Pháo Hoa Nhân Gian - Tống Cửu Cận

Chương 103

Bởi vì Ứng Yên La đến, hôm nay Tô Tổng về sớm.

 

Đi làm thì ngày nào cũng đi, vợ thì hiếm lắm mới được nghỉ.

 

Ứng Yên La thắt dây an toàn ghế trẻ em cho Bối Bối, vỗ vỗ đôi chân nhỏ không yên phận của cậu bé, “Ngoan nào.”

 

Bối Bối bĩu môi “Dạ” một tiếng.

 

Bối Bối không thích ngồi ghế an toàn, cực kỳ không thích. Cậu đã khóc nhè vài lần, nhưng ba mẹ đều không chiều, ghế an toàn bắt buộc phải ngồi, nếu không sau này sẽ không được ra ngoài. Vì vậy, dù không tình nguyện đến mấy, cậu vẫn phải ngồi.

 

Ứng Yên La cười véo nhẹ cái môi đang chu ra của cậu.

 

Tô Vi Sơ quay đầu nhìn hai mẹ con, nói: “Ngoan ngoãn nghe lời, lát nữa ba sẽ dẫn con đi công viên thiếu nhi.”

 

Cái môi vốn đang chu ra của Bối Bối lập tức giãn ra, đôi mắt đẹp sáng rực, “Ba ba! Con nghe lời! Con ngoan ngoãn!”

 

Vì muốn đi công viên thiếu nhi, suốt dọc đường Bối Bối không hề mè nheo, tâm trạng còn đặc biệt tốt, ngâm nga bài hát Đội trưởng Mèo Đen.

 

Ứng Yên La vừa nghe cậu ngâm nga Đội trưởng Mèo Đen, lòng cô theo bản năng thắt lại. Vì cái giọng điệu “hổ báo” lúc trước, cô đã bị cậu hát đến ám ảnh luôn rồi.

 

Tô Vi Sơ cũng nghe thấy giọng nói non nớt của nhóc con nhà mình, liếc mắt sang ghế phụ, quả nhiên thấy vẻ mặt cô không được tự nhiên, không khỏi cong môi.

 

Bối Bối vào công viên thiếu nhi thì như ngựa con được tháo cương.

 

Một số trò chơi, phụ huynh cũng có thể vào chơi. Ứng Yên La cũng vào, may mà hôm nay cô mặc khá thoải mái, nếu không thật sự không tiện.

Tô Vi Sơ thì cười đứng ngoài hàng rào nhìn hai mẹ con chơi đùa vui vẻ.

 

Hai mẹ con chơi đến gần 7 giờ tối Bối Bối mới chịu về, lý do lớn nhất là cậu nhóc đói bụng.

 

Trong lúc chơi, Ứng Yên La đã nghe thấy bụng cậu kêu ùng ục. Bối Bối xoa bụng, “Mẹ, Bối Bối đói bụng rồi.”

 

Ứng Yên La đang đi giày cho cậu, “Mặc xong giày, ba sẽ đưa chúng ta đi ăn cơm.”

 

Bối Bối lập tức hướng ra phía ngoài gọi Tô Vi Sơ: “Ba ba, ăn cơm!” Tô Vi Sơ đưa họ đến một nhà hàng thiếu nhi.

Sau khi thức ăn được mang lên, Bối Bối lập tức cầm thìa, từng muỗng từng muỗng tự đút cho mình.

 

Ứng Yên La ngồi bên cạnh, “Ăn thêm rau xanh đi con.”

 

Động tác ăn cơm của Bối Bối khựng lại, chiếc thìa vẫn vòng qua rau xanh.

 

“Không được kén ăn.” Tô Vi Sơ mở miệng. Nếu là ngày thường Bối Bối có lẽ còn sẽ làm nũng, nhưng vì chiều nay cậu đã bị ba phê bình rồi, bây giờ cậu vẫn còn nhớ dáng vẻ tức giận của ba, nên sau khi nghe Tô Vi Sơ nói, chiếc thìa lập tức múc một bông súp lơ nhét vào miệng.

 

Ứng Yên La thấy vậy, liếc nhìn Tô Vi Sơ, ý là, nhìn xem, bây giờ con trai còn sợ anh hơn đó.

 

Tô Vi Sơ thì lại cảm thấy như vậy khá tốt, ít nhất cậu nhóc đã ăn rau xanh rồi không phải sao?

 

—–

 

Cả nhà ba người ăn tối xong ở nhà hàng chủ đề đã gần 9 giờ tối. Bối Bối ăn no cũng chơi mệt, cơ thể nhỏ xíu cuộn tròn trên ghế trẻ em, cái đầu nhỏ dựa vào lưng ghế mềm mại, hơi thở đều đều, nhìn là biết đã ngủ rồi.

 

Ứng Yên La thu hồi ánh mắt, hạ giọng nói với Tô Vi Sơ đang lái xe: “Mệt rồi.”

 

Tô Vi Sơ liếc nhìn qua gương chiếu hậu, cười nói: “Có thể không mệt sao?” Chơi mấy tiếng đồng hồ ở công viên thiếu nhi, sau đó đến nhà

hàng chủ đề ăn cơm, rồi lại chơi trò chơi ở khu vui chơi trẻ em trong nhà hàng một lúc. Không mệt mới là lạ.

 

Họ đến gara ngầm, Bối Bối vẫn chưa tỉnh.

 

Tô Vi Sơ rút chìa khóa xe, “Anh bế thằng bé lên nhé.” Ứng Yên La cũng không nỡ đánh thức, “ừ” một tiếng.

Tô Vi Sơ bế Bối Bối từ ghế an toàn trẻ em ra, thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cậu nhóc đè trên vai Tô Vi Sơ, không thể đáng yêu hơn được nữa. Ứng Yên La không nhịn được lấy điện thoại ra chụp cho hai ba con một tấm, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

 

Vòng bạn bè vừa đăng, vô số lượt thích!

 

Ứng Yên La khoác tay Tô Vi Sơ, “Chồng ơi, mẹ nói cuối tuần này chúng ta đưa Bối Bối về ăn cơm.”

 

Tô Vi Sơ hỏi: “Mẹ nói khi nào vậy?”

 

Ứng Yên La lắc lắc điện thoại trong tay: “Vừa nãy thôi.” “Vậy em có thể sắp xếp không?” Tô Vi Sơ hỏi cô.

“Có thể chứ, mẹ và mọi người chắc là nhớ Bối Bối rồi. Đến lúc đó em xin đạo diễn nghỉ một ngày là không vấn đề gì đâu.”

 

“Được, vậy em nói với mẹ là cuối tuần này chúng ta về nhà ăn cơm nhé.”

 

“Vâng.”

 

Về đến nhà, Ứng Yên La nhìn Bối Bối vẫn đang gục trên người Tô Vi Sơ ngủ say, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định phải tắm cho cậu một cái. Dù sao hôm nay ở bên ngoài chơi điên mấy tiếng đồng hồ, không ít mồ hôi. Cô còn phải thay khăn tay cho cậu hai lần. Nhưng không ngờ cởi hết đồ cậu ra đặt vào bồn tắm, cậu vẫn chưa tỉnh.

 

Tô Vi Sơ đỡ lưng cậu trơn tuột, không để cậu nhóc trượt vào bồn tắm. Ứng Yên La thì nhanh chóng gội đầu và tắm cho cậu. Chưa đến mười phút, cậu đã được tắm xong và quấn khăn lông ra.

 

“Anh bế con về phòng ngủ, em đi tắm trước đi.” Tô Vi Sơ nói với Ứng Yên La.

 

Bối Bối từ tuần trước đã bắt đầu ngủ riêng. Mặc dù giai đoạn đầu khá

trắc trở, nhưng cuối cùng cũng có chút hiệu quả, ít nhất cậu nhóc đã có thể ngủ trong phòng mình.

 

Sau khi Bối Bối ra đời, họ đã chuyển sang một căn nhà mới, cũng là kiểu biệt thự, rộng hơn rất nhiều so với căn trước. Xét đến sự phụ thuộc của Bối Bối vào họ trong gần mười năm tới, nên họ đã cải tạo một phòng

đọc sách liền kề với phòng ngủ chính của họ thành phòng của Bối Bối.

 

Tô Vi Sơ đặt con trai lên chiếc giường nhỏ của cậu, xoa phấn khắp người cho cậu, lúc này mới mặc đồ ngủ vào.

 

Tô Vi Sơ nhìn khuôn mặt ngủ say sưa của cậu, nghĩ đến dáng vẻ khóc nức nở chiều nay, không khỏi đưa tay xoa xoa đầu cậu bé, giúp cậu kéo

 

chăn lên đắp kỹ, cuối cùng cúi xuống hôn lên trán cậu, dịu dàng nói một tiếng.

 

“Bối Bối, ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”

 

Tô Vi Sơ trở lại phòng, Ứng Yên La vẫn ở trong phòng tắm chưa ra. Khoảng mười phút sau, tiếng nước trong phòng tắm mới dừng lại.

 

Ứng Yên La bước ra từ phòng tắm, tay cầm khăn tắm, hơi nghiêng đầu lau tóc. Thấy Tô Vi Sơ đã trở về, cô hỏi: “Bối Bối không tỉnh chứ?”

 

Tô Vi Sơ nhìn cô, mái tóc ướt át vắt qua một bên vai, một bên khác là cái cổ trắng nõn mịn màng, đi xuống là vòng một đầy đặn quyến rũ. Chiếc váy ngủ màu kẹo ngang bắp chân, bắp chân thon thả cân đối. Yết hầu anh không khỏi lên xuống. Anh đáp cô: “Không tỉnh, lúc anh qua bên đó còn để lại đèn ngủ cho con.”

 

Ứng Yên La gật đầu, “Vậy thì tốt rồi.”

 

Tô Vi Sơ đi đến bên cạnh cô, nhận lấy khăn tắm của cô, kéo cô đến cuối giường ngồi xuống, sau đó dùng khăn tắm một lần nữa bao lấy tóc cô, lau giúp cô.

 

Ứng Yên La ngẩng đầu nhìn Tô Vi Sơ. Chớp mắt một cái, họ đã ở bên nhau hơn 6 năm, Bối Bối của họ đã ba tuổi rồi, nhưng người đàn ông này không biết lớn lên kiểu gì, có phải ăn chất bảo quản hay không, rõ ràng đã là người đàn ông 38 tuổi, vậy mà cảm giác anh gần như không thay đổi so với 6 năm trước, vẫn đẹp trai như vậy, chỉ là càng thêm trưởng thành khiến cô say đắm.

 

Tô Vi Sơ nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt cô, giọng khàn khàn hỏi: “Vợ, sao em nhìn anh như vậy?”

 

Ứng Yên La cười đưa tay ôm lấy eo anh, áp mặt vào, cảm nhận được làn da ấm áp rắn chắc dưới lớp áo sơ mi của anh, thỏa mãn nói: “Đương nhiên là anh đẹp trai rồi.”

 

Tô Vi Sơ nghe ra sự phụ thuộc tràn đầy trong giọng nói của cô, lòng mềm nhũn vô cùng, bàn tay to vu.ốt v.e gáy cô.

 

“Thôi được rồi, tóc em gần khô rồi, anh mau đi tắm đi.” “Vậy em đợi anh nhé.”

Ứng Yên La gật đầu.

 

——-

 

Khi kết thúc xong mồ hôi nhễ nhại, đã gần 2 giờ sáng.

 

Ứng Yên La dùng ngón tay mềm nhũn chọc chọc vai anh, “Hôm nay sao mà anh dữ vậy?”

 

Trong giọng khàn khàn của cô lộ ra sự ngọt ngào, đối với Tô Vi Sơ mà nói, nó gây nghiện vô cùng. Anh nắm lấy những ngón tay thon thả yếu ớt của cô, đè lưng cô, kéo cô vào lòng mình. Anh vừa rồi đúng là quá cuồng nhiệt một chút, nhưng họ quả thật đã lâu không làm chuyện này.

 

Khoảng thời gian này cô vẫn luôn bận rộn với dự án, mỗi ngày đi sớm về khuya, sau khi về tắm rửa xong, hai người rúc vào nhau nói chuyện

chưa được bao lâu, cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Nhìn cô ngủ say mà vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi, anh xót xa vô cùng, còn có thể làm gì hơn nữa?

 

Anh cúi đầu, như an ủi hôn lên gò má cô vài cái.

 

Ứng Yên La nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn của anh. “Mệt không em?” Anh hỏi.

Ứng Yên La ngáp nhẹ một cái, “Hơi hơi.” “Vậy ngủ đi, ngủ cùng nhau.”

Ứng Yên La gật đầu, “Được.”

 

——

 

Sáng sớm, khi Tô Vi Sơ tỉnh dậy, Ứng Yên La vẫn đang ngủ say trong vòng tay anh. Anh nghiêng đầu nhìn đồng hồ, còn chưa đến 7 giờ. Anh nhìn khuôn mặt ngủ say bình yên trong lòng mình, không nhịn được hôn lên mặt cô.

 

Không muốn rời giường, không muốn đi làm, anh chỉ muốn ôm vợ ngủ.

 

Anh biết buổi sáng cô không cần đến đoàn phim, nên sau khi ý tưởng này nảy ra, anh rảnh tay gửi một tin nhắn WeChat cho Tiêu Úy.

 

Giờ này, Tiêu Úy đã tỉnh, vừa mới đút bữa sáng cho cục bột sữa.

 

Hôm qua Tô Tổng và vợ muốn đi công viên thiếu nhi, không tiện đưa

cục bột sữa về nhà, nên mèo sữa đã được anh ta đưa về. Nơi này của anh ta đã sắp thành ngôi nhà thứ hai của mèo rồi, trong nhà đầy đồ ăn vặt và đồ chơi của mèo. Bạn gái anh ta còn nói, anh ta đối xử với mèo còn tốt hơn đối với cô ấy.

 

Tiêu Úy oan ức chết đi được, cô ấy chỉ là thấy chú mèo sữa có đồ ăn vặt để ăn mà mình thì không, nên không cam tâm thôi. Mà ai bảo cô ấy luôn không chịu ăn cơm đàng hoàng, không tịch thu hết đồ ăn vặt của cô ấy là may rồi.

 

Gửi tin nhắn WeChat cho Tiêu Úy xong, Tô Vi Sơ ôm chặt người trong lòng hơn một chút, nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp và yên tĩnh này.

Nhưng sự ấm áp và yên tĩnh này chỉ kéo dài chưa đầy một phút, bên ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa “thình thịch thình thịch”.

 

Vừa nghe tiếng này, Tô Vi Sơ đã biết là ai.

 

Rất nhanh, giọng nói vừa mới tỉnh ngủ kia truyền vào. “Mẹ, mẹ, mẹ…”

Tô Vi Sơ bất đắc dĩ, anh biết ngay mà.

 

Người ở ngoài cửa không hề thấy mệt mỏi tiếp tục “mẹ mẹ mẹ mẹ” mà gọi. Ứng Yên La trong giấc ngủ cũng khẽ nhíu mày. Nếu cứ gọi tiếp như vậy, vợ anh thật sự sẽ bị thằng bé đánh thức. Nghĩ đến khoảng thời gian này cô mệt mỏi, anh còn muốn cô ngủ thêm một lát nữa, thế nên không có cách nào, anh chỉ đành rời giường.

 

Bối Bối vừa gõ cửa vừa gọi mẹ. Đang gõ, cửa phòng ngủ bỗng nhiên từ bên trong mở ra.

 

“Mẹ… Ba ba?” Cậu bé ngẩng đầu nhìn Tô Vi Sơ đang đứng bên trong.

 

Tô Vi Sơ nhìn con trai đi chân đất, dép lê cũng không mang, trong lòng còn ôm con mèo bông Đội trưởng Mèo Đen yêu thích của cậu. Anh cúi người bế cậu lên, “Sao con không mang dép lê?”

 

Bối Bối nhúc nhích cái gót chân nhỏ của mình, giọng mềm mại nói: “Quên mất.”

 

Tô Vi Sơ vỗ vỗ mông nhỏ của cậu, sau đó ôm cậu ra khỏi phòng ngủ. Bối Bối trợn tròn mắt, đưa tay dài ra bên trong, “Mẹ mẹ, con muốn mẹ.”

Tô Vi Sơ lại vỗ mông cậu, “Ngoan nào, mẹ còn đang ngủ, đừng đánh thức mẹ.” Vừa nói, anh tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại.

 

Bối Bối nghe vậy, bĩu môi, cuối cùng vẫn yên tĩnh mặc cho ba bế cậu về phòng mình.

 

Tô Vi Sơ dùng khăn ấm lau chân cho Bối Bối xong, thấy ba sắp nhét mình trở lại chăn, cậu nhanh chóng nói: “Con không muốn ngủ, con muốn dậy rồi.”

 

Bình Luận (0)
Comment