Pháo Hoa Nhân Gian - Tống Cửu Cận

Chương 57

Tô Vi Sơ vừa đỗ xe xong, thấy cô ngủ suốt cả quãng đường không tỉnh, anh nghĩ lát nữa sẽ bế cô lên. Ai ngờ anh vừa “cạch” một tiếng tháo dây an toàn, người ở ghế phụ đã lập tức mở mắt, lẩm bẩm vài tiếng rồi quay đầu hỏi: “Đến nơi rồi à?”

 

Cô đã uống không ít rượu có nồng độ cồn cao, đôi môi cô đỏ bừng, gò má trắng nõn cũng ửng hồng, đôi mắt ngấn nước long lanh.

 

Tô Vi Sơ gật đầu, dịu dàng nói: “Ừ, đến rồi.”

 

Ứng Yên La “ừm” một tiếng, đưa tay ra định tháo dây an toàn, nhưng cô loay hoay ấn vài cái mà vẫn không tìm đúng chỗ. Tô Vi Sơ cười một tiếng, vươn tay bao lấy bàn tay cô, dẫn cô tìm đúng chốt khóa.

 

Anh xuống xe rồi vòng sang bên ghế phụ, giúp cô mở cửa xe, “Xuống đi em.”

 

Ứng Yên La đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp của anh, nương theo lực của anh để đứng dậy, nhưng cô đã đánh giá quá cao trạng thái của cô lúc này. Vừa chạm đất, chân cô đã mềm nhũn, may mà được Tô Vi Sơ nhanh tay lẹ mắt ôm lấy.

 

Tô Vi Sơ hơi cúi người định bế cô lên, lại nghe cô nói: “Muốn cõng.” “Được, vậy thì cõng.”

Tô Vi Sơ đỡ cô đứng vững, sau khi khóa cửa xe thì quay người, ngồi xổm xuống trước mặt cô.

 

Ứng Yên La cúi mắt nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình, gáy anh đầy đặn, tóc đen nhánh, bờ vai rắn chắc rộng lớn. Cô cười, đưa tay đặt lên vai anh rồi trèo lên.

 

Khi cảm nhận được cô đã trèo lên vững vàng, Tô Vi Sơ mới vòng tay ra sau, ôm chặt lấy cô rồi đứng dậy.

 

Ứng Yên La đổi thành choàng tay qua cổ anh, tựa đầu vào hõm vai anh, má áp vào trong, thổi hơi nóng vào cổ anh, “Cao quá đi.”

 

Tô Vi Sơ mím môi, “ừ” một tiếng.

 

“Vai anh rộng thật.” Cô lại nói, lúc nói chuyện đôi môi còn dán sát vào cổ anh.

 

Sự cọ xát của đôi môi khiến bước chân vững vàng của Tô Vi Sơ bất giác khựng lại.

 

“Em thích lắm…”

 

Tô Vi Sơ nhấc cô lên một chút, trầm giọng hỏi: “Cố ý đúng không?”

 

“Em đâu có…” Nói xong, cô đột nhiên há miệng ngậm lấy d** tai anh, rồi cười nói: “Đây mới là cố ý này.”

 

Cánh tay và lưng Tô Vi Sơ tức thì cứng đờ, anh hoàn toàn không ngờ cô lại dám làm vậy. Yết hầu anh trượt lên xuống, anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô một tiếng.

 

Bị anh gọi như vậy, Ứng Yên La lập tức xìu xuống, lẩm bẩm một câu: “…Anh hung dữ quá, không thèm nói chuyện với anh nữa.” Nói xong, cô vùi mặt vào hõm vai anh, quả nhiên không hó hé tiếng nào.

 

Tô Vi Sơ bất đắc dĩ. Nếu không phải vì người cô nồng nặc mùi rượu và đôi mắt say mèm kia, anh thật sự sẽ nghi ngờ cô đang giả say để cố tình trêu mình. Thấy cô như vậy, anh cũng không dám trì hoãn thêm, nhân

lúc cô đang ngoan ngoãn liền cõng cô bước nhanh về phía thang máy.

 

Không may là, lúc cửa thang máy mở ra, họ lại chạm mặt mấy người hàng xóm.

 

Ánh mắt của họ dừng trên người hai người vài giây.

 

Tô Vi Sơ mặt không đổi sắc cõng cô bước vào, thản nhiên bấm số tầng.

 

Lúc cửa thang máy đóng lại, bên ngoài mơ hồ truyền đến vài tiếng đối thoại.

 

“Vãi! Đẹp trai quá đi!!”

 

“Người anh ấy cõng là bạn gái à? Tui ghen tị chết mất!”

 

“Tuy không thấy mặt bạn gái anh ấy, nhưng nhìn dáng người với mái tóc kia, chắc chắn siêu xinh đẹp!”

 

“Chứ còn gì nữa? Tui vừa ngửi thấy mùi rượu trên người cô ấy, chắc là say rồi. Đúng là người đàn ông tốt tuyệt thế!”

 

———-

 

Vào đến nhà, Tô Vi Sơ định đặt cô xuống, nhưng người trên lưng bỗng nhiên dùng đôi chân thon thả kẹp lấy eo anh, hai tay cũng vòng chặt hơn, ý tứ không thể rõ ràng hơn.

 

Tô Vi Sơ dỗ dành: “Yên Yên, chúng ta về đến nhà rồi.” Ứng Yên La không nói gì.

Tô Vi Sơ hết cách, đành phải vừa cõng cô vừa thay giày cho cô.

 

Cục Bột Sữa đang tự chơi một mình trên lầu hai nghe thấy tiếng động, nhanh chóng chạy bốn cái chân béo ú xuống. Bây giờ nó đã rất thành thạo việc tự leo cầu thang, chẳng mấy chốc đã quấn lấy chân Tô Vi Sơ, kêu “meo meo”.

 

Tô Vi Sơ cúi đầu liếc nhìn nó một cái, “Ngoan, đi ngủ đi, mai chơi với em.”

 

Cục Bột Sữa không chịu bỏ cuộc mà đi theo Tô Vi Sơ lên lầu vào phòng.

 

Vừa vào phòng, Ứng Yên La đang quấn lấy anh không buông bỗng vặn vẹo người trượt xuống khỏi lưng anh. Chạm đất xong, bước chân cô lảo đảo một cái, Tô Vi Sơ vội vàng đỡ lấy. Nhưng khi cô vừa đứng vững, cô không chút do dự mà đẩy anh ra.

 

“Em muốn đi tắm.”

 

Tô Vi Sơ nhìn cô nhíu mày, vẻ mặt vừa đáng yêu vừa hung dữ, có chút buồn cười nhưng cũng lo lắng nói: “Em như vậy, có tự tắm được

không?”

 

Ứng Yên La không vui, “Sao lại không được?” Nói xong, cô đá văng đôi dép trên chân ra, đi chân trần về phía phòng tắm, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Anh không được vào đây.”

 

Tô Vi Sơ quả thực dở khóc dở cười. Anh định nhắc cô đừng đi chân trần, nhưng với trạng thái này của cô, có lẽ cô cũng sẽ không thèm để ý. May mà lúc này đã là cuối tháng bảy, đi chân trần cũng không đến mức bị cảm lạnh. Thế là anh chỉ có thể nhìn cô một mình đi vào phòng tắm, sau đó nhặt đôi dép cô đá văng tít xa lại đặt ngay ngắn trước cửa.

 

Anh nghĩ một lát, giơ tay gõ cửa phòng tắm, nói: “Yên Yên, anh ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì gọi anh nhé. Đừng tắm lâu quá, biết không?”

 

Vài giây sau, giọng Ứng Yên La mới vọng ra: “…Biết rồi, anh lắm lời quá.”

 

Tô Vi Sơ đưa tay sờ mũi, anh có lắm lời lắm sao?

 

 

Tô Vi Sơ ngồi trên sofa bên ngoài, Cục Bột Sữa tự giác trèo lên đùi anh. Anh vừa vuốt lưng nó vừa xác nhận lại lịch trình công việc ngày mai với Tiêu Úy. Đợi đến khi nói chuyện gần xong, anh mới để ý đã qua 20 phút rồi.

 

Cô mỗi lần tắm thường mất khoảng nửa tiếng, nên Tô Vi Sơ lại đợi thêm khoảng mười phút nữa, vẫn không thấy người ra. Lúc này anh mới đặt điện thoại xuống, đi về phía phòng tắm. Bên trong không có động tĩnh gì, anh giơ tay gõ cửa, “Yên Yên?”

 

Gọi vài tiếng đều không thấy cô trả lời.

 

Vốn dĩ việc cô uống say mà còn muốn tự tắm đã khiến Tô Vi Sơ khá lo lắng, lúc này lại không thấy cô trả lời thì càng lo hơn. Thế là anh không chút do dự mà vặn cửa bước vào, liền thấy người khiến anh lo lắng đang ngâm mình trong bồn tắm, đầu gối lên chiếc gối của bồn, hai má vì hơi rượu và nước ấm mà ửng hồng, đôi mắt linh động lúc này cũng nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.

 

Tô Vi Sơ bất đắc dĩ, lẽ ra không nên để cô tự tắm. May mà nước trong bồn vẫn còn nóng.

 

Anh bế người đang mơ màng ngủ từ bồn tắm đến chỗ vòi hoa sen. Vừa vào đến nơi, Ứng Yên La lơ mơ tỉnh dậy.

 

“Sao anh lại vào đây?” Giọng cô vẫn còn ngái ngủ rõ rệt.

 

Tô Vi Sơ tháo vòi hoa sen trên đầu họ xuống, cẩn thận xả bọt biển trên người cô, “Không vào để em ngủ trong bồn tắm cả đêm à?”

 

Ứng Yên La chớp chớp mắt hai cái. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh tắm cho cô, hơn nữa bây giờ cô thật sự vừa mệt vừa choáng, cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn tựa người vào lòng anh, từ từ nhắm mắt lại lần nữa.

 

Tô Vi Sơ thở dài một hơi, lắc đầu. Một tay anh cầm vòi hoa sen, một tay đặt lên làn da trắng nõn mịn màng của cô, ép buộc bản thân phải gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho cô rồi bế ra ngoài.

 

Sau khi thay cho cô bộ váy ngủ mỏng nhẹ, thoải mái, Tô Vi Sơ quay lại phòng tắm tắm rửa qua loa, sau đó xuống lầu. Lúc anh đi lên, trên tay có thêm một ly nước ấm và một viên thuốc giải rượu.

 

Tốn rất nhiều công sức, Tô Vi Sơ mới dỗ được cô uống hết thuốc.

 

Anh nằm lên giường định tắt đèn thì người đang cuộn tròn trong chăn bên cạnh bỗng nhiên xích lại gần anh, áp gò má nóng hổi của mình vào sườn eo anh, phát ra một tiếng than thở thoải mái, sau đó lại không an phận mà đưa tay vào trong.

 

“Cơ bụng của anh sao mà săn chắc thế…” Cô nhắm mắt, giọng nói dính như keo.

 

Tô Vi Sơ sững người hai giây mới nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô, giọng hơi khàn đi: “Yên Yên, đừng quậy.”

 

Ứng Yên La không hài lòng bĩu môi, “Em chỉ sờ một chút thôi, quậy chỗ nào chứ?”

 

Tô Vi Sơ không nói được lý do.

 

Ứng Yên La ấm ức lên án: “Đồ lừa đảo!”

 

Tô Vi Sơ bao bọc tay cô trong lòng bàn tay mình. Sao anh lại thành đồ lừa đảo rồi?

 

“Anh lừa em cái gì?”

 

Ứng Yên La hừ lạnh, “Chính anh nói, chỉ cần em muốn, cả người anh từ trên xuống dưới cho em sờ. Bây giờ em chỉ sờ cơ bụng của anh, anh lại bảo em đừng quậy.”

 

Tô Vi Sơ nghĩ lại, quả nhiên nhớ ra anh thật sự đã từng nói như vậy. Nhìn khóe miệng cô gần như có thể treo cả chai dầu, anh không khỏi bật cười, cọ cọ mu bàn tay thanh tú của cô, “Lời anh nói với em, em luôn

nhớ à?”

 

“Lời anh nói em đều nhớ hết, được chưa?”

 

Tô Vi Sơ dần có hứng thú, “ồ” một tiếng, lại hỏi: “Vậy em còn nhớ gì nữa?”

 

Lúc này Ứng Yên La thực ra vẫn chưa tỉnh táo hẳn, đầu óc choáng váng, nghe có người dẫn dắt hỏi mình, cộng thêm cảm giác ỷ lại từ trong lòng, cô thật sự suy nghĩ một lát rồi từ từ mở miệng: “Nhiều lắm, anh nói… ừm… em là bảo bối của anh.”

 

Tô Vi Sơ không nhịn được cười thành tiếng, ghé vào má cô hôn vài cái, “Đúng vậy, em là bảo bối của anh.”

 

“…Vậy anh cho em sờ một chút đi.” Ứng Yên La nói.

 

Tô Vi Sơ nắm tay cô đặt vào trong, “Sờ đi, tùy em sờ.”

 

Ứng Yên La thật sự không khách sáo chút nào, bàn tay ấm áp, mịn màng của cô bắt đầu cọ xát trên đó, những múi cơ rõ ràng, lúc cọ lên cọ xuống có chút giống bàn giặt đồ. Đương nhiên, cô cũng không nhịn được mà nói thẳng ra. Tô Vi Sơ vốn đang cố gắng hết sức để kìm chế, khi nghe cô hình dung như vậy, lại bật cười.

 

Anh nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, thuận thế đè người xuống dưới.

 

“Bảo bối, sao em lại đáng yêu như vậy?”

 

Ứng Yên La vẫn nhắm mắt, khẽ hé đôi môi hồng nhuận, để lộ hàm răng trắng muốt bên trong.

 

Cô vừa định nói gì đó, một nụ hôn mạnh mẽ, vội vã đã phủ xuống, khiến cô suýt nữa không thở nổi. Một chiếc lưỡi mềm mại mà dẻo dai tùy ý khuấy đảo trong khoang miệng cô. Cô ư ử vài tiếng, lại bị hôn sâu hơn.

 

Tô Vi Sơ hôn cô từ trong ra ngoài một lượt. Hôn đến một lúc sau, anh dần phát hiện có gì đó không đúng. Chiếc lưỡi vốn dĩ không né tránh thì cũng sẽ đáp lại anh, không biết từ lúc nào đã yên tĩnh lại, mặc cho anh làm càn. Anh mở mắt ra, lúc này mới biết, té ra là bị anh hôn cho ngủ thiếp đi rồi??

 

Bình Luận (0)
Comment