Phán Thần Hệ Thống

Chương 61

- Chu đạo hữu, viên đan dược ngày ấy chắc hẳn đã cho lệnh thiên kim sử dụng rồi chứ?

Trần Dương mỉm cười nhìn Chu Đức hỏi.

- Tiền bối, ta y theo lời ngài đã cho tiểu nữ nhà ta dùng rồi. Hiệu quả thật tốt, không biết đan dược loại đó có thể…

- Chu đạo hữu đừng nghĩ tới chuyện này, đan dược kia chỉ có tác dụng trong lần đầu sử dụng mà thôi. Những lần sau thì uống vào không còn tác dụng mạnh mẽ như vậy nữa, nếu sử dụng thêm ngược lại càng làm hại đến cơ thể của con gái ngươi mà thôi.

Trần Dương hiểu ý của Chu Đức, liền không khách khí chặn đứng ý tưởng của gã.

Quả nhiên, Chu Đức nghe Trần Dương nói vậy thì thở dài.

Tuy nhiên, ngay sau đó gã lại hỏi:

- Trần tiền bối, không biết loại thể chất của con gái ta mà ngài nhắc tới…

- Ta cũng chỉ nghi ngờ mà thôi, cũng phải tận mắt nhìn thấy con gái đạo hữu để kiểm tra thì mới biết được. Tuy nhiên, nói cho đạo hữu biết trước chuyện này thì cũng không có gì…

Trần Dương nói tới đây thì đầu óc xoay chuyển sắp xếp từ ngữ một phen rồi mới tiếp tục nói:

- Loại thể chất này gọi là Băng Phượng Chi Thể. Loại thể chất này đáng lẽ ra phải sinh trên người một loại yêu cầm mới có thể phát huy tác dụng, loại yêu cầm nào có nó chắc chắn sẽ có thần thông mạnh nhất của Băng Phượng, tu vi tiến cảnh ngày sau tuyệt đối làm chơi ăn thật. Nhưng nếu loại thể chất này sinh ra trên thân thể một con người, hơn nữa còn là một cô gái thì tất nhiên sẽ là gánh nặng của cơ thể, hơn nữa còn kết hợp với nguyên âm chi khí của con gái ngươi tạo thành hàn băng chi lực mạnh mẽ. Loại hàn khí này, dù là Đại la kim tiên tới đây cũng không cách nào trục xuất ra mà không làm tổn thương tới nguyên thần của nàng, thậm chí nếu như mạnh mẽ trục xuất nó ra thì có thể khiến cho lệnh muội khí tán thân vong ngay lập tức!

Chu Đức nghe Trần Dương nói thì trợn mắt. Lão từ xưa đến nay chưa hề nghe qua cái thứ thể chất Băng Phượng Chi Thể mà Trần Dương vừa nhắc tới. Cho nên ánh mắt có điểm nghi ngờ, nhưng nghe Trần Dương nói rõ ràng rành mạch, lão trong lòng cũng đã có mấy phần tin tưởng.

Chỉ là vì bệnh tình con gái đã lâu năm, tựa như cái gai trong lòng Chu Đức, cho nên lão không muốn xảy ra bất cứ sơ suất gì nữa.

Trần Dương thấy vẻ mặt của Chu Đức thì cũng không giải thích thêm mà nói:

- Vốn dĩ ta định ngày mai mới xem mạch cho nàng. Nhưng nếu đạo hữu đã không tin thì không ngại gọi nàng ra đây, ta sẽ có cách cho đạo hữu tự mình nhìn xem.

Chu Đức nghe vậy thì mừng rỡ nói:

- Nếu vậy thì thật tốt. Ta sẽ đi gọi nó ra đây. Xin đạo hữu thông cảm, ta kiến thức hạn hẹp nên cũng không dám làm loạn với tính mạng con gái mình…

Nói xong liền xoay người chạy vào trong.

Chừng năm phút sau, Trần Dương nhìn thấy Chu Đức cùng một cô gái có phần thanh tú đi ra.

Cô gái này mặc một bộ váy trắng đơn giản mà thanh thuần, gương mặt hơi gầy có chút tái nhợt, tóc búi cao.

Sau khi nhìn thấy Trần Dương thì cô gái này liền tiến lên thi lễ:

- Tiểu nữ Chu Lam Uyển ra mắt tiền bối!

- Miễn lễ, nàng mặc dù không tu đạo nhưng trong người có hạo nhiên chi khí quẩn quanh, nói vậy thường ngày cũng chăm đọc kinh thư, tu dưỡng không kém!

Trần Dương liếc nhìn Chu Lam Uyển nói ra mấy chữ.

Chu Lam Uyển nghe vậy thì thở sâu, cúi người nói:

- Tiền bối thật là thần thông quảng đại, tiểu nữ đúng là có sự yêu thích đối với kinh văn thư tịch các loại. Đáng tiếc thể chất từ nhỏ hư nhược, không thể báo hiếu cho cha, đành dùng cách rèn luyện kinh thư này mong từ đó tìm ra một con đường sáng.

Chu Đức lúc này ngồi vào ghế, nhìn Trần Dương cùng đối thoại với Chu Lam Uyển, không nhịn được chen vào:

- Uyển nhi, Trần tiền bối hôm nay là cố ý đến thăm bệnh cho con. Nhớ phải toàn lực phối hợp.

Chu Lam Uyển cũng rất nhu thuận, nghe cha nói vậy liền nhẹ nhàng nói:

- Đa tạ đại ân của tiền bối.

- Hắc hắc, đợi ta xem kỹ lại rồi đa tạ sau cũng không muộn, hiện giờ nói lời ấy có hơi sớm.

Nói xong, tay trái Trần Dương phất lên liền nhẹ nhàng bắt lấy tay của Chu Lam Uyển. Tay phải của hắn khẽ đảo liền xuất hiện một cây châm, đúng là Cửu Luyện Tinh Châm.

Châm này vừa ra, Trần Dương lập tức đâm mười hai châm thành một vòng tròn nhỏ phía trên cổ tay Chu Lam Uyển.

Nhưng điều kỳ lạ là không có huyết dịch chảy ra mà Trần Dương thấy vậy thì nhanh như chớp điểm ra một cái pháp ấn vào chính giữa vòng tròn.

Dị biến nổi lên!

Ngay khi tay Trần Dương vừa điểm xuống, bên trong vòng tròn nhỏ như có một đoàn bạch quang loé lên, da thịt của Chu Lam Uyển ngay chỗ này bỗng nhiên nhúc nhích như hoá thành vật sống.

Trần Dương khoé miệng giật giật không nói hai lời linh lực trong người chuyển động, miệng phun ra một chữ:

‘Hiện!’

Một việc kỳ lạ theo động tác này xuất hiện!

Trong vòng tròn mà Trần Dương vừa thi pháp trên cổ tay Chu Lam Uyển, lúc này sau khi bạch quang chớp động thêm vài lần thì một cái đồ án hình một con băng phượng quỷ dị hiện lên.

Đồ án này vừa hiện lên thì lúc sáng lúc tối, băng phượng bên trên cũng nhúc nhích như muốn lao ra cắn trả Trần Dương.

Trần Dương hừ một tiếng, lại điểm ra một chỉ:

‘Phong’

Ngay lập tức, đồ án theo đó im lặng xuống, mà băng phượng nó cũng theo đó không cam lòng chậm rãi ngưng đọng lại.

Lúc này, Chu Đức mới há hốc mồm đứng dậy quan sát đồ án thật kỹ.

Đồ án này cực kỳ sống động.

Nếu như Chu Đức không tận mắt nhìn thấy Trần Dương thi pháp thì chính gã còn cho rằng Trần Dương dán nó vào tay của con gái gã nữa.

Mà Chu Lam Uyển cũng thấy đồ án này, nhưng ánh mắt nàng chỉ có mê mang chứ không có sợ hãi.

Nàng nhìn Trần Dương nhẹ giọng nói:

- Tiểu nữ từ nhỏ đến lớn thường hay có giấc mơ gặp loại sinh vật này trong mộng, thấy nó gầm thét vang trời, chấn động thiên không, mỗi lần giũ cánh một cái là dường như cả thiên địa đều bị đóng băng vậy, hết sức kinh khủng. Không ngờ...nó có thật!

Trần Dương nhìn thần thái nàng hết thảy đều lãnh đạm, bộ dáng đã có tâm lý chuẩn bị từ trước thì thở dài.

Không riêng nàng, dù là ai đi nữa, mười mấy năm trời đối diện với sự sống và cái chết liên tục thì cũng sẽ trở nên xem thường nó. Mà khi đã xem nhẹ cái chết, thì những đồ vật đáng sợ cũng trở nên không đáng sợ nữa.

Bên cạnh đó, việc sinh ra trong một gia tộc tu chân như Chu gia này cũng giúp cho nàng tầm mắt mở rộng, đối với hết thảy sự tình đều vân đạm phong khinh.

- Chu cô nương có được tâm thái này quả là khó có được!

Trần Dương chép miệng khen.

Chu Đức thấy vậy thì đã xác định được con gái gã có Băng Phượng Chi Thể, liền giương mắt chờ đợi Trần Dương.

Trần Dương trầm ngâm một chút, cuối cùng nói:

- Loại thể chất của nàng vốn rất đặc biệt. Chỉ cần vượt qua Trúc Cơ Kỳ, đến Kết Đan Kỳ liền có hi vọng đồng hoá một tia Băng Phượng huyết mạch có trong người, khiến cho tu vi càng thêm thâm hậu. Thậm chí chỉ cần nàng đạt đến Kết Đan Sơ Kỳ cũng có thể dưới tay Nguyên Anh Sơ Kỳ chạy thoát mà không nguy hiểm đến tính mạng. Chu đạo hữu, chuyện này ý vị như thế nào, đạo hữu chắc rõ hơn ta rồi chứ?

Chu Đức nghe xong thì ánh mắt sáng rực. Nhưng sau đó lại như nghĩ tới chuyện gì, hỏi lại:

- Nhưng thể chất nàng như vậy, sao có thể tu luyện đến Kết Đan Kỳ? Trần đạo hữu cũng nên biết, ta đã thử qua mọi thiên tài địa bảo trong tay, nhưng rốt cuộc không thể giúp nàng dẫn khí nhập đạo, ngay cả cửa ải Luyện Khí Kỳ cũng không vượt qua nổi…

- Hắc hắc, những dược vật mà đạo hữu cho nàng sử dụng, mặc dù có thể tính là trân quý, nhưng dược vật này vừa vào trong đã bị hàn băng chi khí đóng băng, làm sao có thể cho nàng hấp thu. Vả lại, với thể chất của nàng, trừ phi là đan dược Hoả hệ thì mới có thể sinh ra một chút tác dụng, nếu không thì nằm mơ đi.

Trần Dương không chút khách khí đề tỉnh.

Chu Đức nghe vậy thì có chút xấu hổ, lão đúng là không nghĩ đến chuyện này.

- Chuyện của tiểu Uyển, trước mắt có hai cái phương pháp. Không biết Chu đạo hữu có muốn tham khảo một hai không?

- Chu mỗ xin rửa tai lắng nghe!

Chu Đức cung kính nói.

Trần Dương sau khi chỉ tay ý bảo Chu Lam Uyển ngồi xuống bên cạnh Chu Đức thì mới chậm rãi nói:

- Phương pháp thứ nhất, đó chính là lợi dụng Hoả nhiệt, tuỳ thời áp chế một phần hàn khí, kết hợp với đan dược giúp cho nàng từ từ tu luyện ra linh lực, theo đó càng ngày tu vi càng nâng cao lên, thỉ việc này tự nhiên sẽ như nước chảy thành sông.

- Tuy nhiên, phương pháp này có mấy điểm cần chú ý. Thứ nhất là cần tìm chỗ có hoả diễm hùng mạnh, tốt nhất là Địa hoả mạch, cho nàng tuỳ thời cư ngụ ở đó để dùng hoả diễm áp chế hàn khí. Tất nhiên, Địa hoả này phải đủ mạnh và ổn định, mà nàng cũng phải chú ý đến giới hạn bản thân mà tiếp xúc với luồng nhiệt hoả kia. Tiếp theo là cần có đại lượng đan dược hoả hệ đến hỗ trợ cho nàng tu luyện.

- Tất nhiên, việc chọn lựa công pháp cũng như mọi thứ liên quan khác là cho Chu đạo hữu an bài sao cho thoả đáng, ta không có quá đi sâu vào những chuyện đó. Nhưng nếu như Chu đạo hữu cảm thấy cách thứ nhất quá phiền phức, quá rắc rối thì ta còn có sẵn một phương án thứ hai cho Chu đạo hữu suy xét thêm.

Nói tới đây, Trần Dương mỉm cười không nói nữa.

Chu Đức đang nghe đến xuất thần, không nhịn được hỏi:

- Vậy phương pháp thứ hai là gì? Xin tiền bối chỉ điểm!

- Trước không nói chuyện này, hay là mời vị đạo hữu trong kia ra đây rồi tính tiếp. Chu đạo hữu thấy ta tính như vậy có được hay không?

Trần Dương mỉm cười ung dung nói.

Chu Đức nghe vậy thì sắc mặt liền đỏ rần, tức giận đập bàn:

- Là ai lén lén lút lút, mau ra đây!
Bình Luận (0)
Comment