Phán Thần Hệ Thống

Chương 348

Theo tiếng quát của Trần Dương, đột nhiên từ trên người hắn kim quang đại phóng. Thân hình Trần Dương bỗng thoáng cái sắc mặt đanh lại không chút biểu tình, cả người như được bọc một lớp phù văn chuyển động quỷ dị.

Đây chính là thần thông hợp thể của Trần Dương và phân thân của hắn! Chiến Thần!

Mà giờ phút này, chẳng những quanh thân Chiến thần Trần Dương kim sắc phù văn lưu động mà thể tích cơ thể hắn cũng trong phút chốc cuồng trướng.

Hình như cảm nhận được biến hoá này của Trần Dương, Huyền Vũ ngay lập tức há mồm phun ra một đạo hắc sắc khí lãng dũng mãnh hướng về phía Trần Dương cuốn tới, khí lãng này khí thế vô cùng cuồng mãnh, chỉ trong chớp mắt đã lao tới chỗ Trần Dương như muốn cuốn hằn vào trong.

Trần Dương thấy vậy thì sắc mặt không chút thay đổi nhưng khoé miệng khẽ co giật, ngay lập tức vẫy tay một cái.

Chỉ thấy hai thanh phi kiếm Ác Vận và Mộc Kiếm động loạt lao ra, ‘phốc xuy’ một tiếng lập tức tạo thành một cái kiếm trận ùn ùn chặn lấy công kích của Huyền Vũ.

‘Phanh’

Một âm thanh trầm thấp truyền ra, song phương vừa va chạm trong tích tắc thì kiếm trận của Trần Dương chỉ duy trì được trong chốc lát liền lập tức vỡ vụn, mà Ác Vận và Mộc Kiếm theo đó cũng loé lên rồi bay trở về.

Bất quá dòng khí lãng từ miệng của Huyền Vũ phun ra cũng theo đó bị tán phát tứ phía, không còn uy lực như ban đầu.

Cùng lúc này, Chiến thần Trần Dương đột nhiên chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Chỉ trong chốc lát, một cỗ khí tức huỷ thiên diệt địa từ trong lòng bàn tay hắn truyền ra.

Chỉ thấy chính giữa lòng bàn tay Trần Dương, xuất hiện một đoá hoả diễm có hai màu.

Thần thông này khi trước Hoả Thần đã từng thi triển, lúc ấy nó có uy lực tuyệt luân, chỉ có điều với tu vi Kết Đan Kỳ của Hoả Thần thì còn phải mất một đoạn thời gian, vả lại còn không phát huy ra được uy lực của nó.

Nhìn lại Trần Dương lúc này, chẳng những tu vi đã là Nguyên Anh Kỳ mà còn đang trong trạng thái Chiến Thần, trên tay lại có hai đó hoả diễm cực mạnh, làm cho thần thông này vừa xuất hiện liền khiến nước chung quanh ào ào rung động, toàn bộ không gian càng thêm run rẩy kịch liệt.

Ngay cả Huyền Vũ hình như cũng đã cảm nhận được sự lợi hại của thần thông này, nhất thời mở miệng hú dài, chỉ thấy từ trên người nó liền xuất hiện tiếng sói tru quỷ gào vang lên, hắc khí quanh thân bỗng chốc cuồn cuộn nổi lên, vô số linh ti như ẩn như hiện bắt đầu chớp loé, tản mát ra chung quanh một cỗ âm khí lạnh lẽo nồng đậm.

Trần Dương sau khi chuẩn bị xong thì sắc mặt tái xanh, thế nhưng đảo qua cỗ linh ti đang bao quanh người Huyền Vũ thì hơi rùng mình một chút.

Ban đầu Trần Dương còn cho rằng Huyền Vũ này chỉ là một cái thân xác tự thông linh, có chút linh trí mà thôi, còn không có nhiều thần thông. Thế nhưng hiện tại mới biết suy nghĩ đó là ngây thơ như thế nào. Mà những tia linh ti kia sau khi hiện ra, càng làm cho Trần Dương cảm thấy thêm kiêng kị đối với thần thú này, bởi vì Trần Dương cảm nhận được bên trong có ẩn chưa uy lực của thần thông không gian chi lực, cực kỳ mạnh mẽ.

Tuy vậy, Trần Dương lúc này cũng không có suy nghĩ nhiều, thần thông trong tay càng thêm nhanh chóng, chỉ trong chốc lát liền chắp tay hay hợp thành song chưởng đẩy ra.

Song chưởng vừa đẩy ra, phương viên trăm dặm toàn bộ sôi trào!

Chỉ thấy toàn bộ không gian chung quanh, thiên địa linh khí hoà lẫn nơi này tựa như thiên điều triều bái cuồn cuộn hướng về phía đoá hoả diễm bay đến.

Huyền Vũ ở phía đối diện rống giận một tiếng, thân hình đột nhiên co rút chỉ còn phân nữa lúc trước, mà khí tức quanh thân càng thêm nồng đậm, linh ti quang thân càng thêm ngưng tụ thực chất.

Chớp mắt một cái, Huyền Vũ sau khi thu nhỏ lại liền há mồm hút mạnh một cái, đem toàn bộ linh ti và hắc khi quanh người cùng nhau hút vào miệng, sau đó trong sát na liền há mồm phun ra một đạo quang nhận.

Đạo quang nhận này ban đầu chỉ dài vài thốn, nhưng sau khi chớp động mấy cái thì điên cuồng bành trướng dài đến mấy chục trượng, điên cuồng hướng về phía đoá hoả diễm mà Trần Dương vừa ném ra chém tới.

Hoả diễm và quang nhận vừa tiếp xúc đã tạo nên chấn động cực lớn, một tiếng nổ rền rĩ truyền đi trong lòng nước.

Khí lãng truyền ra trực tiếp va chạm với Chiến thần Trần Dương và Huyền Vũ, tạo thành những âm thanh ‘Ba~ Ba~’ vang vọng.

Ngay lúc này, đột nhiên Trần Dương hừ lạnh một tiếng, thân ảnh còn không đợi cho vụ nổ tán đi lập tức loé lên biến ảo tiêu thất tại chỗ.

Thân ảnh Trần Dương vừa loé liền xuất hiện trước mặt Huyền Vũ, vung tay đấm xuống.

Một âm thanh tựa như kim loại va chạm với nhau truyền ra.

Chỉ thấy trong chớp mắt, Huyền Vũ này cũng đã cứng rắn dùng móng vuốt chống đỡ với quyền ảnh của Trần Dương.

Chỉ thấy quyền ảnh của Chiến thần vừa va chạm với Trảo ảnh của Huyền Vũ thì lập tức tan vỡ nhưng phút chốc lại hoá thành vô số quyền ảnh nhỏ hơn hung hăng đánh thẳng lên đầu của Huyền Vũ.

Biến cố này ngay lập tức làm cho Huyền Vũ cảm nhận một cảm giác choáng voáng đầu khi bị vô số quyền ảnh đấm vào đầu.

Ngay khi Huyền Vũ còn chưa kịp định thần, bên tai bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh, làm cho nó ông ông lên một lúc, thần trí trong chớp mắt liền xuất hiện một tia mơ hồ.

Một kích Khống Thần Quyết của Trần Dương dĩ nhiên đã làm cho Huyền Vũ vốn có linh trí yếu ớt lúc này liền xuất hiện một tia thất thần.

Mà một tia thất thần này chính là thứ mà Trần Dương chờ đợi bấy lâu.

Chỉ thấy ngay lúc này, Chiến Thần do Trần Dương biến ảo ra bỗng nhiên cánh tay tràn ngập một loại ký hiệu kỳ lạ. Nếu nhìn kỹ, có thể phát giác đây là thứ ký hiệu của bộ công pháp luyện thể mà Trần Dương từng vô tình đạt được trong hang động lúc trước.

Cánh tay Chiến Thần nhanh như chớp đánh xuống, màng linh quang bao quanh Huyền Vũ do nó thả ra lúc trước như chẳng có chút tác dụng nào tựa như một tờ giấy mỏng bị cánh tay của Chiến Thần xuyên qua, cánh tay của Trần Dương như một tia chớp đánh thẳng lên đỉnh đầu Huyền Vũ, vừa lúc đó, năm ngón tay bỗng nhiên mở ra thành một cự trảo không chút do dự nắm chặt lấy cái đầu to lớn.

‘Phanh’ một tiếng, đầu của thần thú Huyền Vũ này, mặc dù cực kỳ cứng rắn hơn cả kim cương thiết thạch nhưng lúc này cũng chẳng khác gì một quả dưa hấu nổ tung ra.

Lúc này thân thể của nó run rẩy một cái lập tức đổ ập xuống.

Nhìn lại trong tay Chiến Thần lúc này đang cầm một sinh hồn màu đen bóng, hai mắt đục ngầu, toàn thân chớp động linh quang.

- Ma Niệm?

Trần Dương hơi nhíu mài nhìn nó, từ trong gương mặt to lớn truyền ra tiếng nói.

Bất quá, Trần Dương cũng không có chần chừ là liền đem cả Ma Niệm nà thân xác của Huyền Vũ này thu vào bên trong Phán Thần Hệ Thống. Mà bản thân hắn cũng phân giải Chiến Thần rồi vút một tiếng tiến vào Phán Thần Hệ Thống.

Thân thể của Huyền Vũ cực kỳ to lớn, chiếm một khoảng đất cực kỳ rộng lớn, vừa bị thu vào liền được Trần Dương đem tới đặt gần đống tài liệu yêu thú của hắn.

Lúc này, Trần Dương mới quan sát đến Ma Niệm của Huyền Vũ.

Phải biết, không quản là sinh linh nào, một khi có linh trí thì đều có hai thái cực của tâm linh cũng tồn tại trong một cơ thể. Đó chính là Thần Niệm và Ma Niệm.

Thần Niệm có thiện có ác, thế nhưng đều là thứ chủ đạo quyết định hành động của bản thể sinh linh đó.

Còn Ma Niệm chính là thứ mang theo những cảm xúc tiêu cực nhất của sinh linh. Thứ này thông thường đều được tự động sinh ra cùng lúc với Thần Niệm. Thế nhưng nó lại ẩn giấu rất sâu, bình thường không thể nào phát hiện ra tung tích của nó được.

Thiên Đạo có linh, mỗi một sinh linh, bất kể là nhân loại hay là yêu thú hay là sinh vật nào khác, một khi xuất hiện linh trí thì thứ quyết định chủ đạo đều là Thần Niệm. Còn bản thân Ma Niệm thì lúc nào cũng phải trốn tránh rất sâu.

Đối với người thường thì không sao, Ma Niệm này chỉ thỉnh thoảng len lỏi vào giấc mơ, khi mà thần trí của người thường mỏng manh nhất thì nó sẽ tạo thành các giấc mơ quái ác làm cho bản thể kinh sợ, ý đồ làm cho Thần Niệm bị hao tổn để nó có thể có cơ hội trở mình. Thế nhưng cho dù Ma Niệm có mạnh mẽ đến mức nào thì cũng không tránh khỏi pháp tắc Thiên Đạo, cho nên người thường dù có kiến thức quảng đại cỡ nào cũng sẽ không nhìn thấy phần Ma Niệm của bản thân mình.

Thế nhưng đối với tu sĩ, đã đặt chân lên tiên lộ, đối với bản thân thần trí càng ngày càng có hiểu biết rất thâm sâu. Cho nên Ma Niệm này thông thường sẽ lộ diện rất sớm, và được các tu sĩ đặt cho cái tên khá mỹ miều là ‘Tâm Ma’.

Tâm Ma này đều là những mặt tiêu cực trái ngược, hoặc một số cảm xúc quái ác mà tu sĩ trong quá trình tu luyện sinh ra mà tạo thành.

Có một số tu sĩ không nắm rõ, lại tưởng nhầm Tâm Ma này là từ Vực ngoại mà tới, thực ra bọn họ đã nhầm.

Những Ma đầu từ Vực Ngoại, từ thế giới hư vô tiến vào mỗi khi bọn họ tu luyện không phải là Tâm Ma, mà đó là Ma Đầu. Tâm Ma là từ chính bản thân họ mà sinh ra, cũng là một dạng sơ đẳng nhất của Ma Đầu mà thôi. Do vậy, mỗi khi Tâm Ma xuất hiện thường có cơ hội kéo theo sự xuất hiện của Ma Đầu, lâu ngày làm cho rất nhiều người lầm tưởng.

Thế nhưng đối với một Phán Quan Ngũ Tinh như Trần Dương thì việc phân biệt thứ này không có chút nào khó khăn, còn không cần dùng đến pháp nhãn Trần Dương cũng có thể nhìn ra đây là Ma Niệm của Huyền Vũ.

Thứ Ma Niệm này chắc chắn sau khi Thần Niệm của HuyềnVũ này đã rời xa thân thể thì nó mới có cơ hội vùng dậy, chiếm lĩnh thân xác này.

Nói đến cũng xui cho Ma Niệm Huyền Vũ này, nếu cho nó thêm thời gian, chắc chắn sẽ có một ngày nó hoàn toàn dung hợp với thân thể, khi đó Trần Dương có xuất hiện cũng không dễ dàng giành thắng lợi như hôm nay.

Mà thực ra, Trần Dương cũng chính là vì nhìn trúng điểm này cho nên mới dám cứng đối cứng với nó. Nếu không, một Nguyên Anh Kỳ nho nhỏ thật sự không đủ nhét kẽ răng cho một con thần thú Huyền Vũ.
Bình Luận (0)
Comment