Phán Thần Hệ Thống

Chương 166

Hai ngày sau, Trần Dương đã lênh đênh trên biển mênh mông.

Đại Đao thì vẫn luôn ngồi ở trước mũi thuyền, còn lão Ngư ở phía sau lái thuyền. Trần Dương ngược lại là người rãnh rỗi nhất, ngồi bên trong khoang thuyền yên tĩnh nhập tâm.

Theo như lời lão Ngư nói thì hành trình đến chỗ kia nếu như thuận lợi thì mất nửa tháng, còn nếu như gặp trắc trở thì sẽ mất trên dưới một tháng.

Trần Dương cũng vì vậy mà nhân cơ hội này bố trí một cái cấm chế trong khoang thuyền rồi tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.

Trần Dương vừa xuất hiện thân ảnh ở thạch ốc bên trong Phán Thần Hệ Thống liền lấy ra một hộp gỗ.

Bên trong là một khối linh thạch như quả trứng, phát ra kim quang sáng chói.

Trần Dương sau khi nhìn khối Cực phẩm linh thạch này thì không nói hai lời liên tục lấy ra Tử Tinh Kim, Thiết Tinh Ngọc, Huyền Hoa Thạch... Gần chục loại tài liệu quý giá khác.

Tất cả số tài liệu này hợp thành một đoàn quang mang huyền phù trước mặt Trần Dương.

Trần Dương không nói hai lời điểm tay tới khối Cực phẩm linh thạch rồi há mồm phun ra một đoàn hoả diễm.

Hoả diễm này chính là chân hoả do linh lực của Trần Dương tạo thành, chẳng những hết sức tinh thuần mà còn có uy lực mạnh mẽ.

Trần Dương liên tục phun ra chân hoả hai ngày đêm, lúc này bên ngoài khối Cực phẩm linh thạch mới hơi có chút dấu hiệu hoà tan.

Trần Dương thấy vậy thì sớm đã chuẩn bị, bàn tay khẽ nhấc liền cầm lấy hai viên Hạ phẩm linh thạch cấp tốc hấp thu bổ sung linh lực, đồng thời hoả diễm phun ra càng mạnh hơn mấy phần.

Việc luyện chế Ngũ Hành Kiếm không phải như các loại pháp môn luyện bảo khác có thể sử dụng hoả diễm bên ngoài để phụ trợ luyện chế, mà nhất định phải dùng hoả diễm do ngũ hành linh lực bên trong cơ thể người luyện chế đến hoà tan và dung hợp luyện chế, nếu không sẽ không đạt được ‘tâm linh tương thông’ với phi kiếm, mà phẩm chất phi kiếm cũng sẽ giảm xuống một bậc.

Dĩ nhiên, nếu như Trần Dương có hoả diễm bên trong Dị Hoả Bảng cũng có thể đem ra sử dụng, nhưng lúc này trên người hắn ngoài một tia âm hoả lúc trước thu được từ Hắc Ma thì không có loại hoả diễm nào khác.

Vì vậy Trần Dương đành phải sử dụng phương pháp cơ bản nhất là dùng chân hoả bản thân đến rèn luyện.

Việc này mặc dù tổn hao sức lực, nhưng lại là cách tốt nhất để luyện chế Ngũ Hành Kiếm.

Trần Dương một bên bổ sung linh lực, một bên cố gắng hoà tan khối Cực phẩm linh thạch hệ Kim kia.

Nhưng không hổ là loại tài liệu cực phẩm, Trần Dương phải mất sức chín trâu hai hổ, gần nửa tháng mới đem khối Cực phẩm linh thạch này hoà tan, sau đó dùng thần thức kéo dài tạo thành một cái phôi mẫu kiếm sáng chói.

Sắc mặt tái nhợt, Trần Dương vội vàng lấy ra hai viên Bồi Nguyên Đan bỏ vào miệng bàn tay bóp nát hai viên Hạ phẩm linh thạch, hấp thu toàn bộ linh khí bên trong rồi mới bắt đầu đề luyện những tài liệu phụ trợ.

Những tài liệu phụ trợ này hầu hết đều là những tài liệu hiếm có, cho nên Trần Dương lần nữa gian nan vừa hấp thu linh lực bổ sung, vừa cố gắng đề luyện.

Trần Dương bây giờ mới hiểu, một tu sĩ tế luyện ra pháp bảo bản mệnh là gian nan như thế nào. Huống chi, bây giờ Trần Dương mới chỉ là tế luyện một thanh Kim Kiếm, một trong bộ năm thanh phi kiếm để hợp thành Ngũ Hành Kiếm.

‘Quả nhiên trên đời không có bữa ăn nào miễn phí.’

Trần Dương cảm thán một câu, pháp quyết trong tay biến đổi, đem phôi mẫu kiếm đưa tới huyền phù trước mặt.

Trải qua hơn hai tháng, toàn bộ tài liệu đều đã được Trần Dương đề luyện qua một lần, hiện giờ là lúc dung phôi.

Dung phôi này chính là quá trình dung hợp các loại tài liệu phụ trợ vào bên trong phôi mẫu kiếm, rồi lại tế luyện để tất cả tài liệu này hoà hợp vào nhau một lần nữa rồi mới đến quá trình khắc ấn.

Trần Dương vung tay điểm một cái, lập tức một nhóm nhỏ dịch thể màu tím dẫm bay tới, chính là Tử Tinh Kim Dịch mà hắn đề luyện ra.

Lúc này, dưới pháp quyết của Trần Dương, dịch thể tím sẫm này nhanh chóng bao bọc toàn bộ thân mẫu kiếm rồi dần dần bị hoà tan vào.

Ngay lúc tưởng chừng như hai thứ sẽ hoà tan, Trần Dương liền nhanh tay điểm tới một bên, một dịch thể màu xanh lại vèo vèo bay tới, bám vào trên thân kiếm.

Trong suốt quá trình này, Trần Dương luôn chú ý tới nhiệt độ và biến hoá của các loại tài liệu, thần thức trước sau bình tĩnh quan sát chú ý, không để xảy ra bất cứ sai sót nhỏ nào.

Trần Dương biết, quá trình dung phôi này cực kỳ quan trọng, chỉ cần sai một ly cũng có thể đi một dặm, thậm chí có thể vì vậy mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ, làm cho phi kiếm không được như ý cũng không chừng.

Lần dung phôi này, Trần Dương thậm chí còn không có một khắc thời gian để hấp thu linh thạch, tất cả dựa vào linh lực bản thân đến chống đỡ.

Chừng ba ngày sau, Trần Dương há mồm cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết.

Ngụm tinh huyết này chính là bản mệnh chi huyết của hắn, cực kỳ quý giá.

Sau khi phun ra bản mệnh chi huyết, sắc mặt Trần Dương vốn đã trắng thì lại càng thêm tái nhợt vô huyết. Thế nhưng ánh mắt hắn lúc này lấp lánh hữu thần, lộ ra một tia vui mừng.

Nhìn thanh phi kiếm toả ra kim quang lập loè huyền phù trước mắt, Trần Dương thở ra một hơi bắt đầu phục hồi linh lực, đồng thời lấy ra một viên đan dược màu xanh lam.

Đây chính là ‘Hồi Thần Đan’ cực kỳ quý giá. Tu sĩ một khi tiêu hao thần thức đến kiệt quệ đến mức nào đi nữa, chỉ cần phục dụng một viên Hồi Thần Đan thì lập tức có thể phục hồi tám chín phần mười, là loại đan dược nghịch thiên mà Trần Dương cắn răng đổi từ trong Thương Khố.

Hiện giờ đã đến thời khắc mấu chốt, Trần Dương tất nhiên không vì chút tổn hao nhỏ mà làm mất đi cái lợi lớn, không chút do dự đem Hồi Thần Đan ra nuốt vào.

Vừa nuốt vào, một cỗ thanh lương dồn dập kéo đến, sau đó ầm ầm khuếch tán đến thức hải của Trần Dương, làm cho ánh mắt hắn sáng ngời.

- Quả nhiên là thần đan. Thần thức của mình vừa rồi vì tiến hành Dung phôi mà gần như cạn kiệt, lúc này chỉ phục dụng qua liền phục hồi gần như hoàn toàn, quả là không uổng hai vạn điểm công đức! Đáng giá!

Trần Dương thì thào lẩm bẩm.

Lúc này, ánh mắt Trần Dương lại nhìn tới thanh kiếm đang huyền phù trước mắt.

- Hiện giờ thanh kiếm này đã có đẳng cấp cở trung giai linh khí. Nhưng dù sao cũng chỉ là một cái bán thành phẩm, bước tiếp sau đây mới là bước quan trọng nhất, chính là khắc trận pháp lên bên trên.

Trần Dương vì luyện chế Kim Kiếm này, có thể nói là dồn hết tâm sức, sớm đã nghiên cứu thấu triệt từng bước.

Ở bước cuối cùng này, hắn cần phải đem các loại trận pháp phòng ngự hoặc tấn công khắc lên thân kiếm, khi đó thanh phi kiếm này mới chính thức là một thanh linh khí thật sự.

Mà bước này, được gọi là Khải Linh!

Khải Linh, thường xem vào tu vi trận pháp và ý đồ của người luyện chế. Nếu người luyện chế muốn luyện một thanh phi kiếm hoàn toàn mang công kích thì có thể khắc lên bên trên toàn bộ trận pháp là trận pháp tấn công, nếu như muốn tăng độ quỷ dị, khả năng xuất kỳ bất ý thì có thể khắc trận pháp không gian bên trên, còn nếu như muốn phi kiếm càng thêm chắc chắn, cứng rắn thì có thể thêm vào trận pháp phòng ngự.

Nói chung, linh kiếm mạnh mẽ hay cứng rắn, sát khí tràn ngập hay quỷ dị khó lường thì đều xem vào một bước khải linh này.

Thế nhưng, đối với Ngũ Hành Kiếm thì quá trình Khải Linh này có một loại thuyết pháp khác. Đó chính là dựa vào thuộc tính ngũ hành của mỗi loại phi kiếm mà quyết định.

Ví dụ như Kim Kiếm mà Trần Dương đang luyện chế. Bản thân thuộc tính Kim đã mang theo tính công kích mạnh mẽ, nếu như khắc thêm trận pháp phòng ngự thì chẳng những không phù hợp mà càng làm cho thuộc tính công kích của Kim Kiếm bị kiềm chế.

Cho nên, Trần Dương sớm đã suy nghĩ, sẽ khắc toàn bộ là trận pháp công kích lên bên trên.

Với trình độ của Trần Dương hiện giờ, việc khắc trận pháp không gian lên bên trên là không có khả năng, do đó chỉ có thể dựa theo pháp quyết có sẵn mà khắc các loại trận pháp công kích lên bên trên.

Bất quá trình độ trận pháp của Trần Dương cũng thật vụng về, tốc độ cực kỳ chậm.

Phải đến nửa tháng mới khắc xong chín cái trận pháp bên trên, chỉ còn một cái cuối cùng mà thôi.

Đầu đầy mồ hôi, Trần Dương có chút mệt mỏi khắc những nét cuối cùng.

Mà đúng lúc này, đột nhiên chiếc thuyền vốn yên ổn đột nhiên rung lắc dữ dội, làm cho một tia thần thức của Trần Dương để ở bên ngoài truyền đến báo động.

- Có đông đảo hải thú tập kích!

Đó chính là ý niệm mà tia thần thức của Trần Dương truyền tới.

Cảm nhận được ý niệm này, Trần Dương liền không nhịn được hơi thất thần một chút, tay run lên, nét khắc trận pháp đột nhiên lệch sang một bên, thay vì một loại phù văn cơ bản thì liền biến thành một loại phù văn kỳ dị.

Trần Dương hoảng hồn, vô cùng buồn bực.

Đã luyện chế đến mức này, không ngờ xảy ra một sơ suất nhỏ, chính hắn cũng cảm thấy vô cùng buồn bực xen lẫn tự trách.

Đang lúc này, phi kiếm đột nhiên ‘ông’ lên một tiếng, toả ra kim quang vạn trượng, tựa như có linh mà run lên.

Trần Dương thấy vậy thì vốn dĩ tâm trạng buồn bực liền cảm thấy vui mừng, bàn tay phẩy một tiếng liền chụp tới.

Kiếm bay vào tay, Trần Dương liền cảm thấy một luồng sát khí truyền đến, làm cho tâm thần của hắn cũng run lên.

- Cực phẩm linh khí!

Trần Dương mừng rỡ, cảm nhận khí tức của linh kiếm, thì thào đánh giá.

Đúng lúc này, bên ngoài càng truyền đến rung lắc dữ dội, Trần Dương liền nhếch miệng cười, cũng không có bối rối mà mang theo vẻ mặt hào hứng:

- Đến hay lắm!
Bình Luận (0)
Comment