Phán Thần Hệ Thống

Chương 30

( Bạo canh 1)

---

Trần Dương yên lặng đi tới Pháp Đường.

Vừa ngồi trên ghế, hắn liền động niệm triệu hồi hồn phách lão yêu kia tới.

Tâm niệm vừa động, thân ảnh lão yêu ngay lập tức xuất hiện trong Pháp Đường. Trên người gã khí tức suy yếu, cả người ủ rũ gần như trong suốt.

Khi thấy hình ảnh mình hiện ra giữa Pháp Đường, lão yêu hai mắt mơ hồ đánh giá chung quanh.

Trần Dương thấy vậy cười lạnh:

- Ngươi biết tội của mình chưa?

Lão yêu cố gắng nhìn lên, đôi mắt xanh lè như muốn vượt qua hết thảy ngăn trở nhìn thấu chân diện mục thật sự của người ngồi bên trên, nhưng cuối cùng hai mắt gã lại truyền đến cảm giác đau đớn khó tả, liền âm u đáp:

- Ngươi là ai? Đây là nơi nào? Bản yêu có tội gì?

- Bản quan là Phán quan chấp pháp, nơi này là Pháp Đường chuyên dùng để xét xử. Ngươi thân là yêu tộc, trải qua thời gian tu luyện không phải ngắn. Tại sao không biết chuyên tâm tham thiền ngộ đạo, giữ vững tâm chí sớm ngày đắc đạo thăng thiên. Lại bị người dùng Tứ Linh Toả Hồn phong ấn lại. Thậm chí dưới trường hợp như vậy ngươi vẫn muốn hại người? Đây là công hay là tội? Nói thử ta nghe?

Trần Dương hai mắt sắc lạnh, chất vấn.

- Bản yêu muốn làm gì thì cần ngươi đến dạy bảo sao? Hừ hừ…

Lão yêu ngoài miệng hừ lạnh, cứng đầu cứng cổ nói. Nhưng trong lòng thì ngược lại đang cấp tốc suy tính:

‘Nghe giọng nói này rất quen, nếu không sai thì chắc là tên tiểu tử kia. Nếu là vậy…khặc khặc…’

Trần Dương thấy vẻ mặt này của lão yêu thì lạnh lùng giơ tay cầm tấm lệnh bài màu đen trước mặt.

Lệnh bài này trước kia khi hắn còn là Phán Quan Nhất Tinh đã để ý tới nhưng không biết công dụng. Nhưng từ khi thăng cấp Phán Quan Nhị Tinh thì liền hiểu rõ cách sử dụng.

Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ của lão yêu, Trần Dương liền không chút do dự sử dụng lệnh bài này.

- Cứng đầu sao? Không muốn cung khai sao? Kết đan hậu kỳ Lang yêu, ngươi cũng đừng tự cho mình là vạn năng. Ở Pháp Đường này, dù là rồng thì cũng phải cuốn mình lại cho bổn quan!

Nói xong, Trần Dương điểm một chỉ vào lệnh bài:

‘Sưu Hồn!’

Ai ngờ lão yêu kia vừa thấy cái lệnh bài liền kinh hoảng, một cỗ cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Nguyên bản gã định thăm dò Trần Dương một chút sau đó có thể thoả thuận một vài chỗ tốt đổi lấy sự tự do của gã là tốt nhất.

Dù sao, hiện tại gã rốt cuộc cũng thoát ra khỏi Tứ Linh Toả Hồn, trời cao đất rộng, mặc lão thoải mái tự do bay nhảy.

Thế nhưng lão vạn vạn lần không nghĩ tới Trần Dương này khó nói chuyện như vậy, một lời không hợp liền ra tay, hơn nữa lão yêu sống qua bao nhiêu năm, tu luyện vất vả mấy nghìn năm mới đi tới một bước này, sao chưa nghe qua hai chữ ‘Sưu Hồn’ chứ.

Loại pháp thuật Sưu Hồn này cực kỳ ác độc, người bị Sưu Hồn chắc chắn sẽ không thể có bí mật gì giấu giếm được. Mà sau khi Sưu Hồn hoàn thành, thần trí người bị Sưu Hồn cũng sẽ trở nên ngáo ngơ luôn, đây mới là điều gã kinh sợ nhất.

Thử tưởng tượng một con sói từ lúc nhỏ không biết gì, chỉ theo bản năng kiếm ăn săn mồi, ngơ ngơ ngáo ngáo, bỗng một ngày nó có linh trí, hơn nữa còn tiến hoá đến mức độ gian xảo như nhân loại, thì cái linh trí này quý giá với nó đến cỡ nào.

Lão yêu không chút do dự van xin, cầu khẩn:

- Tiểu yêu sai rồi, ta biết sai rồi, xin ngài cho ta một cơ hội, ta khai hết. Ta tuyệt đối khai hết, không dám nói dối nửa lời….

Tuy nhiên Trần Dương chỉ nhàn nhạt nói:

- Hiện tại đã muộn!

Nói xong liền quăng Sưu Hồn Lệnh tới.

Chỉ thấy Sưu Hồn Lệnh vừa bay ra lập tức toả ra một đám sương mù màu đen bao trọn thân thể lão yêu lại.

Từ đầu đến cuối lão yêu không kịp nhúc nhích tiếng nào liền bị đám sương mù bao bọc lại.

Ngay khi đám sương mù bao lại, thần trí lão yêu lập tức mơ hồ, một cơn buồn ngủ lập tức kéo đến.

Khoảng nửa giờ sau, đám sương mù dần dần thu nhỏ, hiện thành một cái lệnh bài màu đen bay ngược trở về trước mặt Trần Dương.

Sương mù tán đi, để lại thân ảnh lão yêu nằm bệch dưới đất, hai mắt trống rỗng.

Trần Dương liếc mắt nhìn lão một cái, sau đó ngoắc tay cầm lấy Sưu Hồn Lệnh.

Cầm Sưu Hồn Lệnh trong tay, ánh mắt của Trần Dương cũng híp lại tiếp nhận thông tin liên quan đến vụ án mà hắn đang theo dõi.

Sưu Hồn Lệnh này là một công cụ tra án chỉ có Phán Quan Nhị Tinh trở lên mới có tư cách sử dụng.

Tác dụng của nó hiển nhiên là tra khảo những ký ức hoặc thông tin liên quan đến vụ án mà Phán Quan đang theo dõi. Còn những thông tin không liên quan cũng bị nó trực tiếp gạt bỏ.

Có thể, trong trí nhớ của một lão yêu Kết Đan Hậu Kỳ chắc chắn có vô số thứ làm cho người ta điên đảo thèm thuồng, nhưng Trần Dương tuyệt nhiên không hề nảy sinh tham niệm đối với những thứ này.

Thứ tốt? Có thể tốt bằng bảo vật trong Phán Thần Hệ Thống sao?

Bảo tàng? Có bảo tàng nào bằng Thương Khố?

Vậy nên Trần Dương cũng không có luyến tiếc những đoạn ký ức không liên quan bị Sưu Hồn Lệnh trực tiếp xoá bỏ mà cẩn thận cảm nhận thông tin liên quan đến vụ án.

Nguyên bản Trần Dương tưởng tượng thông tin sẽ có rất nhiều. Nhưng vừa cảm nhận thông tin mà Sưu Hồn Lệnh truyền tới, Trần Dương liền cảm thấy ngạc nhiên.

Theo như thông tin trong đầu lão yêu này mà Sưu Hồn Lệnh xác nhận có liên quan đến vụ án Trương Tiểu Anh, thì chỉ có hai việc.

Việc thứ nhất là lão yêu có thoả thuận với một gã tu sĩ nào đó. Thông qua cái thoả thuận đó, lão yêu sẽ được cung cấp đại lượng âm khí tinh thuần.

Việc thứ hai là lão yêu cung cấp một phương pháp tế luyện nhân loại thành quỷ hồn cho gã tu sĩ kia.

Mà điều buồn bực nhất là gã tu sĩ kia không biết sử dụng phương pháp gì mà lại có được một cái ‘Vô Diện Phù’ khiến cho lão yêu không cách nào nhìn thấy gương mặt thật của người nọ.

Người nọ thậm chí còn bỏ ra một lượng âm khí không hề nhỏ để có thể thuyết phục lão yêu này đạt thành hiệp nghị với gã.

Thông tin tới đây là hết, khiến cho Trần Dương cảm thấy điều tra án lần nữa rơi vào ngõ cụt.

Người kia ngay cả lão yêu cũng không nhìn rõ mặt thì làm sao có thể tìm được.

Người kia chắc chắn là nhân loại, cho nên Trần Dương cũng không cần e ngại sức mạnh của gã, chỉ cần gã vừa động thủ thì Trần Dương có thể nắm chắc mấy thành bắt gã về quy án.

Lại nói, Trần Dương không biết rằng lão yêu này nói ra cũng quả thật xui xẻo.

Bị nhốt qua biết bao lâu, đột nhiên có một gã tu sĩ đến cung cấp âm khí cho gã làm gã rất vui mừng. Chỉ cần có đại lượng âm khí, lão yêu tin rằng có thể có biện pháp thoát khỏi Tứ Linh Toả Hồn.

Lão thậm chí còn có được chút yêu lực, huyễn hoá ra được cả tay sai đi tìm nhân loại phụ trợ hấp thu âm khí nữa.

Nhờ vậy mà mới dẫn dắt một màn đụng chạm với Trần Dương.

Trần Dương nhìn thân ảnh của lão yêu đang nằm dưới đất, nói:

- Yêu lang, ngươi vốn dĩ là một yêu thú có tu đạo, trải qua mấy nghìn năm tu luyện đã được thiên đạo ban cho nhân hình. Nguyên bản chỉ cần ngươi chuyên tâm tiềm tu, sẽ có được toàn bộ nhân hình, thoát khỏi sự thống khổ của Tứ Linh Toả Hồn. Thế nhưng không biết ăn năn hối cải, thông đồng làm bậy, làm hại bá tánh, ý đồ mưu sát bổn quan. Hôm nay ta phán ngươi hình phạt ‘Tử’.

Trần Dương nói xong, trước mặt liền hiện ra một quyển sổ, lại tự động lật tới một trang giấy ghi chép đầy đủ toàn bộ phán quyết của hắn.

Trần Dương khoát tay lấy ra Quan Ấn đóng xuống một cái.

Ngay khi Quan Ấn đóng xuống, thân ảnh của lão yêu cũng triệt để tan biến. Từ nay không còn tư cách Luân hồi, hoàn toàn xoá sổ trên cõi đời.

Đối với thực lực của lão yêu, Trần Dương trong lòng có chút ít tiếc nuối. Nếu như có thể phục hồi lại cho gã rồi sắc phong làm nha sai thì đúng là hắn sẽ có một trợ lực không hề nhỏ.

Thậm chí, với trợ lực của lão yêu, Trần Dương tự tin buông tay điều tra án của Trương Tiểu Anh mà không cần phải tổn hao công sức nhiều như hiện tại.

Tuy nhiên, pháp tắc không cho phép Trần Dương làm điều đó.

Xử án phải đúng người đúng tội. Lão yêu này đã gián tiếp hại chết biết bao nhiêu người, lại còn dùng âm khí tu luyện, từ khi lão gặp gã tu sĩ kia đến nay chắc cũng ra tay đối với không ít người. Hơn nữa, yêu tu loại Lang sói là loài có bản tính hung tàn khát máu, nếu còn dung túng thì tuyệt đối là vi phạm thiên đạo. Trần Dương tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.

Ngay khi Trần Dương đóng dấu xong, Khí Linh lão giả liền xuất hiện trước mặt hắn, cúi đầu cung kính nói:

- Chúc mừng Trần đại nhân, điểm công đức của ngài vừa tăng thêm mười một nghìn tám trăm chín mươi hai điểm!

Trần Dương nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó yên lặng tính toán.

Cái số điểm công đức này, Trần Dương đã mơ hồ đoán ra được nó sẽ lớn nhưng không ngờ cao như vậy.

Nếu như vậy, việc vừa rồi xử tử lão yêu là Trần Dương đã hoàn toàn chính xác. Tội nghiệp trên người lão này quá nhiều.

Vẻ mặt của Trần Dương mặc dù thuỷ chung giữ một vẻ bình tình lãnh đạm, nhưng thực ra trong lòng vui sướng gần chết.

Số điểm này có thể giúp cho hắn đổi trong Thương Khố được rất nhiều đồ vật.

Mà linh điền bên kia, cũng phải mở rộng và nâng cấp lên nhiều.

Thế là không chần chừ, Trần Dương liền bắt tay làm tiếp bản quy hoạch Nông Trang khi trước hắn đang làm dở dang.

Phất tay một cái, trước mặt Trần Dương lập tức xuất hiện bút viết và những tấm bản vẽ mà hắn đã quy hoạch ngày nào.

Về đúng chuyên nghành, nét mặt Trần Dương lập tức bừng sáng, vui vẻ bắt đầu quy hoạch Nông Trang!
Bình Luận (0)
Comment