặc là gia tộc phải có một vị Đế cảnh mới được, hơn nữa còn có hạn chế về danh ngạch...
Vương Đằng cũng chỉ cảm thấy hứng thú với Thần Cung này mà thôi.
Trên thực tế, sau khi nghe nói về chuyện của Thần Cung từ miệng những người xung quanh, hắn đã tự mình điều tra một phen.
Với thực lực của hắn, Thần Cung đương nhiên là không có chỗ che thân, không chỉ không có chỗ che thân, hắn còn tự mình tiến vào bên trong tra xét một phen.
Chỉ có điều cuối cùng Vương Đằng vẫn lui ra ngoài, cũng không cầm bất kỳ vật gì trong đó.
Tuy trong Thần Cung quả thật có không ít bảo vật, nhưng đối với Vương Đằng thì cũng chỉ như thế mà thôi, ngay cả làm hắn động lòng cũng không làm được.
Đương nhiên, đó không phải là Vương Đằng không yêu tài, chướng mắt với những thứ này.
Ngược lại, hắn là một người ngỗng qua nhổ lông, không cần nói đến bảo vật trong Thần Cung, các loại tư nguyên quả thật không ít, cho dù trong đó chỉ có một toà linh thạch hạ phẩm thì hắn cũng có thể lấy đi.
Mà hắn không cầm bất kỳ vật gì chỉ vì câu cá, không, là câu khí vận chi tử mà thôi.
Một nơi tốt như vậy chính là nơi tốt đẹp mà khí vận chi tử, thậm chí là thiên mệnh chi tử nên xuất hiện.
Còn về Khí Linh trong Thần Cung thì đương nhiên Vương Đằng cũng nhìn thấy, có điều hắn cũng không làm kinh động nó.
Trên thực tế, ngay cả việc Vương Đằng tiến vào Thần Cung cũng không bị nó phát hiện ra.
Đương nhiên, đó không phải là nói thực lực của Khí Linh kia không mạnh, ngược lại, ở trong Thần Cung có đại trận phụ trợ, Thần cảnh bình thường đều không phải là đối thủ của Khí Linh kia.
Chỉ là thực lực của Vương Đằng quá mạnh, Khí Linh kia hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Vương Đằng, cho nên nó mới không phát hiện đối với việc Vương Đằng tiến vào.
Nếu như đổi thành một người khác, muốn không một tiếng động tiến vào Thần Cung căn bản chính là một chuyện không thể nào.
Ngón tay Vương Đằng nhẹ nhàng gõ lên thành ghế, phát ra âm thanh thanh thúy, một lúc sau mới mở miệng nói:
- Nếu như Thần Cung sắp mở ra, vậy Thái Sơ Thần Tông ta đương nhiên sẽ tham gia.
- Nhưng mà, Thần Cung là cơ duyên của tất cả người tu luyện trong vực Thiên Phong, đương nhiên không thể bị các đại tông môn lũng đoạn, như vậy đi, truyền tin tức về Thần Cung ra ngoài, người nào nguyện ý tiến vào Thần Cung đều có thể tiến vào.
- Vâng, tông chủ đại nhân.
Tần Vô Cực gật đầu nói phải.
Tuy hắn không hiểu dụng ý của tông chủ đại nhân, nhưng có chút chuyện thì chỉ cần nghe theo mệnh lệnh là được rồi.
Cho dù bây giờ hắn cũng đã đột phá Thần cảnh!
- Tận lực làm tốt chuyện này.
Vương Đằng nói lần nữa.
- Ta hiểu rồi, tông chủ đại nhân!
- Ừm.
…
- Sư tôn, chúng ta cũng có thể vào Thần Cung này đúng không?
Ánh mắt Phương Húc sáng lên hỏi.
Là thủ tịch đại đệ tử của Vương Đằng, hắn vẫn cảm thấy rất hứng thú đối với việc tìm kiếm cơ duyên trong bí cảnh.
Tuy trước đó cũng đã đi qua bí cảnh mấy lần, nhưng trên cơ bản không có chút cảm giác trải nghiệm nào.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là trong đó cũng không có bảo vật và cơ duyên gì.
Nhất là sau khi Hổ Nữu trở về đã nói nhiều lần với vị đại sư huynh như hắn rằng nàng đã phát hiện một cơ duyên trong sơn mạch Yêu Thú, thu được không ít bảo vật, tư nguyên, trong đó còn có mấy món Thánh khí.
Tuy những thứ này đối với bọn họ hôm nay mà nói cũng không tính là gì, nhưng vừa nghĩ tới hắn thân là đại sư huynh, lấy được đại cơ duyên lớn nhất cũng chỉ là một bản võ học Địa giai thì có chút không chấp nhận được.
Chẳng lẽ sau khi sư tôn thu nhận đồ đệ lần nữa, tiểu sư đệ hoặc là tiểu sư muội hỏi hắn, hắn lại nói mình đạt được cơ duyên lớn nhất là một môn võ học Địa giai, vậy còn không bị khinh bỉ à.
Mà hắn cũng biết một chút về Thần Cung, bảo vật Thánh giai thì nhất định là có, cho dù là bảo vật Thần giai thì cũng có một chút.
Tuy bảo vật cấp bậc này cũng không quá quý giá với hắn, nhưng vừa nghĩ tới là cơ duyên mình lấy được thì đã không còn như trước nữa.
Sau này, nếu sư tôn thật sự thu nhận tiểu sư đệ hoặc tiểu sư muội thì hắn hoàn toàn có thể lấy những vật này ra làm lễ vật.
Hoặc là chờ sau này hắn thu đồ đệ cũng có thể coi như lễ vật.
Hoặc là cũng có thể coi như là tài nguyên tu luyện của Húc Nhật phong bọn họ.
Mà mấy người Hổ Nữu ở bên cạnh cũng mong đợi nhìn sư tôn, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Tuy bọn họ không có tâm tư như đại sư huynh, nhưng cũng có chút hiếu kỳ đối với Thần Cung.
- Các ngươi đều chưa đến một trăm tuổi, đương nhiên có thể đi vào, nhưng có một số chuyện cần phải chú ý, trong Thần Cung có một lão gia hỏa, thực lực cũng tạm được, các ngươi tự chú ý một chút.
Vương Đằng cười nhạt nói.
Đương nhiên, Vương Đằng vẫn yên tâm với thực lực của đám người Phương Húc, hắn cũng chỉ là nhắc nhở một chút mà thôi.
- Sư tôn, chúng ta đã biết!