Cuối tháng bảy, đoàn phim muốn chuyển đến Ninh Ba quay cảnh cuối để đóng máy. Chuyến đi khứ hồi mất một tuần. Đạo diễn Dư cân nhắc đến
sức khỏe của Ứng Yên La, hơn nữa kịch bản cảnh đóng máy đã chốt, nên không để cô đi theo họ vất vả nữa, trực tiếp cho cô đóng máy sớm hơn một tuần để về nhà.
Về đến nhà, Ứng Yên La ngủ một giấc thật ngon. Hôm sau, Tô Vi Sơ đưa cô về Thẩm gia ăn cơm.
Họ vừa xuống xe, rất nhanh nhìn thấy một bóng dáng nhỏ từ bên trong chạy ra.
Là Đô Đô.
“Cậu cả! Mợ cả!”
Sau đó đi ra cùng là Thẩm Tinh Yểu.
“Ngụy Đô Đô, con đi chậm thôi, đừng đụng vào mợ!” Đô Đô không quay đầu lại, trả lời: “Con sẽ không đâu ạ!”
Quả nhiên, khi còn cách họ vài bước, tốc độ chậm lại, đôi mắt to đen láy tò mò nhìn chằm chằm cái bụng hơi nhô lên của Ứng Yên La, giọng non nớt nói: “Mợ, mợ có em bé sao ạ?”
Ứng Yên La mỉm cười, ôn tồn nói: “Đúng vậy.”
Đô Đô rụt rè vươn bàn tay nhỏ, khựng lại một chút, ngẩng đầu hỏi: “Mợ cả, con có thể sờ một chút không ạ?”
Tô Vi Sơ cười xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu bé.
Ứng Yên La làm sao chịu được đôi mắt nhỏ mong chờ khát khao của Đô Đô chứ, “Đương nhiên có thể.”
Đôi mắt Đô Đô lập tức sáng bừng, cẩn thận dùng bàn tay nhỏ xoa nhẹ lên.
Thẩm Tinh Yểu cũng đã đi tới, gọi một tiếng “anh cả, chị dâu”, cười nói: “Đô Đô vừa nghe nói sắp có em trai em gái, mừng lắm.”
Đô Đô năm nay đã gần năm tuổi, vẫn là tiểu bối duy nhất của ba nhà Thẩm, Tô, Ngụy. Nhìn thấy các bạn nhỏ có em trai em gái, cậu bé thèm muốn vô cùng, nhiều lần trước khi ngủ tối phải bắt ba mẹ sinh thêm cho cậu một cô em gái.
“Muốn em gái.” Đô Đô bất mãn nói.
Ứng Yên La cười hỏi: “Em trai không tốt sao?”
“Em trai cũng tốt, nhưng con muốn em gái hơn, em gái ngoan hơn.” Đô Đô nghiêm túc nói.
“Vậy nhỡ là em trai thì sao?”
“Ừm… Con là anh, em trai cũng phải nghe lời con.”
Mẹ Tô thấy họ vẫn chưa vào, ra xem. Vừa ra đã thấy ba người lớn một đứa trẻ đứng trong sân trò chuyện vui vẻ, bà nói: “Ngoài trời nóng thế này, sao lại đứng trong sân nói chuyện? Mau vào ngồi đi, ăn chút trái cây.”
Mẹ Tô hỏi cô, “Gần đây giấc ngủ tốt không con?” Ứng Yên La ngoan ngoãn trả lời: “Cũng khá tốt ạ.” “Vậy ăn uống thế nào? Có nôn không?”
“Ăn uống khá tốt ạ, cũng không nôn.”
Ứng Yên La từ khi mang thai đến nay, không hề ốm nghén, ăn uống cũng khá tốt. Tô Vi Sơ mỗi tối đều thay đổi món để nấu đủ loại đồ ăn
ngon cho cô. Nếu không phải cô ngăn lại, anh thậm chí còn định bao luôn bữa trưa cho cô.
Mẹ Tô yên tâm gật đầu, “Vậy thì tốt rồi, ốm nghén vất vả lắm.”
Ứng Yên La sau khi mang thai rất thích uống một chút canh trước bữa ăn. Vì thế, khi ăn cơm, Tô Vi Sơ trước tiên múc cho cô một bát canh gà. Nước canh trong vắt, không thấy váng mỡ, cô uống một hơi hết nửa bát. Đúng như cô vừa nói với mẹ Tô, cô ăn uống thực sự rất tốt, kéo theo Đô Đô cũng ăn nhiều thêm nửa bát cơm.
Mẹ Tô thấy cô ăn uống tốt, cười nói: “Là dì ở nhà làm đấy, nếu con thích uống, cứ bảo dì ấy qua chăm sóc con, nấu cơm cho con ăn.”
Tô Vi Sơ cảm thấy đề nghị này khá tốt. Thật ra chuyện tìm dì giúp việc này anh đã cân nhắc từ trước rồi. Dự án hiện tại của cô cũng đã kết thúc, trong thời gian tới chắc sẽ không theo những dự án dài hơi. Công ty còn không ít việc đang chờ anh xử lý, anh cũng không nỡ để cô một mình thai phụ đi theo mình đi làm. Một mình cô ở nhà, anh cũng không yên tâm. Thay vì tìm người bên ngoài, không bằng trực tiếp tìm người nhà.
“Để dì qua chăm sóc con, vậy ba mẹ thì sao?” Ứng Yên La nói.
Mẹ Tô cười cười, “Ba mẹ không sao đâu con, dù sao Yểu Yểu mang thai, dì Cố cũng đã qua chăm sóc rồi. Dì ấy có kinh nghiệm, cũng chăm sóc tốt lắm.”
Thẩm Tinh Yểu cũng nói: “Chị dâu, chị đừng lo cho ba mẹ, dù sao họ cũng thường xuyên sang nhà bên cạnh ăn cơm mà.”
Nhà bên cạnh chính là Ngụy gia.
Bao nhiêu năm nay, người lớn hai nhà không thiếu lần cùng nhau ăn cơm.
Ứng Yên La không tiện từ chối ý tốt của Mẹ Tô, hơn nữa cô cũng thực sự cần một dì giúp việc có kinh nghiệm chăm sóc, như vậy cũng có thể làm Tô Vi Sơ yên tâm.
Khi ra về, Mẹ Tô bỏ vào xe họ không ít thực phẩm bổ dưỡng chuyên dùng cho thai phụ. Bà và ba Thẩm nhờ người chuyên môn mua từ nước ngoài về. Khi Thẩm Tinh Yểu mang thai cũng đã ăn không ít, về mặt an toàn thì có thể hoàn toàn yên tâm.
———
Dì Cố đi cùng Tô Vi Sơ trở về về nhà họ.
Tô Vi Sơ dọn dẹp phòng khách dưới lầu để dì Cố ở.
Trước khi lên lầu, Tô Vi Sơ cố ý dặn dò dì Cố về thời gian sinh hoạt và khẩu vị ăn uống hàng ngày của Ứng Yên La. Dì Cố nghiêm túc ghi nhớ, nói: “Cậu chủ, cậu cứ lên lầu nghỉ ngơi đi ạ, hành lý bên này lát nữa tôi tự dọn dẹp là được.”
Tô Vi Sơ gật đầu, “Được, vậy dì Cố cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”
Tô Vi Sơ vào cửa, Ứng Yên La đang ngồi trước bàn trang điểm thoa sữa dưỡng da.
Ứng Yên La thấy anh vào, cô hỏi: “Dọn dẹp cho dì Cố xong chưa anh?”
Tô Vi Sơ đi về phía cô, “Ừm, dọn dẹp gần xong rồi.” Anh nhìn lọ lọ chai chai trên bàn, lại nói: “Em không phải không dùng mỹ phẩm dưỡng da
sao?”
Ứng Yên La cười đặt một lọ trong số đó vào lòng bàn tay anh, “Trước đây không dùng là lo lắng không tốt cho Bối Bối, nhưng đây là Yểu Yểu tặng em, cô ấy nói là cô ấy mang thai cũng dùng, là mỹ phẩm dưỡng da chuyên dùng cho thai phụ.”
Tô Vi Sơ nhìn thành phần, quả nhiên là chuyên dùng cho thai phụ. “Anh xin lỗi, anh không cân nhắc đến.”
Ứng Yên La bật cười, “Có gì đâu mà.”
Tô Vi Sơ từ phía sau ôm lấy cô, đặt bàn tay lên bụng nhỏ hơi nhô lên của cô, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay. “Anh là chồng em, đương nhiên phải cân nhắc đến tất cả mọi thứ mới phải.”
Lòng Ứng Yên La ấm áp, cô nghiêng đầu hôn nhẹ lên má anh. Tô Vi Sơ khẽ cong môi, đưa tay đỡ lấy gáy cô, hôn lên môi cô.
——–
Thai phụ thích ngủ, hôm sau khi Tô Vi Sơ dậy, Ứng Yên La vẫn chưa tỉnh.
Khi xuống lầu, dì Cố đã làm xong bữa sáng. “Cậu chủ, cậu dùng bữa nhé.”
Tô Vi Sơ: “Phiền dì Cố rồi.”
“Có gì đâu mà phiền, là việc tôi nên làm.”
Tô Vi Sơ ăn xong bữa sáng rồi cho cục bột sữa ăn. Cho ăn xong, lúc này anh mới lên lầu thay đồ. Thay đồ xong từ phòng thay đồ bước ra, người trên giường xoay người một cái, r/ên r/ỉ một tiếng. Anh cười đi tới, ngồi xuống mép giường, “Anh đánh thức em à?”
Ứng Yên La kéo chăn lắc đầu, “Muốn đi làm sao?” “Ừm, sắp đi rồi.”
“Ăn cơm xong chưa anh?” “Ăn rồi, dì Cố làm.”
Ứng Yên La “Ừ” một tiếng.
Tô Vi Sơ xoa xoa tóc cô, “Còn sớm mà, ngủ tiếp đi.” Ứng Yên La: “…Được.”
Tô Vi Sơ dịch chăn lông cho cô, lại cúi người hôn hôn trán cô, lúc này mới rời đi.
Trước khi đi còn cố ý dặn dò dì Cố một tiếng, “Dì Cố, nếu Yên Yên 10 giờ vẫn chưa dậy thì phiền dì gõ cửa, gọi cô ấy dậy ăn chút cơm nhé.”
Dì Cố biết thời gian biểu của thai phụ thường giống nhau, nói: “Vâng, tôi sẽ làm vậy.”
Ứng Yên La thực sự không làm dì Cố phải gọi, cô tỉnh dậy trước 10 giờ. Cô rửa mặt xong xuống lầu, phát hiện tầng một sạch sẽ, còn dì Cố đang ở ban công chải lông cho cục bột sữa. Dì Cố nghe thấy tiếng động, đứng dậy nhìn lại, “Cô dậy rồi à?”
“Dì Cố, dì dọn dẹp sao?”
Dì Cố gật đầu, “Dọn dẹp một chút thôi, cô cứ xuống ngồi đi, tôi rửa tay xong sẽ đi dọn bữa sáng cho cô.”
“Không sao đâu, tôi tự dọn là được.” Ứng Yên La nói. “Để tôi làm đi” Dì Cố kiên trì.
Ứng Yên La ăn xong bát cháo nóng.
Dì Cố hỏi cô: “Hôm nay trời nắng đẹp lắm, cô có muốn đi dạo trong khu chung cư không?”
Ứng Yên La nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi sáng thực sự rất đẹp, dịu dàng không chói mắt, nói: “Được thôi ạ.”
Vì vậy hai người cùng nhau tản bộ. Trong lúc đi dạo, dì Cố còn phổ cập cho cô không ít kiến thức về thai phụ. Ứng Yên La rất hứng thú, một người nghiêm túc nói một người nghiêm túc nghe.
“Thai phụ đi lại nhiều còn có lợi cho việc sinh nở.” “Có lợi cho sinh nở ạ?” Ứng Yên La ngạc nhiên.
Dì Cố cười nói: “Đúng vậy, sinh nở là việc tiêu hao thể lực rất nhiều. Trong thời gian mang thai đi lại nhiều có thể tăng cường thể lực của thai
phụ, đương nhiên sẽ có lợi cho việc sinh nở.”
Ứng Yên La hiểu ra gật đầu, “Vậy cháu phải đi lại nhiều hơn mỗi ngày mới được.”
———
Ăn trưa xong, Ứng Yên La ở trong phòng vẽ tranh hơn một tiếng, rồi lại trở về ngủ một giấc ngủ trưa. Khoảng gần 5 giờ chiều mới tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn vàng hồng, gió đêm nổi lên, mang theo hương thơm nhàn nhạt của cây cỏ.
Từ khi cô mang thai, thời gian tan tầm của Tô Vi Sơ được đẩy lên sớm hơn, thường thì anh có thể về trước 6 giờ.
Tô Vi Sơ về đến nhà nhìn thấy dì Cố đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, còn Ứng Yên La đang ngồi trên sofa, cục bột sữa cuộn tròn trên đùi cô, cô xem chương trình giải trí và nó đã ngủ gật.
“Anh về rồi!” Giọng Ứng Yên La mang theo vẻ vui sướng.
Tô Vi Sơ cười “Ừ” một tiếng, thay giày, rồi gật đầu với dì Cố, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.
Ứng Yên La thuận thế tựa vào lòng anh.
Tô Vi Sơ ôm vai cô, “Hôm nay ở nhà thế nào?” “Rất tốt ạ, trong nhà có người chăm sóc tiện lắm.” “Vậy thì tốt rồi, như vậy anh mới yên tâm.”
“Em biết mà.” Ứng Yên La cười, “À đúng rồi, dì Cố hôm nay nói với em, thai phụ mỗi ngày đi lại nhiều có lợi cho việc sinh nở, nên em quyết định, mỗi ngày phải xuống lầu đi dạo.”
“Vậy được thôi, lát nữa ăn cơm xong anh đi cùng em nhé?”
“Đương nhiên là được rồi, huống hồ anh dám không đi cùng em sao?” Mặt mày Tô Vi Sơ mang theo nụ cười, “Không dám không dám.”
Ăn tối xong, hai vợ chồng quả nhiên cùng nhau xuống lầu đi dạo.
Dì Cố cũng không phải là người không có mắt nhìn, đương nhiên sẽ không làm “bóng đèn” vào lúc này. Bà nhìn cậu chủ cả rất tự nhiên quỳ xuống buộc dây giày cho vợ, trong lòng vô cùng cảm thán tình cảm vợ chồng của họ thật tốt.
Gần 7 giờ, trời đã tối hẳn.
Đèn đường trong khu chung cư đã bật sáng, ánh đèn rực rỡ.
Tô Vi Sơ nắm tay cô, dẫn cô đi dạo chậm rãi quanh khu chung cư. Hai người đi đến công viên trò chơi của khu chung cư, vẫn còn không ít trẻ nhỏ đang vui đùa ồn ào dưới sự đi cùng của người lớn, tiếng cười trong trẻo ngây thơ, Ứng Yên La nhìn dần dần dừng lại.
“Sau này chúng ta cũng dẫn Bối Bối đến chơi nhé?” Tô Vi Sơ ôn tồn nói.
Ứng Yên La cười một cái, “Chờ Bối Bối có thể chơi được mấy trò này, cũng phải mấy năm nữa rồi.”
“Khi em bé còn nhỏ chúng ta cũng có thể đẩy bé đến đây mà.”
Ứng Yên La nghĩ nghĩ đến hình ảnh đó, không khỏi nắm chặt tay anh.
------oOo------