Phán Thần Hệ Thống

Chương 80

Vừa xuất hiện trong Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương liền đi vào Phán Quan Cung.

Lấy ra chiếc nhẫn mà người thần bí đưa cho, Trần Dương liền cẩn thận quan sát.

Chiếc nhẫn này bên ngoài trơn láng, không có bất cứ ký hiệu gì đặc biệt, nhưng khi cầm vào liền mang tới cho người ta cảm giác lành lạnh.

Đã có kinh nghiệm lần trước, Trần Dương không chút do dự cắt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên chiếc nhẫn.

Lần này, may mắn chiếc nhẫn cũng không có hút máu Trần Dương như Phán Thần Hệ Thống mà chỉ loé lên một cái.

Lập tức trong đầu Trần Dương có cảm giác huyết mạch tương liên với chiếc nhẫn này, đồng thời cũng hiện lên hai chữ:

‘Thất Giới’

Ngoài ra không còn gì khác.

Trần Dương nhíu mài quan sát.

Hắn thử đủ mọi cách nhưng không thể tìm hiểu được gì ngoài hai chữ Thất Giới trong đầu.

Sau một hồi, Trần Dương cũng không còn cách nào khác là động niệm rời khỏi Phán Thần Hệ Thống.

Nhưng đột nhiên, ngay sau khi thần thức rời khỏi Phán Thần Hệ Thống, thì trên ngón tay liền xuất hiện một chiếc nhẫn, chính là Thất Giới.

Trần Dương bực mình, thầm nghĩ dùng hai ngàn vạn mua một chiếc nhẫn vô dụng thì muốn lấy tay tháo nó ra, cất vào nhẫn trữ vật nhưng sau khi cố hết sức vẫn không thành công thì liền bỏ qua.

Giờ phút này, trên bàn tay của Trần Dương có hai chiếc nhẫn, một là chiếc nhẫn trữ vật, còn một là Thất Giới.

Trần Dương lắc lắc đầu, lẩm bẩm trong lòng:

‘Bỏ hai ngàn vạn mua một của nợ…ài…’

Tâm trạng của Trần Dương có chút bất đắc dĩ.

Đột nhiên, tâm niệm hắn khẽ động:

‘Lúc nãy ta đang ở bên trong Phán Thần Hệ Thống. Mà từ trước đến nay muốn vào Phán Thần Hệ Thống thì đều dùng thần thức tiến vào. Chẳng lẽ nào khi ở trong Phán Thần Hệ Thống thì không thể tiến vào trong Thất Giới?’

Nghĩ là làm, ngay lập tức Trần Dương thử đưa một tia thần thức thử tiến vào Thất Giới.

‘Kétt…kẹttt…..’

Một âm thanh tựa như một cánh cửa đóng lâu ngày mới bị mở ra, làm cho tâm thần của Trần Dương cũng run lên.

Trước mắt Trần Dương hiện lên một thế giới hôn ám lờ mờ, trên bầu trời không chút ánh sáng, chung quanh hoàn toàn tăm tối.

Trần Dương thử đi tới thì phát hiện nơi đây chẳng những tối tăm mà dường như trơ trọi không có chút sức sống hay bất cứ thứ gì khác.

Hắn một mình dò dẫm, lại tiện tay xuất ra một cái Hoà cầu chiếu sáng nơi này thì cũng vẫn như trước, không toàn bộ im ắng, ngay cả một ngọn gió lay cũng không có, làm cho Trần Dương hết sức ngột ngạt.

Mò mẫm một chút, Trần Dương liền cảm thấy chán nản, bèn rút thần thức ra khỏi Thất Giới này.

Trong toa tàu mà Trần Dương đang ngồi cũng có khá nhiều người.

Hầu hết đều đang bấm điện thoại hoặc là ngáy ngủ, cũng có người trò chuyện nhỏ giọng với nhau.

Trần Dương trong lúc nhàm chán liền thử dùng Pháp nhãn quan sát mọi người.

Từ lúc có được Pháp nhãn, Trần Dương dần dần hình thành nên thói quen này.

Dĩ nhiên, kết quả đều rõ ràng nhưng Trần Dương cũng không có đi xử ai. Chỉ có những kẻ cùng hung cực ác hoặc là phạm tội trước mặt hắn bị hắn bắt gặp mới xử được, còn lại thì đều để cho thiên đạo làm việc.

Thậm chí, sử dụng Pháp nhãn còn làm cho Trần Dương mấy lần nhìn thấy có mấy cái hình ảnh kỳ quái xuất hiện, nhưng Trần Dương vẫn lặng im không chú ý tới.

Trong lúc suy nghĩ, Trần Dương cũng đưa mắt nhìn khắp toa tàu.

Người ở đây cũng có người ác kẻ xấu, đa số là ở mức cấp một hoặc cá biệt có vài người cấp hai, đặc biệt có một người trung niên là ác nhân cấp ba, nhưng Trần Dương chỉ là nhìn như vậy thôi.

Đột nhiên, Trần Dương thấy trước mắt có hai cái bóng, một trắng một đen mờ mờ xuất hiện chính giữa toa tàu.

Trong hai người này, có một người mặc áo bào màu trắng, đầu đội mũ cao, tay cầm xiềng xích, người còn lại khoác bộ áo bào màu đen, đầu đội mũ tròn, tay cầm thẻ bài hình vuông, trên đó viết “thiện ác phân minh”.

Hai người này sau khi hiện ra thì liền hướng về phía Trần Dương cúi người một cái như hành lễ, sau đó xoay người chậm rãi tiến đến một người trung niên mặc vest đang ngồi đọc báo.

Trần Dương nhíu mài, trong lòng có chút kỳ lạ.

Bởi vì người trung niên kia là người ác nhân cấp ba duy nhất nơi này nên Trần Dương mới giật mình.

Lúc này, người mặc áo bào đen tiến đến lấy sợi xích trong tay kéo một cái.

Ngay lập tức, từ trong người trung niên có một cái bóng mờ ảo hiện ra, khuôn mặt sợ hãi. Trần Dương vừa nhìn liền biết đây là linh hồn của người này.

Tất nhiên, bên ngoài không ai nhìn thấy hình ảnh này, chỉ thấy đột nhiên người trung niên buông tờ báo trên tay, co giật giãy dụa dưới đất.

Có một người tự xưng là bác sĩ chạy đến, làm các động tác sơ cứu như ép tim, hô hấp nhân tạo.

Người này là một bác sĩ giỏi, chỉ nhìn từ động tác nhanh gọn và dứt khoát, lưu loát của anh ta là có thể đoán ra.

Tuy vậy, Trần Dương nhẹ lắc đầu:

- Vô dụng!

Trong mắt của Trần Dương, người mặc đồ đen lại dùng xích kéo một cái nữa liền kéo hồn phách người trung niên nọ ra khỏi xác. Sau đó cắm cái lệnh bài ‘thiện ác phân minh lên đầu hồn phách của người đó. Sau đó, hai người này hướng về phía Trần Dương cúi chào một cái rồi biến đi mất.

Trần Dương sờ sờ mũi, hai người này Trần Dương chỉ biết được là ‘Hắc Bạch Vô Thường’ mà thôi, ngoài ra không còn gì khác.

Trần Dương chưa bao giờ thử nói chuyện với hai người này, mà bọn họ cũng không nói gì với Trần Dương, chỉ là cúi chào rồi tự mình làm việc, xong rồi rời đi, chỉ như vậy mà thôi.

Hai bên giống như nước sông không phạm nước giếng vậy!

Trần Dương tất nhiên tin tưởng trên đời có thần linh. Nhưng đó là ai, có phải cũng như hắn là tu sĩ hay không? Hay cũng có một cái ‘hệ thống’ nào đó đang thao túng tất cả? Nếu như vậy thì thật đáng sợ.

Trần Dương rùng mình một cái không dám suy nghĩ tiếp tục theo hướng này.

Càng biết nhiều, càng hiểu nhiều thì Trần Dương lại càng cảm thấy mơ hồ.

Sau khi đến trạm tiếp theo, người đàn ông nọ liền được nhân viên đưa xuống rồi liên hệ người nhà, sự việc tiếp theo thì Trần Dương cũng không quan tâm nữa.

Một đường đi tới ga Quảng Châu, cũng không còn sự kiện gì phát sinh.

Thế nhưng, ánh mắt Trần Dương trước sau vẫn suy ngẫm nhiều chuyện, không thể chợp mắt chút nào.

Vừa xuống ga, đã có một thân ảnh xinh đẹp dịu dàng đứng chờ Trần Dương.

Cô gái này chính là Lý Tiểu Nguyệt.

Sau khi nàng gặp được Trần Dương thì liền vui mừng rạng rỡ, Trần Dương cũng cảm thấy vui vẻ.

Lý Tiểu Nguyệt dẫn Trần Dương đến một chiếc xe, bên trong là Lý Thanh và một người đàn ông khác.

- Lý tiên tử, đã lâu không gặp. Phong thái vẫn như xưa!

- Trần đạo hữu cũng vậy, ủa…ngươi….tiền…tiền bối!

Lý Thanh nhoẻn miệng cười, nhưng vừa nói xong liền lắp bắp kinh hãi.

Trần Dương tự nhiên ngồi vào ghế sau cùng với Lý Tiểu Nguyệt rồi thuận tiện nói:

- Lý tiên tử không cần ngạc nhiên như vậy, tin rằng sau chuyến đi này ngươi cũng sẽ tiến giai mà thôi!

Lý Thanh thở dài, hâm mộ:

- Đa tạ cát ngôn của tiền bối. Chữ tiên tử này vãn bối không dám nhận. Hay là ngài cứ gọi tên ta là được.

Cấp bậc trong Tu Tiên Giới luôn là khắt khe như vậy, Lý Thanh cũng không dám tự tiện xưng hô, tránh khỏi một số rắc rối không cần thiết.

Nhìn thấy thái độ Lý Thanh như vậy, Trần Dương cũng chỉ nhẹ nhàng cười cười không nói gì mà nhìn người đàn ông nọ:

- Chào đạo hữu, tại hạ Trần Dương. Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?

Trần Dương nhìn người đàn ông có vẻ ít nói, bắt chuyện.

Sở dĩ Trần Dương bắt chuyện chính là vì cảm thấy trên người đàn ông này có chút kỳ lạ không nói nên lời, dù sử dụng pháp nhãn thì Trần Dương cũng không phát giác có gì kỳ lạ.

- Tại hạ Vương Kỳ, ra mắt Trần huynh.

Người này nói xong liền im lặng không nói gì nữa.

Mà Trần Dương cũng đã nhìn ra, người này là một gã tu sĩ Trúc Cơ Trung Kỳ.

‘Có người này hỗ trợ, hèn chi Lý Thanh có tự tin như vậy! Cũng không biết hai người có quan hệ gì!’

Trần Dương âm thầm đánh giá.

Đồng thời cũng nhỏ giọng nói chuyện với Lý Tiểu Nguyệt một chút việc thường ngày.

Lý Tiểu Nguyệt nghe nói Trần Dương đã tiến giai Trúc Cơ Kỳ thì tâm thần có chút hoảng hốt, nhưng sau khi thấy Trần Dương vẫn hoà ái như cũ thì thở phào, bắt đầu trò chuyện.

Lý Thanh một bên lái xe, thỉnh thoảng có liếc nhìn Lý Tiểu Nguyệt và Trần Dương, ánh mắt xa xăm không biết nghĩ gì.

Lần này địa điểm xuất phát là một nơi chỉ có mình Lý Thanh nắm.

Nhằm đảm bảo tính bí mật, cho nên ngay cả Lý Tiểu Nguyệt cũng không biết đích đến là chỗ nào.

Bởi vì là những người tu tiên, cho nên chút mệt mỏi đường xa không tính là gì.

Trên xe ngoài Trần Dương và Lý Tiểu Nguyệt trò chuyện, thì Lý Thanh và Vương Kỳ một người lái xe, một người nhắm mắt dưỡng thần giống như đã ngủ say vậy.

Mà Trần Dương và Lý Tiểu Nguyệt trò chuyện một lúc thì cũng dần dần hết chủ đề, không khí trong xe liền trầm xuống.

Trần Dương nhìn cảnh vật hai bên thì thấy cảnh vật dần chuyển sang cảnh đồng quê, cây cối hai bên đường dần nhiều lên, mà nhà cửa xe cộ cũng dần ít lại thì liền cũng nhắm mắt lại, thần thức tiến vào Phán Thần Hệ Thống đi vào linh điền tiến hành tu luyện.

Hiện giờ, việc tu luyện trong linh điền đã gây cho Trần Dương một cảm giác nghiện.

Linh khí ở đây quả thật quá sức trong lành, hơn nữa còn bởi vì nhờ có pháp trận, cho nên linh khí tụ mà không tán, mỗi lần Trần Dương hít thở đều tựa như những con rắn nhỏ màu trắng ngà chui vào trong lỗ mũi hắn.

Mà nếu nhìn kỹ, mỗi lần Trần Dương thổ nạp, từng lỗ chân lông trên người hắn đều có một sợi linh khí nhỏ li ti bị hấp vào.

Nếu nhìn cảnh này, những tu sĩ cao giai khác nhất định ghen ghét đến đỏ mắt.

Tốc độ tu luyện của Trần Dương không khác dùng linh thạch tu luyện là mấy!

Chỉ có điều, Trần Dương cũng không dám hấp thu quá nhiều, với tu vi Trúc Cơ Kỳ của hắn, nếu trường kỳ tu luyện nơi đây, chắc chắn ảnh hưởng không nhỏ đến những linh dược chung quanh. Nhất là khi những linh dược nơi này vẫn chưa thật sự trưởng thành.
Bình Luận (0)
Comment