Phán Thần Hệ Thống

Chương 227

Mà hình như công hiệu của Tụ Yêu Đan càng ngày phát huy càng mạnh, những ngày sau đó dần dần đã có những yêu thú cao cấp hơn kéo đến, thậm chí, cho đến nửa tháng sau còn có cả yêu thú ngũ cấp đi đến.

Sở dĩ có chuyện này là do Trần Dương đem Tụ Yêu Đan trung phẩm ra sử dụng.

Mà kiếm trận mới học của Trần Dương đối phó với yêu thú tam cấp và tứ cấp thì thoải mái đủ xài, nhưng khi yêu thú ngũ cấp kéo đến thì kiếm trận mới luyện của Trần Dương liền lộ ra vẻ lúng tung chân tay.

Trần Dương phải mất một ngày một đêm mới có thể đem đầu yêu thú ngũ cấp này chém giết, mà trong đó còn có sự trợ giúp của trận pháp đã hạn chế đi một phần sức mạnh của đầu yêu thú ngũ cấp này.

Trải qua sự kiện này, những ngày sau đó Trần Dương cũng không mang Tụ Yêu Đan trung phẩm ra dùng lung tung nữa mà một mực sử dụng Tụ Yêu Đan hạ phẩm để rèn luyện.

‘Gấp gáp không thể ăn đậu phụ nóng!’

Trần Dương sau một trận chiến trầy da tróc vảy với yêu thú ngũ cấp thì coi như hoàn toàn hiểu rõ chuyện này.

Phải biết, yêu thú ngũ cấp cộng với sức mạnh bản thể thì coi như có thể so sánh với một tu sĩ Kết Đan Sơ Kỳ rồi. Mà kiếm trận của Trần Dương chỉ mới học tập mà thô, do đó có thể chém giết một yêu thú như vậy cũng hầu hết là nhờ uy lực của kiếm trận này thực sự mạnh mẽ.

Mà Trần Dương ở nơi này ba tháng thì rốt cuộc không còn yêu thú cấp thấp nào mò đến nữa, giống như cả khu vực này chỉ có bấy nhiêu yêu thú vậy.

Lại chờ đợi thêm mấy ngày, sau khi không thấy yêu thú nào đến nữa thì Trần Dương bất đắc dĩ đành phải đi tìm chỗ khác mà tiếp tục bày trận, sát yêu, luyện kiếm.

Sau chừng ba năm, rốt cuộc toàn bộ số Tụ Yêu Đan cấp thấp đã bị Trần Dương tiêu hao hết, mà kiếm trận của hắn cũng đã đạt tới mức tương đối thuần thục, vì vậy mà bắt đầu sử dụng Tụ Yêu Đan trung phẩm để dẫn dụ những yêu thú cấp cao hơn.

Tụ Yêu Đan trung phẩm, dưới sự kích phát của Trần Dương liền liên tục thu hút những yêu thú Ngũ cấp và thậm chí là cả Lục cấp mò tới.

Đối với những con yêu thú cấp cao này, Trần Dương chắc chắn không hề khinh địch, cũng không thuần sử dụng kiếm trận như trước mà còn kết hợp cả đệ nhị kiếm Câu Hồn và đệ nhất kiếm Đoạt Mệnh mới có thể đem bọn chúng xử lý.

Mà riêng Lục cấp yêu thú, thực lực đã tương đương tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ, cũng làm cho Trần Dương tích luỹ được rất nhiều kinh nghiệm thực chiến.

Mà những yêu thú ngũ cấp và lục cấp này cũng mang cho Trần Dương một số lượng yêu đan và tài liệu khổng lồ.

Mặc dù Trần Dương lựa chọn khu vực tương đối hoang vắng, thế nhưng nhờ có Tụ Yêu Đan mà Trần Dương vô tình lại kéo đến rất nhiều yêu thú thường ngày có tính cảnh giác cao, hiếm thấy xuất hiện.

Mà Trần Dương hiện tại, ánh mắt và khí chất cả người trải qua thời gian dài tôi luyện thì cũng trở nên lãnh tĩnh và dứt khoát hơn trước kia rất nhiều.

Hầu như không cần dùng Pháp nhãn, thì ánh mắt của hắn cũng đã rất sắc bén.

Thường thường chỉ cần là những yêu thú đã từng gặp qua, Trần Dương đều nhanh gọn dứt khoát nhắm vào điểm yếu của nó mà xử lý trong vòng một hai chiêu, tuyệt không dây dưa. Chỉ có những yêu thú mạnh mẽ đặc thù thì Trần Dương mới phải sử dụng tới kiếm trận mà thôi.

Cũng giống như ngày hôm nay, qua hơn bốn năm sử dụng, trong tay Trần Dương chỉ còn lại một viên Tụ Yêu Đan trung phẩm cuối cùng mà thôi.

Trần Dương dự định sau khi sử dụng xong viên Tụ Yêu Đan này thì hắn sẽ rời khỏi khu vực này, sau đó đi sâu vào khu vực bên trong Yêu Uyên, nơi trên bản đồ có đánh dấu khá nguy hiểm, nghĩa là thường xuyên có một số yêu thú cấp cao xuất hiện nhưng số lượng không nhiều. Đây là tình huống rất thích hợp cho việc một mình săn giết yêu thú như Trần Dương tiện hành động.

Trần Dương không quét thần thức chung quanh, ngồi im ẩn thân tại chỗ, ngay cả tu vi cũng để cho tuỳ ý vận chuyển. Hiện giờ Trần Dương hầu như đã đạt đến cảnh giới khống chế linh lực cực cao, lúc nào cần sử dụng mới sử dụng, còn không thì cứ để linh lực tự do vận chuyển trong cơ thể. Làm như vậy, chẳng những có thể khiến cho yêu thú trở nên mất cảnh giác, mà cũng tiết kiệm được rất nhiều sức lực, không cần lãng phí cho những việc dư thừa.

Mà đúng lúc này, từ phía xa xa bỗng có một luồng linh khí ba động mạnh mẽ từ phương xa kéo đến.

- Yêu Thú Lục cấp!

Trần Dương hai mắt loé sáng thì thào.

Chỉ trong chốc lát, một con yêu thú dài chừng sáu trượng, mình mẩy trơn bóng như hải cẩu, thế nhưng trước miệng lại có hai cái răng nanh sáng choang như hai thanh lợi kiếm đang mãnh liệt chém vào trận pháp vây khốn.

Mỗi lần song kiếm trong miệng nó chém tới đều làm cho trận pháp run rẩy chớp động, nhưng thuỷ chung không bị phá vỡ.

Trải qua mấy năm vừa chiến đấu vừa cải thiện, Trần Dương sớm đã dựa vào thực chiến mà cải thiện trận pháp này làm cho nó mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Sau khi nhìn rõ dáng vẻ con yêu thú trong đại trận, Trần Dương liền vui mừng.

Đây chính là một con Kiếm Xỉ Thú lục cấp.

Kiếm Xỉ Thú này đối với tu sĩ bình thường vừa thấy sẽ tránh xa ba thước, sau đó mới lấy tay áo lau chùi nước dãi bên khoé miệng.

Sở dĩ có tình trạng đó là vì một đôi song kiếm trong miệng con yêu thú này có thể so với pháp bảo trân quý, là tinh hoa của cả người con Kiếm Xỉ Thú. Cặp song kiếm này nếu như thu được đem bán thì nhất định có cái giá trên trời. Nhất là kết hợp với yêu đan của Kiếm Xỉ Thú khảm lên bên trên thì càng làm cho sức mạnh của nó càng thêm kinh người.

Mà Trần Dương cũng từng gặp qua một con Kiếm Xỉ Thú khác, đã từng khổ chiến với nó cho nên mới biết rõ sự lợi hại của con thú này.

Bất quá, điểm mạnh của nó bị Trần Dương nắm rõ thì điểm yếu của nó đồng dạng cũng bị hắn phát hiện được.

Con Kiếm Xỉ Thú này lực tấn công cực mạnh, lực phòng thủ cũng tốt nhơ bộ da dày hầu như có thể ngăn chặn công kích của các loại pháp bảo bình thường. Phỏng chừng nếu đem linh kiếm sơ giai đến toàn lực chém vào thì cũng chỉ đủ gãi ngứa cho nó mà thôi.

Thế nhưng, điểm yếu của nó chính là tốc độ tương đối chậm chạp và phản ứng không linh hoạt.

Mà hiển nhiên, chỉ có Trần Dương sở hữu Thiên Địa Truy Hồn Bộ mới dám có loại chủ ý phát hiện ra hai cái điểm yếu này. Còn đối với tu sĩ bình thường, đa phần đều dựa vào uy năng pháp bảo hoặc là các loại pháp khí phụ trợ thì hiển nhiên, gặp con Kiếm Xỉ Thú này chỉ có thể kêu cha gọi mẹ mà thôi.

Mà nhìn thấy dáng vẻ của con Kiếm Xỉ Thú sau khi bị vây khốn và phát hiện Tụ Yêu Đan nọ đã đâu mất thì trở nên giận dữ, công kích điên cuồng thì Trần Dương cười nhạt. Hắn cũng chưa vội vàng ra tay mà đánh ra mấy cái pháp quyết, chủ động gia cố pháp trận càng thêm chắc chắn.

Con Kiếm Xỉ Thú hình như phát hiện pháp trận này mạnh mẽ lại càng thêm chắc chắn, nhất thời giận dữ rống lên một tiếng, đôi song kiếm trên miệng hướng về màn pháp trận đâm tới, hiển nhiên là muốn dùng sức mạnh mẽ phá vỡ trận pháp mà đào thoát. Bởi vì nó mơ hồ cảm giác được mình đã bị lừa, mà người lừa nó chắc chắn sức mạnh không hề nhỏ.

Nhất thời màn pháp trận dưới sự giãy dụa này thì liền lúc sáng lúc tối như muốn vỡ ra.

Kiếm Xỉ Thú thấy vậy thì ánh mắt mừng rỡ, liên tục liều mạng thúc giục sức lực trong người đâm ra mấy kiếm nữa.

Mà pháp trận dưới những công kích này thì chớp loé liên hồi, bộ dáng như cực kỳ nguy cấp đến nơi.

Mà Kiếm Xỉ Thú thấy thế càng thêm liều mạng dốc hết sức công kích.

Trần Dương nhìn màn pháp trận chớp loé mà khoé miệng nở nụ cười gian xảo. Sở dĩ pháp trận có bộ dáng chớp loé muốn vỡ đều là một tay Trần Dương tạo dựng mà ra. Chủ yếu là muốn làm cho Kiếm Xỉ Thú có chút hi vọng, sau đó dốc hết sức lực đi công kích.

Đối với một con yêu thú lục cấp có lực công kích mạnh, phòng ngự cao, Trần Dương cũng không ngu dại đến nỗi lấy cứng đối cứng với nó. Hắn có vũ khí là cái đầu biết động não, loại vũ khí lợi hại này dĩ nhiên nếu đã có thì phải đem ra xài.

Chỉ thấy Kiếm Xỉ Thú mặc dù công kích vẫn còn, thế nhưng đã yếu bớt đi rất nhiều. Hầu như những kiếm quang chém ra đều có chút gắng sức.

Trần Dương ánh mắt chớp loé lên như nghĩ đến chuyện gì đó, mở miệng cười rồi nhún mình một cái xuất hiện bên trong pháp trận phía trên Kiếm Xỉ Thú, bàn tay xuất ra Ác Vận như muốn chém xuống.

Thế nhưng kiếm ảnh mới ra được nửa đường, Trần Dương liền lắc mình một cái xuất hiện bên ngoài pháp trận.

Mà ngay vị trí của hắn còn một cái tàn ảnh, không biết từ lúc nào tàn ảnh này đã bị một đôi song kiếm chém làm ba phần.

Trần Dương thấy cảnh này thì cười lạnh, nhưng đồng thời cũng thầm hô may mắn.

Vốn dĩ hắn cũng nghi ngờ con yêu thú này đến tối hậu sẽ để dành lại một kích nguy hiểm nhất. Mà nó đã là yêu thú lục cấp, dĩ nhiên cũng có chút ít linh trí, biết rõ đã trúng kế cho nên liền giả vờ mắc mưu, chờ đợi cơ hội.

Không ngờ, nếu nói về gian xảo và chơi tâm kế thì con yêu thú này chắc cần bế quan tu luyện thêm vài nghìn năm nữa mới có thể coi như nhập môn làm ký danh đệ tử của Trần Dương được!

Trần Dương vừa rồi một kiếm giơ lên cũng là hư chiêu, chỉ thấy lúc này tay phải khẽ nhấn, liền có một thanh kiếm màu xanh quỷ dị hiện lên bay thẳng vào cái miệng đang rống giận của Kiếm Xỉ Thú.

Chính là Mộc Kiếm!

Kiếm này cực kỳ quỷ dị, lúc hiện lên chỉ bằng một gang tay, chớp loé đã lao vào bên trong vòm họng Kiếm Xỉ Thú, khiến cho nó có ngậm miệng lại cũng đã không còn kịp nữa.

Chỉ thấy nó phun ra một ngụm máu, lập tức ngã vật sang một bên co giật mấy cái, rồi hống lên một tiếng không cam lòng rồi mới tắt thở.

Trần Dương mỉm cười, Thất Giới quét qua liền thu hồn phách Kiếm Xỉ Thú vào bên trong Thất Giới, thu lại pháp trận ngăn cách sau đó lao xuống chuẩn bị thu hoạch chiến lợi phẩm thì bỗng nhiên hắn lại nhìn về một hướng không xa, nhoẻn miệng cười nói:

- Đạo hữu xem đủ chưa?
Bình Luận (0)
Comment