- Đây không phải tình huống rất bình thường à, tu luyện công pháp nhục thân thì khí huyết trong cơ thể như hồng, tinh lực tràn đầy hơn người thường, đây không phải chuyện rất bình thường à, ngay cả chính hắn cũng tu luyện Cửu Chuyển Bất Diệt Kim Thân Quyết, hắn. . .
Nghĩ đến đây, trên mặt Vương Đằng lộ ra một tia cổ quái.
Khó nói không bình thường thật ra là chính hắn, trước kia thân thể của hắn Thái Hư rồi?
Dựa theo hắn biết một số người tu luyện nhục thân công pháp, bọn họ đúng là hiếu chiến hơn người thường một chút, cũng giống như những mãng phu của Kim Đỉnh môn kia.
Không, chuyện này là tuyệt đối không thể xảy ra, khẳng định là tính cách của những người kia không được, còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn.
Có vấn đề tuyệt đối không phải là hắn!
- Sư tôn?
Phương Húc ở bên cạnh nhìn sư tôn trên mặt Vương Đằng một hồi trắng một hồi đỏ, không khỏi nhỏ giọng hô.
- Khụ khụ, ừm, việc này ta đã biết, đây là do công pháp sư đệ của ngươi tu luyện, hắn còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, tâm tính của hắn còn chưa đủ, chờ hắn qua mấy năm nữa sẽ tốt thôi.
Vương Đằng lấy lại tinh thần, ho khan hai tiếng nói.
- Đây là một bình Tĩnh Tâm Đan, sau khi uống vào có thể tĩnh khí ngưng thần, lát nữa ngươi giao cho sư đệ của ngươi.
Trong tay Vương Đằng xuất hiện một bình sứ nhỏ.
- Vâng, sư tôn.
- Ừm, ngươi đi về trước đi.
. . .
Hai ngày sau đó, sư huynh đệ Phương Húc và Ngô Hoành ban ngày đợi ở Võ Đấu Trường xem đấu võ, buổi tối trở về tu luyện.
Mà chiến tích của Tu La ở Võ Đấu Trường đã đạt đến 80 liên thắng, đáng tiếc bọn họ đã không có thời gian đi xem Tu La đấu võ nữa.
- Bắt đầu từ tối hôm nay, các ngươi cũng không cần đi ra ngoài nữa, sáng mai chúng ta sẽ khởi hành đi Lôi Vân sơn mạch.
Vương Đằng nhìn hai đồ đệ trước mặt nói.
- Vâng, sư tôn.
- Ừm, nhất định phải nhớ kỹ, một khi cảm nhận được một tia nguy hiểm trong bí cảnh thì nhất định phải kịp thời sử dụng Không Gian Truyền Tống Phù ta cho các ngươi, đừng sợ lãng phí, còn có những vật bảo mệnh ta cho các ngươi, không cần phải tiết kiệm, nhớ kỹ, mệnh chỉ có một, chỉ có còn sống mới là người thắng lợi, người đã chết thì chẳng còn gì khác hết.
Vẻ mặt Vương Đằng nghiêm túc nói.
- Vâng, sư tôn.
Phương Húc và Ngô Hoành tôn kính nhìn Vương Đằng.
Sư tôn đối với bọn hắn thật sự là quá tốt, không chỉ truyền thụ cho bọn hắn công pháp võ học cao thâm, mà còn cho bọn hắn không ít đan dược tư nguyên, lúc bọn họ ra ngoài rèn luyện còn âm thầm theo dõi bảo vệ bọn hắn, càng cho bọn hắn đủ nhiều vật bảo mệnh.
- Còn có, ở trong bí cảnh gặp giết người đoạt bảo, có người cầu cứu thì các ngươi không cần quan tâm, có thể trực tiếp đường vòng qua thì vòng qua, đương nhiên nếu như các ngươi cảm thấy có thể làm không ai phát hiện thì cũng có thể chen chân vào cướp cùng bọn họ.
Vương Đằng nghĩ nghĩ, truyền âm nói với hai đồ đệ:
- Nếu như các ngươi gặp phải người trong tông môn bị người khác đuổi giết thì các ngươi có thể suy tính một chút, xem có nên đi trợ giúp hay không, đương nhiên tất cả đều phải dưới điều kiện tiên quyết là bảo đảm các ngươi an toàn, nếu như thực lực của đối thủ không yếu hoặc có bối cảnh cường đại, hoặc là đối phương có rất nhiều người thì không cần quản làm gì.
Dù sao đều là người một tông môn, bình thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, có thể giúp đỡ thì vẫn nên giúp đỡ một chút, nhưng điều kiện tiên quyết là không nguy hiểm, thực lực của đối thủ không mạnh, người không nhiều, không có bối cảnh gì lớn.
- Vâng, sư tôn.
- Ừm, tối nay nghỉ ngơi thật tốt đi.
. . .
Đêm nay, rất nhiều tông môn thế lực đều dùng Truyền Tin phù triệu các đệ tử còn ở trong thành trở về.
Có người ở Bách Hoa Lâu, có người ở Võ Đấu Trường, có người ở Trân Vị Các, còn có người ở chỗ người yêu cũ. . .
Sáng sớm hôm sau, Vương Đằng mang theo hai đồ đệ đi tới trong đình viện.
Lại chờ một lát, 50 vị đệ tử và các trưởng lão đều đã đến đầy đủ.
- Nếu đã đến đông đủ thì cùng lên phi chu lên đường thôi.
Trưởng lão chấp pháp Ngụy Võ vung tay lên, một chiếc linh chu xuất hiện ở trên bầu trời của đình viện.
- Vù vù. . .
Liên tiếp từng bóng người nhảy lên linh chu.
- Vù!
Có thể nhìn thấy, giữa không trung thỉnh thoảng có các ánh sáng màu sắc khác nhau bay về phương hướng ngoài thành.
- Ha ha, cũng không biết đại hội Bách Tông lần này sẽ có thiên kiêu nào có thể danh chấn quận Thanh Lâm đây?
. . .
Lôi Vân sơn mạch khu vực trung gian giữa quận thành Thanh Lâm và quận thành Ngọc Lâm, diện tích dãy núi này cũng không lớn, thậm chí có thể nói là rất nhỏ, dãy núi này nổi danh là bởi vì mấy trăm năm trước, bị người khác vô tình phát hiện một lối vào bí cảnh thiên nhiên.
May mắn từ đó thu được đại lượng tư nguyên, đáng tiếc không đợi hắn đắc ý bao lâu đã bị người phát hiện, mà bí mật này cũng bị truyền ra ngoài.