Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn:
Ngưu Hữu Đạo chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, đăm chiêu suy nghĩ, hắn phát hiện ra nguồn nhiệt này là từ hộ thân phù của Đông Quách Hạo Nhiên cho mình. Thông tin này vừa giải thích nghi vấn của hắn vừa khiến hắn ngạc nhiên khôn cùng. Không ngờ nội lực của Đông Quách Hạo Nhiên lại thần kỳ như thế? Điều này càng làm hắn muốn tới Thượng Thanh tông hơn, giống như là lòng cầu tiên hỏi đạo vậy.
Càng ngày càng nón, hắn muốn dẫn đường cho luồng khí nóng này thế nhưng cơ thể lại không thể làm được vì không có cơ sở vận công, trong cơ thể không có chân khí để dẫn đường nên không thể hành khí, chỉ dựa vào suy nghĩ mà muốn vận công là điều mơ tưởng.
Tiếp đó, Ngưu Hữu Đạo cũng không biết cơ thể của mình có thích hợp tu luyện hay không, theo cách nói của người tu hành, đó chính là căn cốt. Cũng không phải tất cả mọi người đều thích hợp luyện khí, thực tế thì rất ít người có thể luyện được. Nguyên nhân chính vì trạng thái cơ thể của mỗi người đều khác biệt. Luyện khí yêu cầu về sự phân bố của kinh mạch cơ thể cũng khá cao. Kinh mạch của người giống như thân cành vậy, hình dáng tổng quan thì về cơ bản là giống nhau, thế nhưng mấy nhánh nhỏ thì chưa chắc là như nhau, cũng giống như cây cối, hình dáng của mỗi cây đều có khác biệt. Hơn nữa, có một số người thì hình dáng tổng quan cũng chưa hẳn giống nhau, ví dụ như tim, có người tim ở ngực phải nữa chứ.
Căn cốt mà không được thì chính là điều kiện cơ thể không đáp ứng, cũng không phải là loại người này sẽ không thể luyện khí nhưng họ chỉ có thể tu luyện khí công đơn giản, kiểu như thuật thổ nạp để kéo dài tuổi thọ mà thôi. Những công pháp tu luyện cao thâm, công pháp có điều kiện cao hơn thì họ không thể tu luyện được.
Cuối cùng, bởi vì quá nóng nên Ngưu Hữu Đạo phải dùng nước lạnh tạt vào mặt của mình, thậm chí mở vạt áo ra, trên người vẫn bốc khí nóng khiến làn da đỏ bừng.
Khi thu dọn đống mũi tên ở trên bè trúc, hắn cũng chú ý tới lệnh bài do nữ tướng kia bắn tới. Nó cũng không lớn, khá tròn và có màu đỏ sẫm, ở trên điêu khắc một con phượng hoàng đang bay lượn, mặt khác khắc lên chữ "Nam".
"Chữ tiểu Triện..." Hắn nhìn chằm chằm vào chữ trên đó rồi nói thầm, ánh mắt ẩn hiện hoài nghi không rõ.
Người này dùng chữ tiểu Triện sao? Bởi vì nghề nghiệp của hắn khá đặc biệt nên cũng chẳng lạ gì loại chữ tiểu Triện, có thể đọc được nó rất dễ dàng.
Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ chính là người của thế giới này nói tiếng phổ thông, lại dùng kiểu chữ tiểu Triện, điều này khác xa với hiểu biết của hắn khi ở thế giới cũ. Thế nhưng nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, dùng góc độ của một thế giới để nhìn thế giới khác là một điều ngu xuẩn, bởi vì không ai có thể biết được thế giới nào là chính xác, cũng không thể nào có một đáp án cụ thể cả.
Bè tre dạt tới vùng nước xiết trong lòng núi, tốc độ trôi rất nhanh, xóc nảy chập trùng. Lấy lại tinh thần, Ngưu Hữu Đạo vội vàng thu lại cơ quan bắt cá của mình lại, đường đi còn khá xa, về sau có lẽ còn có tác dụng đây, không thể để nó bị phá hủy khi bè đi qua khu đường thủy phức tạp này được. Hắn cầm lấy sào trúc, cắm rút liên tục tại dòng nước chảy xiết này để điều khiển bè trúc. Vạt áo mở rộng đang bay phấp phới, bọt nước thỉnh thoảng văng lên người hắn, động tác rất thuần thục, hiển nhiên vì đã có kinh nghiệm trong việc điều khiển bè rồi nên không hề sợ hãi. Khung cảnh sóng đánh ầm ầm thế này khiến người ta cảm thấy rất kích động.
Sau khi vượt qua được đoạn nguy hiểm thì dòng nước chảy chậm lại, Ngưu Hữu Đạo đã mệt mỏi tới tê người. Hắn tóm lấy một con cá chết vẫn còn để trên bè rồi ăn sống, một vầng trăng sáng cũng dần xuất hiện trên dãy núi cao. Có chút cảm giác giống như là hai bên bờ có tiếng vượn hót, thuyền nhỏ đã qua Vạn Trọng sơn, bè trúc dạt khỏi dãy núi, mặt trời cũng vừa mới mọc ở đường chân trời. Hắn đang tìm một nơi xuống bè.
Khí nóng trên người cũng dần dần biến mất, khí lạnh lại xuất hiện. Tìm được một nơi đỗ bè tốt rồi lên bờ, hắn dùng cuốc đào một cái hố, nhặt chút củi khô rồi đánh lửa, nằm bên ngọn lửa ấp ám mà ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh dậy hắn lại đi tiếp. Gió lạnh thổi qua, mặt trời rực rỡ xuất hiện, sự lạnh lẽo của màn đêm thì có trăng sáng chiếu rọi, đúng là có mặt trời mặt trăng làm bạn đường. Tại nơi nước chảy xiết thì hắn dùng sào trúc, những nơi nước chảy dịu dàng thì hắn dùng mái chèo dễ dàng điều khiển chiếc bè.
Tuy gian khổ thế nhưng cũng có điều thú vị, kinh nghiệm của hắn đủ để giải quyết những chuyện xảy ra ở trong thiên nhiên khắc nghiệt này.
Sau mấy ngày, mặc dù nhìn mặt sông rất êm ả nhưng tốc độ chảy lại rất nhanh. Ngưu Hữu Đạo vừa nhìn đã biết nó là thác nước trên sườn đồi. Quả nhiên, một lát sau, hắn nghe được tiếng thác nước ù ù từ đằng xa truyền tới, có vẻ như đã tới thác nước mà Đông Quách Hạo Nhiên nói rồi.
Quan sát xung quanh, Ngưu Hữu Đạo thấy nơi xa có núi rừng tráng lệ, lời nhắn nhủ của Đông Quách Hạo Nhiên lại vang lên bên tai. Chắc hẳn nơi đó cũng được coi như là đất lành ra thiên tài. Hắn liều mạng lái bè tới, tại dòng nước xiết cố gắng lái tới bờ, dùng hết sức kéo thi thể của Đông Quách Hạo Nhiên lên, sau đó đứng nhìn bè tre xuôi theo dòng nước mà đi, chở một đống củi khô rơi xuống rồi biến mất.
Rút con dao bổ củi từ sau lưng ra, hắn chặt vài cái cây và vài sợi dây leo, làm thành một cáng cứu thương đơn giản, đặt thi thể của Đông Quách Hạo Nhiên lên đó, buộc sợi dây leo lên vai, hai tay cầm lấy cán của cáng cứu thương bước tiếp, việc di chuyển rất khó khăn.
Trầy trật mãi mới tới chỗ sâu trong lòng núi, lại thấy thế núi hiểm trở không thể kéo theo cáng cứu thương được nên hắn ném nó xuống đất rồi ngồi dựa vào thân cây thở hồng hộc, lấy ống trúc bên hông rót vào miệng, hét lớn: “Có người của Thượng Thanh tông ở đây hay không?”
Sau khi hét lên vài lần không thấy ai phản ứng, Ngưu Hữu Đạo định nghỉ một lát rồi vứt Đông Quách Hạo Nhiên ở đây mà tự mình đi tìm, chợt nghe thấy tiếng ‘xì’ vang lên, không biết bị thứ gì đánh trúng mặt rất đau nhức, hắn vội vàng cầm dao bổ củi lên, nhìn xung quanh.
Lại xì một tiếng nữa, trên mặt đau rát, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu lên thì thấy trên cành cây có một người trẻ tuổi mặc áo xám, lưng đeo kiếm, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn hắn, quát: “Thằng nhà quê, ngươi là ai mà dám ở đây ồn ào?”
Ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo sáng lên, hỏi lại bằng giọng vui vẻ: “Huynh là người của Thượng Thanh tông sao?”
Người trẻ tuổi đáp: “Thằng nhà quê, tại sao ngươi biết Thượng Thanh tông?”
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy thì biết mình không đi nhầm, dắt dao bổ củi vào bên hông, giật màn vải bao trên cáng cứu thương ra để lộ ra khuôn mặt của Đông Quách Hạo Nhiên.
“Huynh có quen biết người này không? Là Đông Quách Hạo Nhiên bảo ta tới tìm các người.”
Người trẻ tuổi liếc mắt nhìn, sợ hãi nhảy xuống, nhanh chóng xác nhận lại rồi chỉ hướng một tiễn lệnh lên trời. Một đoàn khói lửa tuôn ra, sau đó một vật phóng lên trời, nổ tung tuôn ra một luồng lửa đỏ. Chỉ một lát sau, mười mấy người lướt trên các cành cây mà tới, xoay người trên không rồi rơi xuống. Đôi mắt Ngưu Hữu Đạo nhấp nháy, nói thầm, mỗi một người khinh công đều rất tốt nha. Sau khi những người này xác nhận lại Đông Quách Hạo Nhiên, một tên hô: “Nhanh chóng bẩm báo về tông môn!”
Lập tức, có người chui vào trong rừng rồi biến mất, những người khác thì nhìn chằm chằm vào Ngưu Hữu Đạo, vây quanh hắn thành một vòng, thế nhưng không ai hỏi hắn một câu nào cả.
Không cần đợi quá lâu lại có rất nhiều người lướt tới. Cuối cùng thì La Nguyên Công, Tô Phá và Đường Tố Tố cũng biết tin tức mà đến đây. Đường Nghi và Ngụy Đa cũng nối gót theo. Sau đó, vài người lục đục đến, có khoảng hơn mười người, đệ tử nội môn của Thượng Thanh tông đều đến đầy đủ. Xác nhận đó chính là thi thể của Đông Quách Hạo Nhiên, mọi người đều nhìn nhau, sắc mặt hơi nặng nề.
Ngưu Hữu Đạo nhìn phản ứng của mọi người, lại đặc biệt chú ý Đường Nghi, cô nàng này thật bắt mắt, xinh đẹp như tiên nữ vậy. Thế nhưng hắn chỉ thưởng thức vẻ đẹp mà thôi, chứ không nghĩ tới cái gì khác. Từ phản ứng của mọi người, Ngưu Hữu Đạo cũng đã đoán được rằng, địa vị của Đông Quách Hạo Nhiên trong Thượng Thanh tông cũng không hề thấp.