Phán Thần Hệ Thống

Chương 131

Những ngày tiếp sau đó, Trần Dương cả ngày ở bên trong lều, lặng yên thổ nạp tu luyện.

Mà cứ cách khoảng vài ngày hoặc một tuần là có chiến đấu nổ ra.

Thông thường là vài chục đội được cử ra chiến đấu, chỉ khi nào tình huống có biến thì những đội khác mới hỗ trợ.

Cho nên Trần Dương cũng có thời gian mà tịnh dưỡng.

Mặc dù có chế độ xoay vòng như vậy, nhưng trong ba tháng tiếp theo, Trần Dương cũng ra trận thêm bốn lần nữa, thu hoạch cũng rất phong phú.

Đặc biệt, có một lần Bạch Lang Vương hôm trước lại xuất hiện, nó cũng tìm cơ hội đánh giết gã tu sĩ nhân loại hôm trước làm cho nó tức giận, người đó chính là Trần Dương.

Trần Dương hôm đó đã không nhịn được mà liều lĩnh đánh trả một chiêu, khiến cho nó nổi điên tấn công, nhém chút là Trần Dương đã bị mất mạng nhỏ.

Rất may là tu sĩ Kết Đan Kỳ trợ trận đã ở một bên gần đó, liền ra tay hỗ trợ.

Mà Trần Dương sau đó cũng bị trọng thương, được đặc cách nghỉ ngơi.

Thực tế, Trần Dương cũng không phải là kẻ lổ mãng. Hôm đó là hắn cố ý dựa vào sức mạnh của con Bạch Lang Vương nọ để tôi luyện kiếm pháp. Thực lực của Bạch Lang Vương này đã là ngũ cấp đỉnh, nửa bước lục cấp rồi. Cho nên dưới tình huống có tu sĩ Kết Đan Kỳ ở gần quan sát, Trần Dương liền phóng tay đánh một lần.

Cũng may thứ hắn thể hiện ra chỉ là kiếm kỹ và thân pháp mà thôi, còn không để lộ tu vi chân thực ra bên ngoài cho nên không bị nghi ngờ.

Trần Dương thông qua giao thủ cũng nhận định, thực lực của con Lang Vương này nếu như hắn dốc hết toàn lực thì có thể đánh ngang tay một trận. Tất nhiên, một khi sử dụng thủ đoạn bảo mệnh ra thì hươu chết về tay ai cũng chưa biết, mà loại Bạch Lang Vương này vốn nổi tiếng giảo hoạt, chưa biết chừng nó chỉ là đang cố ý dẫn dụ như vậy, khiến cho người ta không đề phòng mà thôi.

Thời gian chậm rãi trôi qua thêm nửa tháng, rốt cuộc có tu sĩ của những môn phái khác mang danh trợ giúp chạy đến.

Nhưng cũng không biết vì kiêng kị hay là còn lý do gì khác, đám yêu thú sau khi phát hiện đám tu sĩ các phái khác đến thì dần dần rút đi.

Thú triều lần này cứ như vậy dần dần thu lại.

Đám tu sĩ mới chạy tới tâm khí còn hừng hực, thấy cảnh này thì đưa mắt nhìn nhau không hiểu, qua mấy ngày liền nhận được thông tri của cao tầng bọn họ lệnh cho trở về.

Nguyên một đám chạy tới chạy lui còn chưa làm được cái gì thì đã bị gọi về, khiến cho ai nấy sắc mặt không được tốt cho lắm.

Mà đám môn nhân đệ tử Nam Nhạc Phái thì cũng không khác mấy.

Theo thống kê sơ bộ, lần này mặc dù chỉ chiến đấu không dài, nhưng tổng cộng trong số những người mà Nam Nhạc Phái đưa ra có đến hơn năm mươi gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tử trận, số đệ tử Luyện Khí Kỳ thì đạt tới con số mấy trăm.

Khi mà toàn thể môn nhân đệ tử tập họp trên quảng trường, con số này được công bố ra thì ai nấy đều trầm mặc.

Bọn họ đều đã minh bạch một điều, đó là vĩnh viễn không có sự đảm bảo nào cho bằng thực lực bản thân. Môn phái dù mạnh hay lớn đến đâu thì cũng không thể bảo bọc từng người.

Trước cái chết, tất cả đều như nhau!

Nhưng đồng thời, qua lần này, cũng có vô số người theo đó thành danh, tu vi càng thêm đột phá.

Một lớp người cũ ngã xuống, cũng có mấy chục người từ trong chiến đấu kích thích, tự tin trùng kích Trúc Cơ Kỳ, trở thành đám nội môn đệ tử mới nổi, là ngôi sao sáng trong Nam Nhạc Phái, đi đến đâu cũng nhận được vô số hâm mộ và tán thành. Nhất là những nam tu sĩ có chút khí chất thì liền trở thành mỹ nam tử trong lòng vô số nữ tu.

Mà ngược lại, cũng có một vị nữ tu từ trong chiến đấu mà dương danh, được nhiều người nhắc đến, người này, lại chính là Thẩm Lan.

Nói đến, Thẩm Lan một đường trở về, lại nghe tin có thú triều, tâm trạng vốn dĩ có chút chán nản liền nhân cơ hội này xông pha liều mạng, mỗi khi chiến đấu đều ngươi chết ta sống, chiến lực phát huy tận cùng.

Bởi vậy sau khi kết thúc chiến đấu, nàng liền được một vị trưởng lão nhận làm đệ tử thân truyền, trực tiếp bảo trợ tiến vào nội môn tu luyện.

Trước đó Thẩm Lan đã có nhan sắc xinh đẹp, lúc này trải qua chiến đấu thì trên người lại tự động sinh ra vài phần khí chất mạnh mẽ quyết đoán, khiến cho trong nhất thời nàng trở thành vô số nữ thần bị các nam tu giày vò trong giấc mộng.

Tất nhiên, chuyện nằm mộng là chuyện của mỗi người, không ai có thể cấm cản được, cho nên Thẩm Lan bản thân rất rõ những ánh mắt như sói kia nhưng ngược lại coi như không thấy, lạnh nhạt đối xử.

Bên cạnh đó, cũng có vô số nhân tài khác nhờ lần chiến đấu này mà dương danh.

Ví dụ như Thiết thủ Thôi Hoành, người này nghe nói dùng tu vi Luyện Khí Sơ Kỳ trực tiếp oanh sát một con yêu thú tứ cấp, cực kỳ mạnh mẽ.

Còn có Ma dương kiếm Lục Nham, nghe nói kiếm khí vừa ra liền đã đạt gần tới cảnh giới kiếm ý, mạnh mẽ vô cùng, bên trong quần chiến lại càng phát huy uy lực đến tận cùng, làm cho người ta than thở sợ hãi.

Còn có...

Rất nhiều những anh tài nhân cơ hội này mà dương danh.

Trong số đó có Trần Dương.

Trong đám đệ tử ngoại môn cũng đặt cho Trần Dương cái biệt danh Khoái Kiếm Trần Dương. Bởi vì mỗi lần Trần Dương xuất kiếm đều hết sức tự nhiên thoải mái, kết hợp với bộ pháp thần kỳ tạo thành dáng vẻ tiêu diêu khoái hoạt, nhưng không kém phần uy lực. Điều này đã chứng minh qua thực chiến. Cho nên dần dần cái biệt danh ‘Khoái Kiếm’ cũng dần dần có chút danh tiếng.

Trần Dương cũng không biết cái biệt danh này, mà nếu có biết hắn cũng sẽ lắc đầu chứ không bình luận gì.

Nếu thực sự Trần Dương thi triển ra Trừu Hồn Lục Kiếm, khi đó không chừng cái biệt danh Khoái Kiếm này sẽ đổi thành Ma Kiếm gì đó không chừng. Bởi vì Trừu Hồn Lục Kiếm này một khi thi triển ra thì vô cùng ma mị, quỷ thần khó lường.

Trần Dương sau khi dự một buổi lễ điểm công thì liền trở về Dược viên tiếp tục cuộc sống thường ngày của hắn.

Thời gian cách Đấu giá hội còn đến nửa năm, Trần Dương cũng không gấp không vội mà ở yên trong Dược viên tịnh dưỡng.

Mà không khí bên trong Phán Thần Hệ Thống lúc này cũng sôi động hơn rất nhiều.

Trần Dương thu được gần sáu mươi cái tàn hồn của tu sĩ bị yêu thú giết chết. Sau khi độ hoá cho bọn họ thì để cho đám người này tiến vào luân hồi.

Mà điểm công đức của Trần Dương thoáng cái nhiều ra hơn ba trăm nghìn điểm, mặc dù so ra còn kém xa so với tấn cấp, nhưng cũng dư sức để Trần Dương sử dụng trong thời gian ngắn.

Trần Dương cũng không có ép đám tu sĩ kia ở lại làm lao động công ích, mà là để bọn họ tuỳ tiện lựa chọn. Kết quả đa số đều lựa chọn trực tiếp luân hồi, còn lại chỉ có hơn mười người chọn phương pháp lao động trong linh điền. Những người này cũng được Trần Dương trả công bằng điểm công đức. Có điểm công đức gia thân, ngày sau nếu bọn họ tiến vào luân hồi sẽ nhận được những ưu đãi hơn người.

Mà sau khi thu hoạch được một số lượng lớn điểm công đức, Trần Dương không chút do dự đổi ra thêm một đám Linh Khâu nhị cấp, rồi đổi một số lượng lớn các loại linh hoa linh thảo cực kỳ đa dạng để mở rộng diện tích dược viên ra đến vô cùng rộng rãi.

Dược viên của Trần Dương hiện giờ, dù cộng lại tất cả dược viên của Nam Nhạc Phái cũng không bằng một phần.

Mà dĩ nhiên, Trần Dương chỉ chuyên môn chọn lựa những loại dược thảo có công năng và dược hiệu tốt, hắn có thể sử dụng được thì mới trồng. Ngoài ra những loại khác cho dù có giá trị cao, nhưng đối với hắn không có lợi ích gì thì Trần Dương tuyệt đối không thèm tốn hao dù chỉ một điểm.

Lại nói, dưới sự trợ giúp của Linh Khâu, dược thảo bên trong Phán Thần Hệ Thống đều có sự phát triển nhanh chóng hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa mức thời gian trong này cũng khiến cho thời gian sinh trưởng thực tế của linh dược thoáng cái được rút ngắn rất nhiều.

Trần Dương đi tới chỗ đám người làm lao động.

Ở nơi này, nếu Trần Dương không nguyện ý thì tất nhiên không có ai phát giác ra sự tồn tại của hắn.

Trần Dương nhìn thấy trên tấm bảng lần trước mà hắn đặt có một danh sách các tên những người có thành tích tốt nhất hiện lên.

Trần Dương sau khi nhìn qua những cái tên này liền gật nhẹ đầu.

Trần Dương vẫn chưa hiện thân mà là có một cái kế hoạch trong đầu.

Sau khi phân phó Khí Linh chọn lựa bồi dưỡng cho những người có biểu hiện tốt thì Trần Dương liền giao cho lão một đống các loại linh dược cây giống, sau đó dặn dò những chi tiết liên quan đến việc gieo trồng rồi mới trở về thạch ốc.

Trần Dương trở về dược viên được ba ngày thì có người tìm đến, mang theo phần thưởng của hắn thông qua cuộc chiến.

Trần Dương tất nhiên không có cự tuyệt chỗ tốt, còn vui vẻ trò chuyện với người này một phen.

Mà người này không ai khác chính là Thẩm Lan.

Trần Dương trong nhẫn trữ vật vẫn còn thi thể của con Hoả Vân Hổ lần trước, vốn Trần Dương định sẽ mang về cho Thẩm Lan để trợ giúp cho nàng coi như miễn phí tặng cái nhân tình, nhưng hiện tại xem ra thân phận và địa vị của nàng cũng đã thay đổi.

Mà Thẩm Lan bởi vì lần trước hình như còn có chút áy náy nên còn cố ý đưa thêm một ít linh thạch để cảm ơn lần trước Trần Dương trợ giúp cho nàng. Trần Dương thấy vậy liền đưa tài liệu Hoả Vân Hổ cho nàng, khiến cho nàng từ chối thêm một hồi mới mừng rỡ nhận lấy.

Cũng không phải là Trần Dương muốn lấy lòng người đẹp, mà nhân cơ hội này muốn từ miệng Thẩm Lan điều tra thêm thông tin liên quan đến Trúc Cơ Chiến.

Trần Dương muốn thông qua cuộc chiến này mà hợp lý hoá tu vi Trúc Cơ Kỳ của mình, tiến vào bên trong nội môn dĩ nhiên càng có nhiều thời gian tu luyện hơn, đỡ bị tục sự làm phiền như ở ngoại môn.

Nhất là, thông qua tìm hiểu, Trần Dương còn biết Trúc Cơ Kỳ tu sĩ có quyền kiến lập động phủ riêng biệt để tự mình tu luyện.

Chính điều này làm cho hắn cảm thấy hết sức động tâm.
Bình Luận (0)
Comment