Pháo Hoa Nhân Gian - Tống Cửu Cận

Chương 105

Cuối tuần, Tô Vi Sơ và Ứng Yên La đưa Bối Bối về nhà họ Thẩm ăn cơm.

 

Đô Đô đã là một thiếu niên mười tuổi, dễ dàng bế Bối Bối ba tuổi lên. “Bối Bối, có nhớ anh không?”

Bối Bối ôm cổ anh trai, ngoan ngoãn gật đầu.

 

Nếu nói ngoài ba mẹ, người mà Bối Bối thích nhất, thì phải là anh Đô Đô. Ngay cả ông bà nội, ông bà ngoại và các bậc trưởng bối khác đều phải xếp sau. Vì thế Đô Đô thường xuyên cảm thấy kiêu hãnh.

 

Chưa đến giờ ăn cơm, mẹ Tô đã mang hai miếng bánh kem nhỏ cho hai anh em ăn.

 

Bối Bối vừa ăn bánh kem vừa hỏi: “Chú nhỏ không đến sao?” “Chú ấy còn đang quay phim ở nơi khác.”

Bối Bối “à” một tiếng.

 

Đô Đô thấy vậy, hỏi: “Bối Bối con muốn nhìn chú nhỏ không?” Mắt Bối Bối sáng rực lên, dùng sức gật đầu, “Muốn ạ!”

Đô Đô kéo tay nhỏ của Bối Bối đi về phía phòng khách, lấy điều khiển TV trên sofa, mở TV, chuyển đến một kênh nào đó rồi dừng lại.

 

Bối Bối lập tức chỉ vào TV kêu lên, “Là chú nhỏ!”

 

Đô Đô đang mở cho Bối Bối xem bộ phim truyền hình do Thẩm Vi Thanh đóng chính.

 

Mẹ Tô và mọi người nghe thấy tiếng động nhìn sang, thấy hai nhóc con đang rúc vào nhau trên sofa xem phim truyền hình do con trai út đóng chính.

 

Mẹ Tô cười nói: “Thanh Thanh ngày thường không uổng công yêu thương bọn nhỏ.”

 

Thẩm Vi Thanh thật sự rất thương hai đứa cháu ngoại và cháu trai này. Mỗi lần về, không thể thiếu việc mang quà cho chúng. Chú nhỏ đúng là rất được cháu ngoại và cháu trai yêu quý, chẳng phải cậu không về, hai nhóc con vẫn biết tự mình chuyển kênh xem đó sao.

 

Mẹ Tô thật ra rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của ba người con. Vi Sơ và Yểu Yểu đều đã lập gia đình và có con. Thanh Thanh cũng có bạn gái đang hẹn hò, cô ấy cũng là một diễn viên giống cậu, họ đã gặp rồi, rất xinh đẹp và cũng rất ngoan ngoãn. Cả hai có danh tiếng không nhỏ trong giới, vì vậy đến bây giờ vẫn chưa công khai. Nhưng chuyện này bà cũng không lo lắng, chỉ cần hai đứa trẻ tình cảm vững bền thì mọi thứ không quan trọng.

 

Ăn tối xong trò chuyện một lúc, lúc này nhà Tô Vi Sơ mới chuẩn bị về. Bốn phụ huynh rời đi, hai đứa nhỏ ở lại.

Đô Đô và Bối Bối không thiếu lần ở lại nhà ông bà ngoại (ông bà nội), nên cũng không phản đối, vui vẻ nói tạm biệt ba mẹ xong theo ông bà ngoại (ông bà nội) vào nhà.

 

Ba Thẩm một tay nắm một đứa, “Trầm Sơ, Kinh Nhiên, đi cùng ông vào phòng sách luyện chữ một lát nhé?”

 

Tên đầy đủ của Đô Đô là Ngụy Trầm Sơ.

 

Ba Thẩm là ông ngoại của Ngụy Trầm Sơ, là ông nội của Tô Kinh Nhiên (Bối Bối). Nhưng khi cùng gọi hai đứa nhỏ này, ba Thẩm thường xưng hô khá tùy tiện, có thể là “ông ngoại” cũng có thể là “ông nội”. Dù sao chúng cũng không quá lẫn lộn.

 

Ngụy Trầm Sơ từ nhỏ đã theo ông ngoại luyện chữ, mới mười tuổi đã có thể viết được một tay thư pháp bút lông cực đẹp. Bối Bối năm nay mới ba tuổi, thời gian tiếp xúc thư pháp không dài, nhưng điều làm ba Thẩm bất ngờ là cậu bé khá bình tĩnh tĩnh, lại chịu ngồi yên hơn rất nhiều so với Trầm Sơ khi ba tuổi.

 

Hai anh em ngoan ngoãn theo ba Thẩm vào phòng sách.

 

Mẹ Tô thì cười đi lấy một ít trái cây mà hai đứa cháu thích ăn, lát nữa sẽ mang lên cho bọn nó.

 

Ngụy Trầm Sơ mười tuổi đã tự mình tắm rửa, cậu không chỉ tự tắm được mà còn tắm giúp Bối Bối. Tắm thì đã tắm xong, chẳng qua phòng tắm sau khi hai anh em ở trong đó cứ như vừa đánh trận vậy, nhưng hai đứa nhỏ cũng chẳng bận tâm đến những chuyện đó, chỉ đang cuộn tròn trong chăn nghe ông ngoại (ông nội) kể chuyện.

 

——–

 

Bên này Ứng Yên La và Tô Vi Sơ về đến nhà.

 

Tô Vi Sơ ôm cô vào lòng, “Còn nhớ Bối Bối hả?”

 

Từ khi ra khỏi nhà, lên xe xong, cô đã không mấy hứng thú. Tô Vi Sơ đương nhiên biết cô vì sao lại như vậy. Bối Bối ở nhà ông bà nội chắc chắn sẽ được chăm sóc tốt, nhưng là một người mẹ, cô vẫn nhớ con mình.

 

Ứng Yên La ôm lấy cổ anh, “Anh không nhớ sao?”

 

Tô Vi Sơ cười khẽ, “Anh đương nhiên nhớ, nhưng anh nhớ vợ hơn.”

 

Ứng Yên La bất đắc dĩ cười, “Anh nhớ em làm gì, em chẳng phải đang ở trước mắt anh sao.”

 

Tô Vi Sơ nhìn cô, đôi mắt thâm sâu, bỗng nhiên đỡ lấy eo cô, một tay bế cô lên, “Đi lên với anh, anh sẽ nói cho em biết anh đang nghĩ gì.”

 

Gò má Ứng Yên La lập tức đỏ bừng, không nhịn được đưa tay vỗ vai anh, “Anh có thể đứng đắn một chút không?” Tô Vi Sơ ôm cô đi lên lầu, “Anh rất đứng đắn mà, chỗ nào không đứng đắn?”

 

Ứng Yên La bị ánh mắt tr/ần tr/ụi của anh nhìn đến mức muốn bốc hỏa. Người đàn ông này luôn có thể dùng giọng điệu đứng đắn nhất để nói ra những lời không đứng đắn nhất…

 

———-

 

《Sở Cung Từ》 đã quay xong các cảnh quay ở Bắc Kinh, sau đó sẽ chuyển đến Hoành đ**m quay. Điều đó cũng có nghĩa là Ứng Yên La

cũng phải đến Hoành đ**m, không thể về nhà mỗi ngày. Sau khi Bối Bối biết chuyện này, lập tức đưa tay ôm lấy chân Ứng Yên La, làm nũng.

 

“Mẹ, mẹ dẫn con đi cùng đi.”

 

Bối Bối lớn đến ba tuổi như vậy, những lúc nghỉ, không thì được đưa đến nhà ông bà nội, ông bà ngoại, thì cũng là theo ba đến công ty, chưa từng đi đến nơi làm việc của Ứng Yên La. Tuy cậu chưa đi bao giờ, nhưng cậu biết nơi đó mà, nói đến đây đều là công lao của Ngụy Trầm Sơ.

 

Từ nhỏ, Ngụy Trầm Sơ không chỉ được mẹ cậu dẫn đi, thì cũng được ba cậu dẫn đi tìm mẹ, nếu không thì được chú nhỏ dẫn đi. Hoành đ**m cứ như ngôi nhà thứ hai của cậu vậy, mà Bối Bối lại chơi thân với cậu,cái gì cậu cũng sẽ chia sẻ với Bối Bối, nên Bối Bối rất tò mò về Hoành đ**m.

 

Ứng Yên La xoa đầu con trai, “Đi cùng ba đến công ty không tốt sao?” Bối Bối bĩu môi, “Một chút cũng không tốt.”

“Sao lại không tốt?”

 

“Ba ba cứ mãi làm việc, chẳng chơi với con gì cả.”

 

Ứng Yên La bật cười, “Nhưng mẹ ở Hoành đ**m cũng phải làm việc mà.”

 

Bối Bối ôm chặt hơn một chút, “Nhưng con chỉ muốn ở bên mẹ thôi.”

 

Tô Vi Sơ vẫn luôn im lặng không nói gì, nhướng mày, “Vậy nên con không muốn ở bên ba chút nào sao?”

 

Bối Bối cũng ý thức được vấn đề trong lời nói của mình, nhanh trí trả lời: “Không phải ạ, con đã ở văn phòng ba ba rất lâu rất lâu rồi.” Nói nói rồi lại tủi thân, “Nhưng con chưa một lần nào được đến chỗ mẹ làm việc cả.”

 

“Mẹ, mẹ dẫn con đi đi, con hứa, con sẽ không gọi mẹ ở bên ngoài đâu, được không?” Bối Bối ngẩng đầu nhìn cô.

 

Những lời này của Bối Bối lập tức chạm đến Ứng Yên La. Thật ra cô không phải vì sợ việc đưa Bối Bối đến Hoành đ**m, hay sợ Bối Bối gọi cô là mẹ sẽ làm lộ điều gì. Cô chỉ là cảm thấy Hoành đ**m quá lộn xộn,

 

quá phức tạp, tuổi của cậu còn nhỏ, cô lo cậu bị va chạm. Nào ngờ, cậu lại tự mình nghĩ đến chuyện đó.

 

Lại nghĩ đến chuyện ở công ty lần trước, lòng Ứng Yên La càng thêm áy náy. Cô khom lưng bế Bối Bối lên.

 

“Được rồi, mẹ sẽ dẫn con đi.”

 

“Mẹ, con nhất định sẽ ngoan ngoãn!!” Bối Bối vui mừng khôn xiết.

 

Vì Ứng Yên La hứa sẽ đưa Bối Bối đi Hoành đ**m, tối nay Bối Bối đã phấn khích rất lâu, 10 giờ tối vẫn chưa ngủ. Cuối cùng vẫn là Tô Vi Sơ ra tay, nếu không ngoan ngoãn ngủ thì không cho đi Hoành đ**m cùng mẹ.Lúc này cậu mới nhanh chóng nhắm mắt lại, kéo chăn lên, rồi còn đuổi họ ra ngoài.

 

“Ba mẹ, con muốn ngủ rồi, hai người mau đi đi.” Hai vợ chồng thấy vậy, bất đắc dĩ bật cười.

Ứng Yên La hôn hôn gò má cậu nhóc, “Vậy Bối Bối ngủ ngon nhé.”

 

Tô Vi Sơ nhẹ nhàng đóng cửa phòng Bối Bối lại, ôm lấy vai Ứng Yên La về phòng.

 

———

 

Trở lại phòng, Ứng Yên La có vẻ ủ rũ. Tô Vi Sơ ôm cô vào lòng, “Sao vậy?”

 

Ứng Yên La dựa vào vai anh, buồn bã nói: “Em cảm thấy em không có đủ tư cách của một người mẹ…”

 

Bàn tay Tô Vi Sơ vu.ốt v.e gáy cô, “Sao em lại nghĩ như vậy chứ? Nếu như theo lời em nói vậy, anh cũng không phải là một người ba đủ tư

cách.” Khi cô nói ra những lời đó, anh biết cô đang băn khoăn điều gì.

 

Anh không phải cũng đưa Bối Bối đến tầng 21 của công ty sao? Trừ nhân viên tầng 21 và một số rất ít cấp cao của công ty biết mối quan hệ thực sự của anh và Bối Bối, những người khác không biết. Càng đừng nói đến chuyện có gọi ba hay không.

 

Ứng Yên La nghe vậy lập tức ngẩng đầu, “Không phải đâu, anh là người ba tốt nhất của Bối Bối.” Đây là hình tượng người ba lý tưởng nhất trong lòng Ứng Yên La. Những tình yêu thương của ba mà cô không có được, Tô Vi Sơ đều dành cho con trai của họ. Trong lòng cô, anh chính là người ba đủ tư cách nhất, đủ tiêu chuẩn nhất.

 

Tô Vi Sơ cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, nắm tay cô đặt lên ngực mình, “Ở chỗ anh, em cũng vậy thôi, em là người mẹ tốt nhất của Bối Bối.”

 

Ứng Yên La cảm thấy khóe mắt hơi chua xót, cô một lần nữa dựa vào lòng anh.

 

Tô Vi Sơ vu.ốt v.e gáy cô, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, bất kể em làm gì, phía sau sẽ luôn có anh và Bối Bối. Hai ba con anh vĩnh viễn sẽ không rời xa em.”

 

Ứng Yên La dùng sức gật đầu.

 

Ngày hôm sau, Bối Bối tỉnh rất sớm. Vệ sinh cá nhân xong, cậu ngồi trên ghế ăn dặm của trẻ con ăn sáng, hơn nữa không cần nhắc nhở, ngoan ngoãn ăn hết rau xanh ba ba chuẩn bị cho cậu.

 

“Mẹ nhìn con ăn rau xanh này, con ngoan không?”

 

Ứng Yên La hiểu được tâm tư nhỏ của con trai, cười khen: “Ngoan, Bối Bối của chúng ta ngoan nhất.”

 

Tô Vi Sơ lại thêm một chút rau xanh vào bát nhỏ của cậu, “Ăn nhiều thì càng ngoan.”

 

Bối Bối: “…”

 

Ứng Yên La cười nói: “Ăn xong rồi, mẹ sẽ dẫn con đi dọn hành lý.” Bối Bối vừa nghe, lập tức múc rau xanh “ào ào” một miếng ăn hết.

Ăn sáng xong, Ứng Yên La quả nhiên dẫn cậu đi dọn hành lý. Hành lý của cô tối qua đã dọn xong rồi. Còn Bối Bối, tối qua cậu ngủ muộn, Ứng Yên La lo lắng đi vào dọn hành lý sẽ đánh thức cậu, nên cô tính sáng nay dậy rồi dọn cho cậu.

 

Quần áo Bối Bối muốn mang theo đều do chính cậu chọn.

 

“Mẹ, con có thể mang Đội trưởng Mèo Đen của con đi cùng không?” Bối Bối ôm Đội trưởng Mèo Đen hỏi.

 

Nhưng vali của cậu đã gần đầy, ngoài quần áo giày dép còn có một ít đồ ăn vặt và đồ chơi của cậu, thật sự không thể nhét thêm chú mèo bông Đội trưởng Mèo Đen này nữa.

 

Bối Bối cũng chú ý thấy không nhét vào được, thế là nói: “Con có thể tự ôm, được không?”

 

Ứng Yên La thấy vậy, nào còn nỡ từ chối?

 

“Vậy để vào vali của mẹ nhé, được không?” “Được ạ! Được ạ! Cảm ơn mẹ!!”

Hai mẹ con dọn hành lý xong, Tô Vi Sơ đưa họ đến sân bay. “Đến khách sạn thì gọi điện cho anh nhé.”

Ứng Yên La đồng ý.

 

Tô Vi Sơ lại ôm ôm vợ và con trai thật chặt, lúc này mới quay về công ty họp.

Bình Luận (0)
Comment