Phán Thần Hệ Thống

Chương 154

Người phục vụ thoáng sau sắc mặt trắng bệch liền nói:

- Xin tiên sinh bớt giận, ta tuyệt không có ý đó. Khối bảo thạch này có giá một nghìn Hạ phẩm linh thạch hoặc là nếu tiên sinh thanh toán bằng hoàng kim thì...

- Không cần!

Trần Dương khoát tay.

- Khối này ta mua! Đây là tiền thanh toán!

Nói xong Trần Dương tiện tay ném tới một túi trữ vật cấp thấp, bên trong có chứa một nghìn viên Hạ phẩm linh thạch.

Đây là một trong mấy cái túi mà Trần Dương thu được lúc trước của đám đệ tử Nam Nhạc Phái, lúc này đem ra sử dụng cũng không sợ người khác để ý phát hiện. Dù sao, nơi này cách Nam Nhạc Phái không chỉ một ít, nếu như ở đây còn gặp phải truy đuổi nữa thì Trần Dương cũng chỉ có thể tự trách bản thân quá xui xẻo mà thôi.

Mà hiển nhiên người phục vụ kia tuy là một nhân viên phục vụ nhưng có tư cách đứng trong này phục vụ khách nhân thì dĩ nhiên cũng có chút tu vi, vừa kiểm tra bên trong túi trữ vật này thì liền mỉm cười hài lòng nói:

- Số lượng đã đủ, khối bảo thạch này thuộc về tiên sinh rồi!

Trần Dương gật nhẹ đầu, bàn tay thoáng một cái liền thu nó vào bên trong nhẫn trữ vật.

Kể từ lúc đến nơi này, vì để thuận tiện thì Trần Dương đã sử dụng lại nhẫn trữ vật hay vì túi trữ vật có không gian nhỏ hơn mà lại không tiện dụng bằng.

Mà cô gái Thiên Nhãn đại sư nọ thấy Trần Dương nhanh gọn như vậy đã mua lấy khối bảo thạch này thì sắc mặt không đổi, liếc nhìn Trần Dương một cái sau đó bỏ đi.

Trần Dương thấy vậy cũng không dây dưa mà bỏ đi về hướng ngược lại.

Bất quá, vừa đi được vài bước, bên tai của Trần Dương liền nghe được tiếng nói:

‘Khối bảo thạch kia có điều cổ quái. Nếu ngươi muốn mở thì nên cẩn thận một chút!’

Tròng mắt Trần Dương khẽ co rút, sắc mặt như bình thường, nhấc chân tiếp tục bước đi.

Mà cô gái nọ sau khi truyền âm thì thấy Trần Dương vẫn bước đi như thường thì không nhịn được lắc nhẹ đầu.

Vừa rồi nàng cũng chỉ cảm giác được một chút khí tức không ổn mà thôi, nàng cũng không biết thứ bên trong là gì cho nên mới muốn mua về mở ra nghiên cứu thử.

Nhưng nếu người khác đã mua, thì nàng cũng thuận tiện nhắc nhở một chút.

Trần Dương khi nghe nàng truyền âm thì cách nhìn của hắn đối với cô gái này liền có chút thay đổi, liền vận Pháp nhãn nhìn tới.

Lần này, Trần Dương cũng không tốn thêm điểm công đức gì nữa mà liền rất rõ ràng nhìn được sơ lược những thông tin của nàng. Mà đặc biệt nhất là, Trần Dương thấy rõ ràng cả người của nàng này tựa như trong suốt, chỉ có đôi mắt là có màu tím truyền đến hai mắt, vô cùng kỳ lạ.

Trần Dương thấy điều này thì cảm thấy giật mình.

Pháp nhãn hắn từng nhìn qua rất nhiều tu sĩ, mà đa số tu sĩ khi tu thần thông tập trung ở nơi nào thì nơi đó sẽ xuất hiện những điểm đặc biệt hơn những điểm khác trên cơ thể. Nhưng cho dù như vậy thì toàn thân cũng có một loại linh lực chảy xuôi theo kinh mạch.

Còn trong suốt mà tập trung về đôi mắt như cô gái này thì đúng là hắn mới thấy lần đầu!

Bất quá, hình như cô gái cũng cảm giác được có ai đó đang nhìn mình liền khẽ quay đầu như tìm kiếm gì đó.

Trần Dương thấy vậy liền thu hồi ánh mắt. Hắn cũng không muốn nàng hiểu lầm gì đó, cho nên tiếp tục quan sát những khối bảo thạch tiếp theo.

Chính giữa khu vực bán Bảo Thạch có một nơi được dựng lên để làm nơi khai mở bảo thạch. Tất nhiên, chuyện mở bảo thạch là không ai bắt buộc phải mở tại chỗ. Nhưng hôm nay Thiên Nhãn đại sư đã khai kim khẩu nói rằng chỉ cần có người nào ba lần mở cược thắng liền sẽ nhận người đó làm đệ tử ký danh.

Mặc dù, đệ tử ký danh còn cách đệ tử chính thức một vạn tám nghìn dặm, nhưng đối với một sư phụ vừa có tiếng vừa có miếng như Thiên Nhãn đại sư, ai ai cũng nhỏ dãi ba thước, hận không thể tại chỗ lập tức bái sư, cho nên người đến mở bảo thạch cũng khá đông.

Trần Dương chỉ nhìn qua hàng người đang xếp hàng xen lẫn bu xem thì lắc đầu, tiếp tục quan sát.

Vừa rồi tìm được một cái Ma Thai, loại đồ vật chỉ có trong truyền thuyết làm cho Trần Dương rất hứng thú với đám Bảo thạch này.

Đi một vòng, Trần Dương liền nhìn thấy phía góc xa có một đống đá được xếp chồng lên nhau như tuỳ tiện.

Thấy vậy, Trần Dương liền nhấc chân đi về phía đó.

Nhân viên phục vụ tại chỗ này là một thanh niên, vẻ mặt tương đối buồn chán.

Bởi vì những bảo thạch này đều là hàng thải ra, sau nhiều chuyến buôn bán nhưng không ai thèm mua nên dần dần dồn lại một góc như thế này.

Những người biết chơi thường hay gọi thứ này là ‘Phế Thạch’, tức nghĩa là đây đều là hàng phế thải.

Tuy nhiên, đối với người chơi có thể là phế thạch, nhưng đối với những thương gia thì đống phế thạch này vẫn có thể sinh lợi.

Bởi có một vài người thường hay có sở thích kỳ quái, thích lượm lặt từ trong phế thạch để đào bảo. Những người này xem đó là một loại rèn luyện và thử thách.

Cho nên những thương gia mới đem Phế thạch để lại nơi đây chờ cá cắn câu.

Trần Dương sau khi đi tới đống phế thạch thì liền nhíu mài, hỏi người phục vụ:

- Những viên này sao lại để đây?

- Tiên sinh, đây là những phế thạch còn lại từ những đợt mở bán trước. Tuy nhiên, những phế thạch này vẫn là Bảo thạch, vẫn có khả năng có bảo vật bên trong. Từng có một vị tiên sinh từ đống Phế thạch mà nhặt ra được cả trung giai pháp khí, hết sức lợi hại a!

- Vị tiên sinh đó nhặt được khi nào?

Trần Dương như cười như không hỏi.

- À, cái này, cái này... Cách đây chừng ba trăm năm, ta là nghe người ta kể lại!

Trần Dương cười khổ, đáp:

- Giá cả những thứ này ra sao?

- Tiên sinh, những thứ này là bán theo cân nặng, mà ngài mua càng nhiều thì giá cả càng rẻ.

- Bán theo cân nặng? Ý nghĩ thật hay. Một đám phế thạch mà thôi!

Trần Dương nói xong liền muốn xoay người bỏ đi.

Người phục vụ thấy vậy bối rối bèn níu Trần Dương lại tranh thủ nói:

- Không biết tiên sinh muốn mua bao nhiêu? Nếu số lượng nhiều thì ta có thể hỏi ý lão bản một chút xem có ưu đãi được hay không?

- Ừm... Vậy để ta xem đã!

Trần Dương mỉm cười, đi tới bên đống phế thạch.

Gặp phải loại khách nhân như Trần Dương thì người phục vụ này cũng cảm thấy đau đầu.

Trần Dương ánh mắt quét qua, nơi này có khoảng mấy chục khối bảo thạch, có lớn có nhỏ, khối lớn thì cỡ vài người ôm không hết, khối nhỏ thì chỉ bằng nắm tay.

Ánh mắt Trần Dương đảo qua, đột nhiên thấp thoáng nhìn thấy gì đó, không nhịn được định thần tập trung nhìn lại.

‘Thứ này...’

Trần Dương trong lòng mừng rỡ như điên, nhưng ngoài mặt thì chép miệng lắc đầu cố gắng vừa giữ bình tĩnh, vừa ra vẻ đáng tiếc.

Người phục vụ chăm chú quan sát sắc mặt Trần Dương, thấy hắn chỉ xem qua loa rồi lắc đầu liên tục thì trong lòng trầm xuống, trong lòng có đến bảy tám phần cho rằng vụ làm ăn này xem như đi tong rồi.

Quả nhiên, gã nhìn thấy Trần Dương sau khi lắc đầu xong thì nhẹ nhàng đứng dậy, chép miệng ra vẻ đáng tiếc nói:

- Đúng là phế thạch, biểu hiện rất kém!

Kém cái rắm! Ngươi chỉ liếc sơ qua liền nói kém!

Đành rằng là diễn, nhưng ngươi đừng diễn quá giả như vậy có được hay không?

Người phục vụ nghe vậy thì trong lòng thầm mắng to, nhưng mà ngoài mặt thì cố gắng nở nụ cười nói:

- Tiên sinh, nếu không như vậy thì sao chúng còn ở đây. Bất quá, đây đều chân chính là Bảo Thạch, không có nửa điểm giả dối!

- Ừm, cái này ta biết, tuy nhiên phẩm chất kém như vậy, cần phải xem giá cả ra sao, ta cũng muốn mua một ít phế thạch về rèn luyện. Ngươi cho ta cái giá!

Trần Dương trầm ngâm hồi lâu mới miễn cưỡng nói, bộ dáng giống như chỉ cần gặp giá cao thì hắn sẽ lập tức quay đầu đi vậy.

Người phục vụ nghe vậy liền khổ sở nói:

- Mong tiên sinh chờ một chút, để ta chạy đi hỏi lão bản!

- Được, ta ở chỗ này chờ, đi nhanh lên một chút.

Trần Dương ra vẻ không kiên nhẫn phất tay làm cho người phục vụ như được đại xá chạy đi.

Ai có biết, trong lòng Trần Dương lúc này cũng rất xoắn xuýt.

Vừa rồi hắn nhìn bên trong đống phế thạch vậy mà xuất hiện một thứ hắn không ngờ sẽ xuất hiện ở đây. Cho nên không nhịn được mà giả trang một chút để người khác không nhận ra.

Bởi thế cho nên mặc dù chút Hạ phẩm linh thạch không đáng là gì so với thân gia của Trần Dương lúc này, nhưng mà cẩn thận một chút vẫn hơn, càng bày ra vẻ không muốn mua thì tất nhiên càng không có sơ hở gì.

Ngược lại, nếu như Trần Dương lộ ra nửa điểm nôn nóng thì chắc chắn sẽ khiến cho đám cáo già thương nhân kia sinh tâm nghi ngờ, khi đó cho dù mua được thì cũng sẽ phải xuất huyết ra.

Đứng chờ một chút, Trần Dương liền thấy người phục vụ kia quay lại, hơn nữa còn dẫn theo một người mập mạp, chính là người lúc trước đứng trên đài nói.

Người mập mạp kia nhìn thấy dáng vẻ trẻ tuổi của Trần Dương thì cười tiến lên chào nói:

- Ha hả, chào tiên sinh, ta là Lục Trần, là lão bản đại diện nơi này. Nghe nói ngài có nhã ý muốn mua đống Bảo thạch này? Tiên sinh quả nhiên ánh mắt không tồi, những thứ này đều có chất lượng rất tốt.

- Hắc hắc, chắc lão bản nói đùa, thứ này chẳng phải là phế thạch hay sao? Ta chỉ muốn mua về tập luyện cho vui, nếu như quý giá như vậy thì thôi để cho người khác hữu duyên đi, ta xin phép!

Trần Dương cười nhạt, liền dứt khoát nói lời cáo từ, không có nửa điểm do dự xoay người bước đi.

Nhìn bóng lưng Trần Dương, người này liền nheo mắt lại, thấy Trần Dương vậy mà dứt khoát không chút chần chừ đi về phía xa, lão liền lớn tiếng chạy theo gọi:

- Tiên sinh, chậm đã, ha ha, đúng là vừa rồi ta nói đùa cho vui. Nếu tiên sinh đã muốn mua về rèn luyện vậy thì... Một trăm Hạ phẩm linh thạch. Toàn bộ tiên sinh cứ lấy hết đi!

- Một trăm Hạ phẩm linh thạch? Lão bản xem ta là con nít ba tuổi sao? Đống đó ta thấy có bổ ra có hoàng kim bên trong thì cũng không biết thu lại được phân nửa hay chưa. Mười linh thạch, ta lấy hết, được thì nói tiếp, không thì thôi!

- Tiên sinh, ngươi cũng biết... Ài thôi, hai mươi linh thạch. Mong tiên sinh cho ta gỡ lại vốn. Nếu như dưới cái giá này thì dù ta có để đó tiếp tục cũng không thể bán được, mong tiên sinh thông cảm!

Người mập mạp này nhăn nhó, khổ sáp nói.

Trần Dương thấy vậy thì giả vờ suy nghĩ một chút, thở dài một tiếng nói:

- Thôi được rồi, coi như kết giao với lão bản vậy. Hai mươi thì hai mươi!

Nói xong, Trần Dương liền lấy ra hai mươi viên Hạ phẩm linh thạch giao cho lão rồi đi tới đống phế thạch thu lại vào trong nhẫn trữ vật.

Lão bản thấy vậy thì vui vẻ cười híp mắt.
Bình Luận (0)
Comment