Pháo Đài Số

Chương 52

Câu lạc bộ Embrujo - nghĩa là "Thầy phủ thuỷ" trong tiếng Anh - nằm trong một khu ngoại ô ở cuối tuyến xe buýt số 27. Trông giống một pháo đài hơn là một câu lạc bộ khiêu vũ, toà nhà này được bao quanh tứ phía bởi những bức tường thành có gắn rất nhiều mảnh chai bia vỡ - một hệ thống bảo vệ thô sơ ngăn không cho bất cứ ai xâm phạm bất hợp pháp mà không để lại một phần cơ thể tươi nguyên nào đó.

Trong suốt chuyến đi, Becker chắc mẩm rằng mình đã thất bại.

Đến lúc gọi cho Strathmore thông báo về tin tức tồi tệ kia - cuộc tìm kiếm đã vô vọng. Anh đã cố gắng hết sức mình, bây giờ đến lúc quay về nhà.

Nhưng giờ đây, khi nhìn vào đoàn người đang chen lấn xô đẩy qua lối vào của câu lạc bộ, Becker không dám chắc là lương tâm mình cho phép anh bỏ cuộc. Anh chưa bao giờ thấy đám đông ăn vận kiểu Punk lớn thế này, những mái tóc ba màu đỏ, trắng và xanh có ở khắp mọi nơi.

Becker thở dài, cân nhắc lựa chọn của mình. Anh nhìn kỹ đám đông và nhún vai. Cô ta còn có thể ở đâu vào một đêm như thế này đây? Thầm nguyền rủa vận đen của mình, Becker nhảy xuống xe.

Lối đi vào Câu lạc bộ Embrujo là một hành lang đá chật hẹp. Khi Becker tiến vào, anh nhận thấy mình ngay lập tức bị cuốn vào lớp sóng người cuồng nhiệt đang hướng vào.

- Tránh ra nào, anh bạn! - Một giọng người chói tai nói với anh và thúc khuỷu tay vào sườn anh.

- Cà vạt đẹp đấy. Có ai đó giật mạnh cà vạt của Becker.

- Anh muốn làm tình không - Một cô bé tuổi thiếu niên nhìn anh trân trối một cách vô hồn.

Bóng tối của hành lang dẫn đến một phòng lát xi măng nồng nặc mùi rượu và mùi người. Một cảnh tượng kỳ quái hiện ra - một hang động lớn với hàng trăm người cử động giống hệt nhau. Họ nhào lên, sụp xuống, tay ấn chặt vào mạng sườn, đầu lắc lư giống như những chiếc bóng đèn vô hồn gắn trên xương sống. Những kẻ cuồng dại lao mình khỏi một cái bệ và nhào vào biển cánh tay người. Những thân người được chuyền qua chuyền lại giống như những quả bóng chuyền bãi biển. Trên đầu, những chiếc đèn nhấp nháy đung đưa khiến toàn cảnh giống như một bộ phim câm thời xưa.

Ở bức tường phía xa, những chiếc loa thùng to bằng những chiếc xe tải mi ni đập mạnh đến mức mà ngay cả những người nhảy cuồng nhiệt nhất cũng không thể đến gần hơn 13 mét.

Becker bịt tai lại và dò tìm trong đám đông. Nhưng đâu đâu anh cũng chỉ thấy một màu tóc đỏ, trắng và xanh. Những thân người gần sát nhau đến nỗi anh không thể nhìn rõ họ đang mặc quần áo gì. Anh cũng không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào của lá cờ Anh Quốc. Rõ ràng là anh không bao giờ có thể hoà vào đám đông mà không chen lấn xô đẩy. Gần đấy, có ai bắt đầu nôn mửa.

Hay thật. Becker lầm bầm. Anh đi khỏi đám đông và tiến xuống một hành lang phun sơn.

Hành lang này sau đó trở thành một đường hầm chật hẹp có gương soi rồi dẫn đến một sận trời bày nhiều bàn ghế. Trong sân có nhiều người ăn vận kiểu Punk. Đối với Becker, nó giống như lối vào xứ sở hạnh phúc trong tưởng tượng - một bầu trời mùa hè hiện ra trên đau anh và tiếng nhạc mờ dần đi.

Becker phớt lờ đi những ánh nhìn tò mò xung quanh và anh tiến vào. Anh nới lỏng cà-vạt và thả mình xuống một chiếc ghế ở một cái bàn trống gần nhất. Dường như cả thế kỷ đã trôi qua từ sau gọi lúc sáng sớm của Strathmore.

Sau khi gạt những chai bia rỗng ở trên bàn, Becker nằm gối đầu lên tay. Vài phút thôi, anh nghĩ.

Cách đó năm dặm, người đàn ông đeo kính gọng thép đang ngồi trong một chiếc taxi Fiat đi dọc theo con đường dẫn đến vùng nông thôn.

- Đến Embrujo! - Gã càu nhàu, nhắc nhở người lái xe về điểm đến.

Người tài xế gật đầu, liếc nhìn vị khách mới đầy khó hiểu qua gương chiếu hậu.

- Embrujo - anh ta lẩm bẩm - Đêm nào cũng một lũ người kỳ quặc.
Bình Luận (0)
Comment