- Két két két...
Đột nhiên, tiếng nứt ra của vỏ trứng từ trong khói trắng nồng đậm linh khí thiên địa truyền ra.
Hai mắt Vương Đằng lưu chuyển thần quang, rất rõ ràng nhìn thấy một cái đầu tròn vo từ trong trứng chui ra, ngay sau đó là thân thể tròn vo, bốn cái chân ngắn, và một cái đuôi nhỏ.
Nhìn tiểu gia hỏa vừa mới chui ra khỏi vỏ trứng, trong lúc nhất thời, Vương Đằng thật sự không biết nói gì.
Từ ngay khi nhìn thấy cái đầu tròn vo kia, Vương Đằng đã liếc mắt nhận ra gia hỏa này, chỉ là trong lòng hắn vẫn ôm lấy một tia may mắn.
Thật sự là khi nhìn thấy toàn cảnh của tiểu gia hỏa này, trong lòng Vương Đằng cũng không khỏi có chút không biết nói gì, đây không phải là Điền Viên Khuyển của Trung Hoa sao?
Cho dù là cái đầu tròn vo hay là thân hình tròn vo, cái chân ngắn, cùng với ánh mắt có chút ngốc nghếch vô tội kia, không thể không nói đây chính là một con chó nhỏ.
Chẳng lẽ cái gọi là Khai Thiên Chi Thú cũng chỉ là một con chó nhỏ hay sao?
Đương nhiên, có một điều không thể không thừa nhận, đó chính là nhan sắc của tiểu cẩu này vẫn rất đặt biệt, thậm chí không kém hơn Bạch Tuyết.
- Gâu gâu gâu...
Đột nhiên, một bóng đen chạy đến, xoay tròn vây quanh Vương Đằng.
Nhìn bộ dáng ngu ngơ này, trên mặt Vương Đằng cũng không nhịn được lộ ra nụ cười.
Tuy trong quả trứng màu đen nở ra một con chó con có hơi không bình thường, nhưng Vương Đằng cũng không phải là loại người não không thông.
Dù sao thì trước đó Bạch Tuyết cũng được nở ra từ trong một quả trứng.
Đối với thế giới huyền huyễn mà nói thì chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Cho dù ngày nào đó hắn đột nhiên nhìn thấy một người thích ăn đồ ăn nguyên trấp thì hắn cũng sẽ không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Trở lại chuyện chính, Vương Đằng chỉ là có chút lo lắng, gia hỏa ngu ngơ này có thể dựa vào thiêu đốt nhan trị lớn lên hay không.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì Vương Đằng cũng không lo lắng lắm, nếu thật sự không được thì vẫn duy trì như vậy cũng không có vấn đề gì lớn.
Thế giới huyền huyễn nha, đây là chuyện quá bình thường!
- Gâu gâu gâu (Chủ nhân, chủ nhân!)
Giọng nói non nớt vang lên trong đầu Vương Đằng, bóng dáng nho nhỏ vẫn luôn hưng phấn vây quanh Vương Đằng.
Vương Đằng vẫy tay, nhất thời thân thể của con chó nhỏ không chịu khống chế bay về phía trong tay của hắn.
- Sau này sẽ gọi ngươi...
Nhìn thấy con chó Điền Viên Khuyển của Trung Hoa đen nhánh trong tay, trong lúc nhất thời, Vương Đằng không nhịn được mà suy nghĩ cho nó một cái tên.
Cái tên Hắc Đản chắc chắn là không được!
Còn về tiểu Hắc, Hắc Nham thì cũng không quá êm tai.
Nói thế nào đây cũng là một con thú Khai Thiên, nếu gọi là Tiểu Hắc, Đại Hắc, Hắc Nham thì không phù hợp với thân phận của nó.
- Nên đặt tên là gì đây?
Vương Đằng nhìn thân thể tròn vo trong tay, không khỏi rơi vào trầm tư.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn sáng lên:
- Có rồi, sau này ngươi sẽ là Hắc Đế!
- Đại tỷ, ngươi mau nhìn kìa, chủ nhân đang ôm một cục than thật lớn! Xấu quá đi!
Đúng lúc này lại vang lên một tiếng kinh hô.
- Gâu gâu gâu... (ngươi mới là cục than, cả nhà ngươi đều là cục than! Ngươi mới xấu đấy!)
Một loạt tiếng kêu to dồn dập vang lên.
Vương Đằng chỉ cảm thấy trong tay buông lỏng, chỉ thấy cục than trong tay bay lên, Hắc Đế đã rời khỏi bàn tay của hắn, đánh về phía Bạch Tuyết.
- Gâu gâu gâu... ( Xem ta cắn ngươi như thế nào!)
- Meo meo meo... ( Đến đây! Cục than!)
Chỉ trong chốc lát, âm thanh đặc biệt của giới Yêu thú vang lên.
...
Sau một hồi chó sủa mèo kêu, trong Hạo Thiên Tháp rốt cục yên tĩnh trở lại.
Chỉ thấy Hắc Đế yên lặng trốn ở bên cạnh Vương Đằng, một mặt không phục nhìn Bạch Tuyết đối diện.
- Gâu gâu gâu... ( Chờ ta lớn hơn một chút, xem ta có đè ngươi xuống dưới chân đánh không!)
Mà Bạch Tuyết thì lại vênh vang đắc ý nhìn Hắc Đế (Tiểu tử, dám đấu với ta à?)
Vương Đằng nhìn hai tiểu gia hỏa này, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn không thể ngờ được là Hắc Đế lại có tính khí không phục thì làm bạo như thế!
Tuy rằng bị gọi là cục than đúng là không dễ nghe, nhưng mà quả thật cũng rất hình tượng.
Đương nhiên, đối với trận chiến giữa hai con thú vừa rồi, Vương Đằng cũng không ra tay ngăn cản, bởi vì hắn cũng đã nhìn ra, giữa hai con thú cũng không có ý định ra tay độc ác.
Không, phải nói là Bạch Tuyết không đánh thật đối với Hắc Đế, nếu không thì lấy thực lực của Bạch Tuyết, Hắc Đế hiện tại hoàn toàn không phản kháng được.
Tuy Hắc Đế là Khai Thiên Chi Thú, tiềm lực to lớn, nhưng vừa mới sinh ra nó cũng chỉ là Đế cảnh, so với Bạch Tuyết hiện tại thì vẫn kém xa.
Nếu như chờ nó lớn lên một đoạn thời gian, có lẽ Bạch Tuyết sẽ không phải là đối thủ của nó.
Đương nhiên, điều này cũng không nói chính xác được, dù sao thì có Vương Đằng ở đây, tốc độ tăng lên thực lực của Bạch Tuyết cũng không chậm.
- Sư tôn, cái này...cục than này là từ trong quả trứng màu đen trước đó nở ra à?
Hổ Nữu tò mò nhìn Hắc Đế hỏi.
- Gâu gâu gâu (ngươi mới là cục than!)
Nghe thấy lời của Hổ Nữu, Hắc Đế nhất thời lại hung ác kêu lên với nàng.
Có bắp đùi ở bên cạnh, nó cũng đã có lực lượng!
Hổ Nữu trừng to hai mắt, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn vươn ra, một chưởng chộp tới Hắc Đế.
- Gâu gâu gâu... (Chủ nhân, nhanh cứu ta!)
Nhìn thân thể của mình bị chưởng ảnh trói chặt, đồng thời bay về phía tiểu nữ hài kia, Hắc Đế nhất thời rú thảm lên.
- Gâu gâu gâu... (Ta sai rồi, đại tỷ!)
Mắt thấy chủ nhân không có ý định ra tay, Hắc Đế quả quyết nhận sai.
- Gâu gâu gâu (Ta thật sai...)
...
Qua một hồi lâu, Hắc Đế ngoan ngoãn ngồi xuống bên chân Vương Đằng, cúi đầu, đã không còn tinh khí thần trước đó nữa.
Không ngờ nó vừa mới xuất thế lại gặp phải hai con đại miêu hung tàn như vậy!
- Cẩu cẩu ta nha! Hôm nay bị hai con đại miêu đánh tự bế!
Vương Đằng nhìn Hắc Đế bên người một chút, cười nói với Hổ Nữu và Bạch Tuyết:
- Được rồi, hôm nay hai người các ngươi cũng đừng khi dễ Hắc Đế nữa.
- Ừm, ta hiểu rồi, sư tôn!
Hổ Nữu dùng sức nhẹ gật đầu.
- Ta đã biết, chủ nhân!
Bạch Tuyết cũng gật đầu theo.