Pháo Hoa Nhân Gian - Tống Cửu Cận

Chương 7

Bữa tối hôm nay là ăn cùng Tô Vi Sơ. Ăn tối xong cũng đã hơn tám giờ, Tô Vi Sơ đưa Ứng Yên La về. Hiện tại họ cũng đã là vợ chồng được pháp luật bảo hộ, nhưng vì hai người mới đăng ký kết hôn hôm nay, quá vội vàng, mọi thứ chưa kịp thu dọn, nên hai người bàn bạc, cuối tuần này nghỉ ngơi rồi mới chuyển nhà.

 

Tuy rằng cuộc hôn nhân này cả hai ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra, nhưng những việc cần làm bề ngoài vẫn phải làm. Dù sao trong mắt ba mẹ và người thân, họ là một cuộc hôn nhân bình thường và danh chính ngôn thuận.

 

“Thứ bảy, anh qua giúp em chuyển nhà.”

 

“Thật ra cũng không cần đâu ạ, đồ đạc của em không nhiều lắm.” Ứng Yên La không có ý định chuyển toàn bộ đồ đạc trong căn hộ của cô sang bên anh, chỉ có một ít quần áo, mỹ phẩm dưỡng da linh tinh. Tính ra như vậy thật ra cũng không có bao nhiêu đồ, hơn nữa cô cũng có xe riêng,

vừa hay lái xe qua đó luôn.

 

Tô Vi Sơ thấy cô từ chối, nhìn cô một cái, rồi cũng không nói gì thêm.

 

Tô Vi Sơ đưa cô đến gara ngầm. Ứng Yên La tháo dây an toàn, tạm biệt anh: “Vậy em lên trước nhé, anh lái xe cẩn thận.”

 

Sau khi Ứng Yên La vào tòa nhà, Tô Vi Sơ mới lái xe rời đi.

 

Mà Ứng Yên La còn chưa kịp vào thang máy, điện thoại trong túi đã rung lên điên cuồng. Màn hình hiển thị là Đào Lan Chi. Trong mắt Ứng

 

Yên La lóe lên một tia mất kiên nhẫn. Nói thật, về khoản kiên trì này, cô thật sự rất khâm phục con người Đào Lan Chi. Liên tục mấy cuộc điện thoại, ra vẻ như hôm nay nếu cô không nghe máy thì quyết không bỏ qua.

 

Điện thoại vừa được kết nối, giọng Đào Lan Chi liền truyền đến: “La La, cuối cùng con cũng nghe máy của mẹ rồi.”

 

Ứng Yên La mơ hồ nghe ra được vài phần nóng nảy trong giọng nói của bà ta, giọng cô vẫn bình thản: “Có việc gì không?”

 

“Đúng là có chút việc, La La, con vẫn nên mau về nhà một chuyến đi.” “Tôi không rảnh…”

“La La, mặc kệ con có rảnh hay không, hôm nay con phải về nhà một chuyến. Ba con bây giờ thật sự rất tức giận, có chuyện gì chúng ta vẫn nên nói rõ ràng với nhau không phải sao?”

 

Ứng Yên La nhíu mày. Ứng Như Thiên tức giận thì liên quan gì đến cô?

 

Dạo này cô cũng không về nhà, chắc là không chọc giận ông ta được đâu nhỉ? Nhưng nghe giọng điệu của Đào Lan Chi, cơn tức của Ứng Như Thiên dường như thật sự có chút liên quan đến cô.

 

Cô suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ tới chuyện hôm nay ở quán Bà Ngoại gặp Ứng Yên Vũ. Cô đại khái đoán được chuyện gì rồi. Chuyện của cô và Tô Vi Sơ, cũng không mong giấu được nhà họ Ứng cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ biết.

 

“Tôi biết rồi.” Nói xong, Ứng Yên La dứt khoát cúp điện thoại.

 

Cửa lớn nhà họ Ứng đang mở, xe của Ứng Yên La thuận lợi lái vào. Cô vừa vào cửa, giọng nói đầy tức giận của Ứng Như Thiên đã vang lên: “Con nghịch nữ này! mày còn biết đường về à?!!”

 

Đào Lan Chi lập tức đưa tay giữ chặt Ứng Như Thiên, giọng nói dịu dàng: “Như Thiên, có chuyện gì từ từ nói, anh như vậy sẽ dọa bọn nhỏ đấy.”

 

Ứng Yên La liếc nhìn Ứng Như Thiên đang nổi trận lôi đình bị Đào Lan Chi giữ lại. Ánh mắt đó đâu giống của một người ba, rõ ràng là kẻ thù thì đúng hơn. Sắc mặt cô vô cùng lạnh nhạt: “Cố ý gọi tôi về, chính là để tôi thưởng thức vở kịch này của hai người sao?”

 

Lời nói của Ứng Yên La không nghi ngờ gì chính là đổ thêm dầu vào lửa.

 

Tiếng hét lớn của Ứng Như Thiên đã kinh động đến Ứng Yên Vũ và Ứng Trì Tây còn đang ở trong phòng riêng của họ. Hai người vừa ra ngoài đã nhìn thấy cảnh tượng này.

 

“Tao không cần biết mày với thằng đàn ông hôm nay thế nào, tao nói cho mày biết là không thể nào, mày tốt nhất là cắt đứt cho sạch sẽ cho tao.”

 

Đào Lan Chi cũng nói theo: “La La, con còn trẻ, ba con cũng là vì tốt cho con. Dù sao cũng phải tìm cho các con một người biết rõ gốc gác, như vậy chúng ta cũng mới có thể…”

 

“Mới có thể cái gì? Mới có thể tiện cho hai người khống chế phải không?”

 

Trong mắt Đào Lan Chi lóe lên một tia kinh ngạc, bà ta nhớ đây là lời bà ta từng nói với anh trai bà ta, cô nghe thấy rồi sao?

 

Ứng Như Thiên giận dữ nói: “Mày nói cái gì thế hả? Cái gì gọi là tiện cho chúng tao khống chế?”

 

Đào Lan Chi vội vàng nói trước: “La La, con đừng hiểu lầm, chúng ta cũng là quan tâm con. Chúng ta đương nhiên là hy vọng sau này con sống tốt, không bị người ta bắt nạt.”

 

Khóe miệng Ứng Yên La nở nụ cười đầy châm chọc: “Hai người nói xong chưa?nói xong thì đến lượt tôi nói.”

 

“Mày có thái độ gì đấy!” Ứng Như Thiên chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch vì tức giận, uy quyền của ông ta hết lần này đến lần khác bị khiêu khích.

 

Sắc mặt Ứng Yên La lạnh băng: “Hôn nhân của tôi, tôi sẽ tự mình quyết định, không ai trong số hai người có thể nhúng tay vào. Hơn nữa, dù có muốn nhúng tay cũng không thể làm gì được nữa, bởi vì hôm nay tôi và người đàn ông đó đã đăng ký kết hôn rồi.” Nói rồi, cô lấy từ trong túi ra một quyển sổ đỏ tươi giấy đăng ký kết hôn.

 

Nhìn thấy quyển giấy đăng ký kết hôn đó, sắc mặt mọi người có mặt đều thay đổi. Ứng Như Thiên trợn trừng mắt đỏ ngầu: “Ứng Yên La! Mày, mày thật sự là vô pháp vô thiên! Con nghịch nữ này! Ai cho phép mày kết hôn! Lập tức ly hôn cho tao!”

 

“Xin lỗi, không thể nào.”

 

Trán Ứng Như Thiên nổi đầy gân xanh vì tức giận, ông ta cầm lấy một chiếc chén trà bên cạnh ném về phía cô. Ứng Yên La nhíu mày, lập tức né tránh. Chiếc chén trà rơi xuống đất cách cô không xa, “choang” một tiếng, vỡ tan tành, mảnh vụn văng khắp nơi.

 

Ứng Như Thiên vẫn chưa thấy đủ, lập tức lao về phía Ứng Yên La. Bỗng nhiên, một bóng người khác nhanh hơn lao ra ôm chầm lấy Ứng Như

 

Thiên: “Ba, ba bình tĩnh lại!”

 

Là Ứng Trì Tây, thiếu niên 16 tuổi trông có vẻ cao gầy, vậy mà lại thật sự cản được Ứng Như Thiên.

 

Trong mắt Ứng Yên La lóe lên một tia kinh ngạc, Ứng Trì Tây?

 

“Chị, chị về trước đi.” Ứng Trì Tây vừa cản Ứng Như Thiên vừa nói với Ứng Yên La.

 

Nói thật, Đào Lan Chi cũng không muốn Ứng Yên La bị thương ở đây. Dù sao nếu cô thật sự bị thương, cả ông cụ Ứng và ông cụ Tống sẽ không để yên cho họ. Vì thế, bà ta cũng đưa tay cản Ứng Như Thiên, mắt hoe đỏ nói với cô: “La La, con nghe lời về trước đi, mẹ sẽ khuyên ba con.”

 

 

Ứng Yên La mặt lạnh như tiền suốt quãng đường trở về căn hộ của mình. Sau khi ngồi xuống, cô mới nhận ra cẳng chân cô âm ỉ đau. Cúi đầu nhìn xuống, xương ống chân của cả hai chân đều bị những mảnh vỡ từ chiếc chén trà mà Ứng Như Thiên ném vỡ lúc cô mới vào cửa cứa qua vài vết. Vết nhẹ thì chỉ là xây xát đỏ da, vết nặng hơn thì rỉ máu. Máu không biết đã khô lại từ lúc nào. Vì da cô trắng, nên mấy vết thương này trông có vẻ hơi đáng sợ.

 

Ứng Yên La đứng dậy lấy hộp thuốc từ dưới tủ TV ra, thờ ơ tự mình sát trùng qua loa vết thương.

 

Nói thật, lúc nãy khi Ứng Như Thiên xông tới, trông như muốn giết người vậy, nhưng cô lại không hề sợ hãi, thậm chí còn nghĩ, chỉ cần hôm nay ông dám động tay, ngày mai cô có thể vin vào cớ này, nhân lúc ông nội còn chút áy náy với cô mà khiến ông khốn đốn.

 

Cái gì nghịch nữ, cái gì bất hiếu, những lời khó nghe hơn Ứng Yên La đã từng nghe qua. Thật ra ban đầu mối quan hệ của cô với Ứng Như

Thiên cũng không đến mức tồi tệ như vậy. Mấy năm đầu, ông ta vẫn còn chút áy náy với cô. Nhưng từ khi nào, sự áy náy đó biến mất không còn một mảnh, phát triển thành chán ghét, Ứng Yên La cũng không nhớ rõ. Dù sao thì trong đó công lao của Đào Lan Chi không hề nhỏ. Nhưng không thể phủ nhận rằng, ngoài việc Đào Lan Chi ở trong đó thổi gió thêm củi, bản thân cô cũng có trách nhiệm.

 

Bởi vì cô chán ghét Ứng Như Thiên, chán ghét đến mức lười cả giả vờ.

 

Thật ra, việc tìm người ở rể chỉ là ý tưởng của Đào Lan Chi. Bà ta không muốn cô thoát khỏi nhà họ Ứng, không muốn cô gả vào một gia đình có thế lực. Còn Ứng Như Thiên thì khác, người bình thường ông ta tuyệt đối không coi vào mắt.

 

Ngược lại, ông ta càng hy vọng cô gả vào nhà quyền quý, tốt nhất vẫn là một cuộc hôn nhân thương mại không có tình cảm. Khó khăn lắm mới nuôi lớn được một đứa con gái như vậy, tự nhiên muốn ép khô mọi lợi ích trên người cô, muốn hy sinh cô để thỏa mãn tham vọng thương trường của ông ta.

 

Nhưng ông ta mơ đi. Đừng nói còn có ông nội và ông ngoại ở đó, Ứng Như Thiên không dám động đến cô. Kể cả ngày nào đó ông nội và ông ngoại không bảo vệ được cô nữa, ông ta dám bán cô, bán với lợi ích lớn bao nhiêu, cô có thể dựa vào nhà chồng lấy lại gấp đôi lợi ích bắt ông ta hoàn trả. Tóm lại, không cho cô sống tốt, thì cũng đừng ai mong sống tốt.

 

 

Bên này, Ứng Như Thiên quả thực tức điên rồi. Ông ta biết đứa con gái này của mình trước nay không chịu sự quản giáo, nhưng ông ta không ngờ, cô dám không hó hé một tiếng mà tự mình gả đi như vậy. Đây rõ ràng là đang tát vào mặt ông ta! Đang chà đạp lên mặt mũi của ông ta!

 

Sau khi Ứng Yên La rời đi, Ứng Trì Tây cũng buông Ứng Như Thiên ra, im lặng chuẩn bị lên lầu.

 

Ứng Như Thiên quát cậu: “Đứng lại!” Ứng Trì Tây dừng bước.

“Con không có gì muốn nói à?” Ứng Như Thiên mắt đỏ ngầu nhìn cậu ta.

 

Đào Lan Chi thấy vậy, vội vàng nói: “Như Thiên, anh đừng như vậy. La La dù sao cũng là chị của Trì Tây. Trì Tây ngày thường tuy không nói gì, nhưng trong lòng vẫn hy vọng cả nhà hòa thuận.”

 

Sau khi bình tĩnh lại, đừng nói Ứng Như Thiên cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Đào Lan Chi cũng bị chấn động không kém. Trì Tây từ nhỏ tính tình

đã trầm lặng, trong sự trầm lặng lại mang theo vẻ lạnh nhạt, đối với người và việc trong nhà dường như không để tâm. Mà hôm nay cậu lại ra mặt bảo vệ Ứng Yên La. Tuy nhiên, dù Trì Tây muốn thân thiết với Ứng Yên La, Đào Lan Chi cũng sẽ không ngăn cản. Theo bà ta thấy, đây

ngược lại là một biểu hiện thông minh của con trai mình. Ứng Trì Tây không nói gì.

“Thôi thôi, Như Thiên, anh vừa rồi hung dữ quá, làm em với bọn nhỏ sợ hết hồn. Anh cũng thật là, huyết áp cao mà còn tức giận như vậy. Lên lầu em lấy thuốc cho anh uống, đừng tức giận nữa.” Giọng Đào Lan Chi vô cùng dịu dàng, ân cần vỗ về sau lưng Ứng Như Thiên.

 

Ứng Như Thiên cũng chịu nghe lời Đào Lan Chi, thật sự bị bà ta xoa dịu.

 

“Được rồi, nghe em.” Ứng Như Thiên lúc này cũng đã bình tĩnh lại.

 

Đào Lan Chi đỡ Ứng Như Thiên lên lầu. Khi đi ngang qua Ứng Yên Vũ, Ứng Yên Vũ vẫn luôn nhìn bà ta. Bà ta biết con bà ta trong lòng đang nghĩ gì.

 

Sau khi Ứng Như Thiên và mọi người về phòng, Ứng Trì Tây cũng chậm rãi đi lên lầu.

 

Ứng Yên Vũ cũng đi theo lên lầu, nhưng không hề nói chuyện với Ứng Trì Tây. Ứng Trì Tây không thân với cô ta, hoặc nói đúng hơn, cậu không thân với bất kỳ ai.

 

Trở lại phòng, Ứng Yên Vũ nghĩ đến quyển sổ đỏ tươi giấy đăng ký kết hôn mà Ứng Yên La giơ ra lúc đó, không biết tại sao, bỗng nhiên lại nhớ đến hot search mà Tiểu Cúc cho cô ta xem hôm nay. Người phụ nữ trong bức ảnh hot search đó dường như mặc cùng một chiếc áo len giống Ứng Yên La.

 

Bóng dáng lúc cô rời đi vừa rồi cũng khiến cô ta cảm thấy đặc biệt quen thuộc. Cô ta lập tức mở Weibo, dựa vào ký ức tìm kiếm từ khóa hot search lúc đó. Khi cô ta tìm kiếm, lại phát hiện tất cả các mục từ khóa không còn nữa.

Bình Luận (0)
Comment