Hai đứa đi ăn ở nhà hàng trước kia Lâm Lạc Dương từng rất thích, Quý Vãn Kha tiện thể lừa được người ta về nhà mình, khó khăn lắm mới tiến tới được một tí để Lâm Lạc Dương nhận ra tình cảm của mình với nó là thế nào…
Và cái đống ký ức rối nùi lại trỗi dậy phá đám.
Lâm Lạc Dương bảo nó từng thích một người.
Đương nhiên là Quý Vãn Kha biết rồi, là cậu đây chứ ai.
Thế nhưng khi Lâm Lạc Dương hỏi: “Nói cho cùng tại sao em lại thích anh cơ chứ?”
Kể từ giây phút đó Quý Vãn Kha bắt đầu thấy sống mũi cay cay.
“Em thích anh từ cái nhìn đầu tiên kia mà.” cậu trả lời như thế.
Không phải là nói dối, càng không phải là lời chót lưỡi đầu môi.
Cậu trở thành Lý Xuyên, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Lạc Dương ánh mắt cậu đã tự động đuổi theo nó.
Huống hồ có một chuyện Quý Vãn Kha chưa từng kể, lần đầu tiên hai đứa gặp nhau vốn là ở phòng ký túc trong trường đại học. Phòng ở bốn người, bữa đó cậu gặp Lâm Lạc Dương là như vầy… Lâm Lạc Dương lần đầu ở ký túc, cũng là lần đầu nằm giường trên, chẳng biết nó định leo lên hay leo xuống mà một chân chơi vơi khua loạn xạ, suýt nữa thì đạp vào mặt Quý Vãn Kha vừa đi vào phòng.
Quý Vãn Kha nghĩ bụng phòng này có thằng dở người rồi, ngẩng lên cậu lại thấy cái mặt hết sức vô hại của Lâm Lạc Dương, nó bảo: “Anh gì ơi, ngó ngó hộ xem em dẫm đúng chỗ chưa với?”
Quý Vãn Kha im lặng nửa giây rồi đáp, “Thấp xuống đi.”
Bạn cùng phòng ký túc của cậu bị ngố, gặp nhau lần đầu đã dám gọi bừa anh với em, nhưng dù xấu tính đến mấy cậu cũng không nỡ độp một câu “Quên đi.” vào cái mặt cười tươi rói của nó.
Quý Vãn Kha không từ chối nó được, nhưng về sau cậu nghi là hôm đó Lâm Lạc Dương không hề biết người suýt bị “ăn” một bàn chân của nó vào mặt chính là cậu.
Sau đó là thời gian tập quân sự, trường đại học biến thái đày bọn họ đến trại tập huấn thiệt, ngày nào lũ sinh viên cũng bị hành mệt như chó chết. Cậu và Lâm Lạc Dương lại không được xếp ở cùng đội nên rất ít thấy nhau.
Nhưng cậu vẫn nhớ nó.
Lâm Lạc Dương luôn là thành viên năng nổ nhất trong mọi hoạt động của huấn luyện viên.
Quý Vãn Kha nghĩ thầm muốn không chú ý đến nó cũng khó.
Cậu thì… đến tâm lý của chính mình cậu còn có thể nhào nặn được, làm gì có chuyện không lừa được người khác. Lâm Lạc Dương lại còn bị đần, nó dễ bị lừa kinh khủng, nó tự tin là mình thích Quý Vãn Kha trước, rồi từ đó trở đi nó cứ thấp thỏm lẽo đẽo theo sau cậu, chẳng phải hỏi cũng thấy đã thích chết đi được rồi, mà Quý Vãn Kha vẫn lì mặt quyết không chịu chủ động.
Cậu không chịu thừa nhận rằng mình đã để ý đến Lâm Lạc Dương từ lâu như thế.
Giờ thì cậu sẽ càng cố gắng hơn nữa để bù đắp cho thời thiếu niên ương bướng của mình.
“Em không nói thích anh, không nói muốn hôn anh, thế thì anh ở lại được không?”
Quý Vãn Kha với linh hồn hai sáu tuổi trong thể xác mới mười chín đã nói thế.
Và thế là nước mắt sẽ càng dễ tuôn hơn, cậu chất vấn Lâm Lạc Dương có phải nó đã hối hận vì họ từng gặp gỡ bằng cặp mắt đỏ hoe.
Bởi vì ký ức của Lâm Lạc Dương vẻn vẹn dừng lại tại một ngày trước khi họ gặp mặt.
Tương lai của họ còn chưa bắt đầu Lâm Lạc Dương đã vội quên đi, phải chăng thế nghĩa là Lâm Lạc Dương không muốn họ gặp lại?
Sao có thể như thế được?
Nhất định họ phải gặp nhau, bất kể là quá khứ hay hiện tại.
Gặp nhau, rồi yêu nhau.
Vận mệnh sẽ lặp lại chính nó.
Đêm ấy mưa như thác đổ, gió rít tán cây, cành lá bị quật gãy rụng tả tơi.
Quý Vãn Kha khẽ khàng hôn gương mặt Lâm Lạc Dương đang say ngủ, rồi hôn tới đuôi lông mày.
Một mùa xuân kết thúc, ta lại đợi tới mùa xuân sau.
##
Từ sau đêm Quý Vãn Kha táo bạo thổ lộ, Lâm Lạc Dương bắt đầu trốn cậu.
Đương nhiên cậu sẽ không cho Lâm Lạc Dương có cơ hội đó, cậu đến thẳng nhà họ Lâm, rồi lại đụng mặt cả Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu.
Khi Quý Vãn Kha nhận ra Triệu Thụy Tiêu có ý muốn gán ghép cậu với Lâm Lạc Dương, cảm xúc của cậu thật là khó tả.
Nếu cậu không trở thành Lý Xuyên thì ai sẽ là người ngồi đây, được mời tham dự bữa cơm gia đình của họ?
Tự nhiên cậu thấy chua chát vì một giả thuyết không thực, hình như ở trong một cơ thể mười chín tuổi thì tâm tính cũng thành mười chín tuổi luôn thì phải.
Nhưng nếu cậu không sống lại, đêm hôm ấy cậu không hề mở mắt ra thì cậu lại hy vọng Lâm Lạc Dương có thể yêu người khác, hy vọng nó khỏe mạnh phấn chấn, hy vọng nó vẫn như xưa…
Quý Vãn Kha biết điều đó là không thể.
Nên cậu vẫn phải tóm lấy Lâm Lạc Dương, để nó lại một lần nữa thích mình như trước kia.
Cậu chạy theo con diều đang bay, bắt lại sợi dây diều đứt, và sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Đêm mưa hôm đó họ đã có “lần đầu tiên”.
Bàn tay Lâm Lạc Dương miết những vết sẹo trên người cậu, Quý Vãn Kha nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, cảm nhận được sự run rẩy của nó bên dưới mình.
“Đau không?” Lâm Lạc Dương hỏi cậu.
Quý Vãn Kha không biết phải trả lời ra sao.
Đó không phải sẹo của cậu, cậu không biết đến nỗi đau đó, và đột nhiên cảm giác ghen tuông kỳ lạ dấy lên trong cậu, thế là động tác của cậu mạnh bạo hơn, cậu liên tục gọi tên thân mật của Lâm Lạc Dương… “Lạc Lạc” rồi lại “anh ơi”, như là hung dữ, cũng như là ấm ức.
Cuối cùng cậu liếm khô nước mắt cho Lâm Lạc Dương rồi rủ rỉ vỗ về nó, nói yêu nó.
Họ nhất định phải ở bên nhau.
Trước kia Lâm Lạc Dương luôn dán lấy cậu, giờ cậu lặp lại y hệt, cậu dán lấy Lâm Lạc Dương, mở miệng ra là “anh ơi hôn nào”, “anh ơi nhìn em đi”, “anh ơi em yêu anh”. Phải nói đến khi Lâm Lạc Dương đỏ bừng mặt mới chịu thôi.
Quý Vãn Kha để cho những tiếng yêu thương từng khiến mình xấu hổ thời niên thiếu được tuôn hết thành lời.
Mà hôm Triệu Thụy Tiêu lái xe đưa cậu đi học những gì nó nói đã khiến cậu lạnh cứng người.
“Trước kia… Lạc Dương từng có triệu chứng suy giảm trí nhớ rồi.”
Triệu Thụy Tiêu vừa lái xe vừa liếc nhìn đứa con trai ngồi cạnh qua khóe mắt, lúc đó gương mặt nó lầm lì, tỉnh táo đến đáng sợ, ánh mắt nó lạnh lùng nhìn phía trước còn hai bàn tay thì siết thành nắm đấm, vằn gân xanh.
“Nó bắt đầu quên dần về người nó thích, nó bảo hối hận vì hai đứa yêu nhau quá muộn, giá như gặp nhau lần đầu tiên nó đã nói thích người ta luôn thì tốt biết mấy. Nên tôi nghĩ nếu có ngày nó nhớ lại thì em…”
Triệu Thụy Tiêu kể chuyện này vốn chỉ để thăm dò, ngờ đâu phản ứng của đứa con trai lại như vậy làm cậu ta cũng không đành lòng nói tiếp.
Lúc ấy Quý Vãn Kha chỉ muốn trả lời câu hỏi của Lâm Lạc Dương đêm đó.
… “Đau không?”
Đau.
Tim đau như muốn ngừng đập, mọi vết thương không thuộc về cậu đều thức tỉnh, đồng loạt kêu gào đau đớn.
Càng ngày Lâm Lạc Dương càng nhớ được nhiều hơn, khi Quý Vãn Kha nghe thấy tên mình từ miệng nó là cậu biết ngày nó nhớ lại tất cả sắp đến rồi.
Nhưng làm ơn chậm một chút được không?
Lâm Lạc Dương mười tám tuổi có tất cả, có ba mẹ có chị gái yêu thương nó, có cả đàn chó mèo mập ú đáng yêu ở nhà, chỉ chưa gặp được Quý Vãn Kha mà thôi.
Giờ thì Quý Vãn Kha chấp nhận.
Cậu chấp nhận để họ không gặp nhau.
Cậu thà rằng trí nhớ của nó mất đi vĩnh viễn.
Cậu đưa Lâm Lạc Dương đi cắt tóc, cắt đứt nỗi ám ảnh trong nó, cậu muốn năm sau sẽ là cậu ở bên Lâm Lạc Dương, nuôi tóc dài cùng nó.
Vô số đêm cậu choàng tỉnh, tự hỏi mình là ai. Giờ thì cậu không nghi ngờ nữa, cậu chấp nhận cái tên Lý Xuyên, cũng không thèm ghen tị với chính mình nữa. Quý Vãn Kha chết rồi, cậu sẽ làm Lý Xuyên để sống.
“Ác mộng thì nhớ làm gì.” Quý Vãn Kha ôm Lâm Lạc Dương giàn giụa nước mắt vì vừa thoát khỏi cơn mơ vào lòng, “Quên được là tốt nhất.”
Cậu có thể trở lại, để ở bên Lâm Lạc Dương một lần nữa.
Nhưng Lâm Lạc Dương lại không thể quay về quá khứ cứu sống ba mẹ nó đã qua đời nhiều năm.
Cho nên quên được là tốt nhất.
Ký ức của Lâm Lạc Dương dừng lại ở tuổi mười tám.
Giống như Lâm Nhược Liễu đã bảo…
“Mười tám tuổi cũng được, quên chuyện tốt, quên luôn cả chuyện xấu. Tôi ích kỷ lắm, tôi chỉ cần nó còn sống thôi.”
Nhưng Lâm Lạc Dương lại gặp Ninh Thiến ở gần nhà.
Đương nhiên đó là một ngôi nhà khác, nhà của họ, của Quý Vãn Kha và Lâm Lạc Dương.
Cô gái chẳng biết gì nên vô tình nói lộ địa chỉ cho Lâm Lạc Dương.
Lâm Lạc Dương chỉ cần nghe mấy câu đã nhớ được cái căn nhà “lạ” đó ở đâu.
Một mình nó trở lại đó trong một buổi trưa nắng cháy.
Còn Quý Vãn Kha mất liên lạc với Lâm Lạc Dương hai tiếng cũng không thể ngồi yên được nữa, cậu lao ra khỏi trường, hoảng loạn bắt xe. Không bắt được một chiếc taxi nào cả, cái xó xỉnh chết tiệt này, cậu nóng nảy chửi thầm, cuối cùng đột nhiên Lâm Lạc Dương gọi đến.
Chỉ nghe tiếng khóc run rẩy từ đầu dây bên kia tim cậu đã như ngừng đập.
“Anh nhớ ra rồi.” Lâm Lạc Dương nói.
“Một ngày nào đó nếu anh bảo phải ra đi.”Taxi dừng lại trước cổng, Lý Xuyên nhận ra người bảo vệ nên tự giác vòng ra phía sau để trèo tường vào, chứ mặt cậu thì không qua lối này được.
“Em sẽ lạc lối trong biển người vô định.”Không còn tiếng hít thở và cả tiếng tim đập, cậu không nghe được gì nữa, trước mắt cậu mờ đi.
Trời nóng quá, nóng mà làm trái tim cậu cũng như phình lên, đau nhức nhối trong lồng ngực.
“Chẳng ước gì thề hẹn, chỉ cần ngày ngày có nhau.”Cuối cùng cũng đến trước cửa nhà, hai mắt Quý Vãn Kha đã nhòe đi vì nước mắt nóng bỏng, ngón tay run quá, cậu phải cố ghìm cổ tay mình để bấm mật mã mở cửa.
Mã thì đúng, nhưng cửa vẫn khóa.
“Làm sao em sống được chỉ bằng những mảnh vỡ tan hồi ức.”“Lâm Lạc Dương, mở cửa ra!” Quý Vãn Kha đấm cửa, giây phút đó vô số âm thanh mới vỡ òa ra, ập vào não cậu, là tiếng tim đập, tiếng thở dốc và cả tiếng chính cậu nghẹn ngào gọi, “Anh ơi… mở cửa đi!”
Xin anh, xin anh đừng làm sao! Xin anh đừng làm sao cả…
Khi cánh cửa hé mở cậu chỉ còn biết lao vào siết chặt cổ tay Lâm Lạc Dương, một lần nữa sợi dây diều đứt trở lại trong tay câu.
“Dù thời gian trôi đi vô định, em chỉ biết đến một mình anh…”Lâm Lạc Dương ngủ rồi Quý Vãn Kha mới nhớ đến chuyện gọi lại cho Triệu Thụy Tiêu để báo bình an. Bên kia nghe xong thì im lặng rất lâu.
Cuối cùng Triệu Thụy Tiêu nói: “Sao em biết số tôi? Lạc Dương nói à?”
“Không.” Quý Vãn Kha phủ nhận, “Tôi nghĩ là chú biết rồi.”
Lại một hồi im lặng.
Triệu Thụy Tiêu vừa định lên tiếng thì Quý Vãn Kha vội vàng bảo: “Anh ấy dậy rồi, thôi biết thế nhé.”
Điện thoại ngắt rồi Triệu Thụy Tiêu mới cười khổ, cậu ta bóp trán rồi khẽ thở dài.
“Anh từng yêu một người.”
“Em biết.”
“Bọn anh yêu nhau lắm.”
“… em biết.”
“Trái tim anh không thể chia đôi được.”
“Đừng chia đôi, cho em tất cả là được mà.” Quý Vãn Kha nói, “Từ đầu đến cuối chỉ có một người thôi, Lý Xuyên và Quý Vãn Kha là một.”
Cảm ơn vì ta đã gặp lại nhau.
Lần này là Quý Vãn Kha tươi đẹp nhất gặp Lâm Lạc Dương bết bát nhất.
“Tao yêu mày, cảm ơn mày lại yêu tao lần nữa.”