Pháo Hoa Nhân Gian - Tống Cửu Cận

Chương 99

Nửa đêm Tô Vi Sơ tỉnh dậy, phát hiện bên gối không có người, anh theo bản năng giật mình, ngay sau đó khi chú ý đến ánh đèn mờ trong phòng tắm, anh mới thả lỏng. Anh xuống giường đi tìm cô, cửa phòng tắm không đóng chặt, anh đẩy cửa bước vào.

 

Ứng Yên La đang đứng bên bồn rửa mặt, tay cô cầm một chiếc bình sữa hơi kỳ lạ. Cô dường như gặp phải chút khó khăn, không biết có phải thứ này bị hỏng không, hình như không hoạt động được… Ứng Yên La lúc đó cảm thấy bất lực nhiều hơn là bất an.

 

Cô gọi một tiếng “Chồng ơi”.

 

Ứng Yên La bị nóng đến đầu óc choáng váng, mặt ửng hồng, trán thấm mồ hôi, trong không khí thoang thoảng hương sữa tắm. Ngón tay thon mềm của cô nắm lấy mái tóc đen nhánh của anh.

 

Trong thời gian ở cữ, cô Trần luôn chuẩn bị cho Ứng Yên La những món ăn dễ kích sữa, nên sữa của cô rất dồi dào. Tuy nhiên, sữa mẹ là thứ như vậy, ít thì em bé không đủ ăn, nhiều thì mẹ căng tức khó chịu.

 

Ứng Yên La ngại nhờ Tô Vi Sơ giúp đỡ, nên khi nửa đêm không ngủ được, cô chỉ có thể lén lút đi vào phòng tắm giải quyết.

 

Tô Vi Sơ cũng tình cờ phát hiện ra.

 

Cuối cùng, Tô Vi Sơ mãn nguyện, ôm chặt cô hoàn toàn vào lòng, dịu dàng gọi nhũ danh của cô từng tiếng.

 

Ứng Yên La tựa lưng vào anh, cô lúc này nhắm mắt lại, mặc anh gọi, không muốn đáp lại anh.

 

Tô Vi Sơ biết cô đang bực, đương nhiên chiều theo cô, hôn lên tóc cô, nhẹ giọng hỏi cô: “Yên Yên, muốn ngủ không?”

 

Nghe thấy lời này, Ứng Yên La lúc này mới lười biếng đáp lại anh một tiếng, “Mệt, muốn ngủ, anh yên tĩnh một chút.”

 

Tô Vi Sơ co tay lại, ngoan ngoãn nói: “Được, bảo bối, ngủ ngon.” Ứng Yên La ừ một tiếng qua loa, rất nhanh liền chìm vào giấc mơ sâu.

——–

 

Ngủ đến nửa đêm, Ứng Yên La bị tiếng khóc của Bối Bối đánh thức. Cô theo bản năng vươn tay muốn đẩy Tô Vi Sơ bên cạnh, bảo anh đi dỗ Bối Bối. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, anh dỗ con hiệu quả hơn cô nhiều. Nhưng mà cô đẩy hụt.

 

Mở mắt ra mới phát hiện, Tô Vi Sơ đã đang dỗ bé rồi.

 

Bối Bối ngày thường rất dễ dỗ, nhưng đêm nay đặc biệt khó chiều, cứ như cố ý chống đối với ba bé vậy, há miệng, nước mắt như hạt châu đứt dây. Ứng Yên La dù buồn ngủ đến mấy cũng bị tiếng khóc của bé làm cho tỉnh hẳn.

 

Tô Vi Sơ đang có chút luống cuống cũng chú ý thấy cô tỉnh, anh nhìn về phía cô, “Vợ ơi, Bối Bối hôm nay không nghe lời anh.”

 

Ứng Yên La ngồi dậy, thuần thục cởi cúc áo ngủ, “Chắc là đói bụng rồi?”

 

Tô Vi Sơ ôm Bối Bối lại đây, “Nhưng rõ ràng đã uống rất no trước khi ngủ mà.”

 

Ứng Yên La: “Cô Trần không phải cũng nói, trẻ sơ sinh no nhanh cũng đói nhanh sao.”

 

Bối Bối vừa được mẹ ôm, cảm nhận được hơi thở của mẹ, tiếng khóc lập tức nhỏ lại. Đến khi ngậm được đồ ăn, lúc này mới trở lại vẻ ngoan ngoãn ban đầu, hai má nhỏ phúng phính bú sữa.

 

Quả nhiên, chính là đói bụng.

 

Ánh mắt Tô Vi Sơ dừng lại trên môi của tiểu gia hỏa. Ứng Yên La chú ý tới.

Vì thế, cô hơi nghiêng người đi. Tô Vi Sơ chột dạ sờ mũi.

Ứng Yên La: “Tê…”

 

Tô Vi Sơ căng thẳng nói: “Sao thế?”

 

Ứng Yên La cau mày, “Hình như không còn…” Biểu cảm Tô Vi Sơ lập tức cứng đờ, anh mím môi.

Hai vợ chồng không hẹn mà cùng nhìn về phía Bối Bối vẫn đang cố gắng mú.t, giây tiếp theo, Bối Bối không mú.t ra được gì thì buông miệng,

 

ngay sau đó “Oa” một tiếng lại lần nữa khóc òa lên, nước mắt lại theo khóe mắt “tuôn” xuống.

 

Tô Vi Sơ nhanh chóng ôm Bối Bối dỗ dành, nhưng Bối Bối đói bụng làm sao mà chịu nể mặt bố chứ, há miệng khóc không thành hình, xem Ứng Yên La cũng đau lòng.

 

“Đều tại anh, em đã bảo rồi mà.”

 

Tô Vi Sơ lúc này bị vợ trách cứ, nào dám phản bác nửa câu?

 

Sức chiến đấu siêu cường của Bối Bối làm cho hai người mới làm ba mẹ thực sự có chút không chịu nổi, đúng là một cảnh hỗn loạn và trời sụp đất nứt.

 

“Vậy giờ làm sao đây anh?” Ứng Yên La hỏi anh. Tô Vi Sơ suy nghĩ một chút, “Hay là hỏi cô Trần.”

Đây cũng là không còn cách nào, cuối cùng Tô Vi Sơ chỉ đành ôm Bối Bối đang gào khóc, mặt dày, xin lỗi mà gọi cô Trần dậy.

 

Cô Trần là một cô y tá chuyên nghiệp, đối với chuyện xấu hổ như vậy đã quá quen thuộc. Đương nhiên cô ấy sẽ không hỏi tại sao không cho Bối Bối bú sữa các kiểu. May mà trong nhà chuẩn bị đầy đủ, cô Trần bảo Tô Vi Sơ trước ôm Bối Bối dỗ dành, còn cô ấy thì đi pha sữa bột để lót dạ cho bé.

 

Bối Bối từ khi sinh ra vẫn luôn bú sữa mẹ, đương nhiên cũng thích mùi sữa mẹ hơn. Vì vậy, khi mới ngậm vào miệng, bé có chút kháng cự mùi sữa bột, nhưng có lẽ tự mình cũng rõ, mẹ không có sữa mẹ, bé không uống thì sẽ đói bụng, nên cuối cùng vẫn miễn cưỡng uống thứ sữa bột lạ lẫm kia.

 

Tô Vi Sơ ôm Bối Bối đã ăn uống no đủ lên lầu, nhìn lại đứa con đang chép chép miệng ngủ say sưa, còn đâu nửa điểm vẻ đại náo thiên cung nữa?

 

Tô Vi Sơ không nhịn được nhỏ giọng mắng một tiếng, “Thật là đồ tiểu quỷ mà.”

 

Khi anh vào phòng, Ứng Yên La đang tựa vào đầu giường. Tô Vi Sơ, “Yên, Yên Yên, sao còn chưa ngủ?”

Ứng Yên La lúc này còn ngủ sao được? Cô sắp mất hết mặt mũi rồi!!

 

Tô Vi Sơ đặt Bối Bối vào nôi, đắp chăn cẩn thận cho bé rồi mới lên giường. Anh vươn tay muốn ôm cô, nhưng lại bị Ứng Yên La né tránh.

 

“Yên Yên?”

 

“Vợ ơi?”

 

Ứng Yên La không để ý đến anh.

 

“Vợ ơi, em đừng không để ý đến anh mà?” “Vợ ơi vợ ơi?”

Tô Vi Sơ khó khăn lắm mới dỗ được con trai, trở lại giường tiếp tục dỗ vợ.

 

——–

 

Tiệc đầy tháng của Bối Bối được tổ chức tại khách sạn lớn nhất thuộc tập đoàn Tô Thị, mời các họ hàng thân thích và những gia đình có giao hảo rất thân thiết. Thẩm Vi Thanh cũng kịp thời về nước để tham dự tiệc đầy tháng của cháu trai ngoại.

 

Vào ngày hôm đó, Bối Bối mặc một bộ trang phục truyền thống màu đỏ.

 

Bộ trang phục này là do ông Tô đích thân tìm thợ thêu, từng mũi kim sợi chỉ mà thêu nên.

 

Ứng Yên La nhìn thấy xong, trong đầu chỉ có một chữ “đắt”.

 

Vì đây là lần đầu tiên Thẩm Vi Thanh gặp cháu trai, nên cậu mới có thể thuận lợi nhận bé từ lòng ông Tô.

 

Bối Bối được chú út ôm không hề sợ người lạ, bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm lấy vạt áo cậu, còn nở nụ cười ngọt ngào.

 

Thẩm Vi Thanh bị Bối Bối cười đến nỗi lòng đều tan chảy, gương mặt vốn dĩ nhu hòa tuyệt đẹp càng thêm rạng rỡ.

 

Đô Đô đứng cạnh Thẩm Vi Thanh, ngẩng đầu nhìn Bối Bối đang được cậu út ôm trong lòng.

 

“Cậu ơi, cho con xem, cho con xem.”

 

Khi Bối Bối còn trong bụng mẹ, Đô Đô đã thích lắm rồi. Sau khi Đô Đô sinh ra, mỗi cuối tuần cậu bé phải đến đây thăm em trai.

 

Thẩm Vi Thanh ôm Bối Bối hơi cúi người xuống, cho Đô Đô xem.

 

Đô Đô vươn tay sờ bàn tay nhỏ của Bối Bối. Bối Bối phát ra tiếng “a a a” nhỏ nhẹ, thậm chí còn vươn tay định bắt lấy Đô Đô. Đôi mắt Đô Đô sáng bừng, chủ động đưa tay mình vào bàn tay nhỏ của Bối Bối. Sau khi bị Bối Bối nắm lấy, cậu bé lập tức vui vẻ khoe khoang.

 

“Em trai nắm tay con rồi!”

 

Các vị khách quý ý cười tươi rói. Tình cảm khi còn nhỏ đã tốt như vậy, vậy sau này lớn lên, liệu có thể kém được sao?

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn đứa con trai đang vui vẻ của mình, cười nói: “Tiểu gia hỏa này lại thích em trai đến vậy sao?”

 

Ngụy Kính Nhất ôm lấy vai Thẩm Tinh Yểu, bỗng nhiên nói: “Vậy hay là chúng ta lại cố gắng một lần nữa nhé?”

 

Thẩm Tinh Yểu: “……”

 

Tại tiệc đầy tháng, Tô Vi Sơ công bố tên khai sinh của Bối Bối. Tên là, Tô Kinh Nhiên.

Mọi người hỏi anh, ý nghĩa của “Kinh Nhiên” là gì.

 

“Lần đầu gặp gỡ là kinh hồng thoáng qua, tim đập thình thịch là em, nên đặt tên là Kinh Nhiên.” Tô Vi Sơ nhìn về phía Ứng Yên La.

 

Lời anh vừa dứt, ánh mắt cả hội trường cũng đổ dồn về phía Ứng Yên La. Không cần đoán cũng biết, đây lại là một cái tên mà ba mẹ “tỏ tình” công khai rồi.

 

Ứng Yên La đã biết tên khai sinh của Bối Bối là “Kinh Nhiên” từ sớm, nhưng cô không hề biết cái tên “Kinh Nhiên” này còn có ý nghĩa như vậy. Bản thân cô cũng không hỏi, chỉ cảm thấy cái tên này đặt khá hay, cô cũng rất thích, hơn nữa, Tô Vi Sơ cũng không chủ động nói với cô.

 

Bây giờ, anh lại trước mặt mọi người, công bố ý nghĩa của “Kinh Nhiên”.

 

Ứng Yên La đương nhiên biết ẩn ý của những lời này, vì vậy bị ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm có chút áp lực lớn. Cô ngượng ngùng né tránh về phía sau Tô Vi Sơ.

 

Mọi người thấy vậy, cũng biết người ta đang ngại, ánh mắt đương nhiên cũng liền thu lại.

 

Ứng Yên La ở phía sau chọc nhẹ vào lưng Tô Vi Sơ. Tô Vi Sơ cong môi, nắm tay cô vào lòng bàn tay.

 

Vì Bối Bối thực sự quá ngoan, không khóc cũng không quấy, dù ai ôm cũng ngoan vô cùng. Gương mặt bé nhỏ đã bụ bẫm lên không ít chỉ sau một tháng, làn da trắng nõn mềm mại ấm áp, toàn thân tỏa ra mùi sữa thoang thoảng, vì vậy cậu bé như một “tiểu phúc oa”, gần như đã lăn qua vòng tay của tất cả các bậc trưởng bối.

 

Mẹ Tô và những người bạn thân thích này khỏi phải nói ghen tị đến mức nào. Quả nhiên nhan sắc của ba mẹ quyết định con cái!

 

Các vị khách trong sảnh tiệc không khỏi nhìn về phía này, gen tốt như vậy, không sinh thêm vài đứa con nữa thật là đáng tiếc!!

 

Mặc dù nói là tổ chức tiệc đầy tháng cho Bối Bối, nhưng thực ra trong mấy tiếng đồng hồ đó, Bối Bối đều ngủ. Chờ đến khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, Ứng Yên La trước tiên ôm Bối Bối về phòng VIP chuyên dụng

 

của họ trong khách sạn. Còn việc tiếp đãi và mời rượu bên ngoài thì giao cho Tô Vi Sơ và gia đình.

 

Gương mặt nhỏ trắng nõn của Bối Bối đỏ bừng, trông đáng yêu vô cùng. Ứng Yên La không nhịn được cúi đầu hôn hôn làn da mềm mại của bé, nhỏ giọng gọi tên bé, “Kinh Nhiên.”

 

Diệp Sơ Đồng nghe thấy giọng cô, cười một tiếng, “Vẫn là ‘mới gặp là kinh hồng thoáng qua, tim đập thình thịch là em’ Kinh Nhiên đấy nhỉ.”

 

Ứng Yên La cũng đi theo cười một chút. Về nhà xong cô phải hỏi thật kỹ xem rốt cuộc là có ý gì.

 

Diệp Sơ Đồng dùng lòng bàn tay sờ sờ má Bối Bối, “Lớn lên cũng đẹp thật.”

 

Ứng Yên La nhìn cô ấy một cái, nói: “Sau này chị và Tạ Chuẩn cũng sẽ không kém đâu.”

 

Động tác trên tay Diệp Sơ Đồng khựng lại một chút, trong đầu có một vài tưởng tượng, hình như cũng không sai.

 

“Hay là chị ra ngoài ăn chút gì đi, em ở đây trông Bối Bối là được rồi.” Ứng Yên La nói với cô ấy.

 

Diệp Sơ Đồng lắc đầu, “Không ăn đâu, thật ra chị cũng không đói, chị vẫn muốn nhìn con nuôi xinh đẹp của chị nhiều hơn.”

 

——-

 

Khoảng gần 11 giờ tối, bữa tiệc đầy tháng này mới kết thúc. Ứng Yên La và Tô Vi Sơ thu quà đầy tháng của các bậc trưởng bối cho Bối Bối đến mỏi tay. Khi ra về, cốp xe cơ bản là quà cho Bối Bối.

 

Về đến nhà xong, Ứng Yên La bảo Tô Vi Sơ đi tắm trước.

 

Hôm nay tiệc đầy tháng, anh ít nhiều cũng uống chút rượu, tắm xong cũng có thể thoải mái hơn. Tô Vi Sơ không từ chối, cầm quần áo ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.

 

Chờ anh tắm xong bước ra, Ứng Yên La đã thay đồ cho Bối Bối xong và đặt bé vào nôi.

 

Ứng Yên La đi về phía anh, cười nói: “Bối Bối ngủ say thật, nãy giờ lăn lộn cũng không tỉnh gì cả.”

 

Tô Vi Sơ thuận thế ôm cô vào lòng, “Em bé ngủ rồi, cơ bản thuộc dạng ‘sấm đánh không lay’ ấy mà.” Nói xong anh lại nói: “Vợ ơi, em ngửi trên người anh còn mùi rượu không?”

 

Ứng Yên La cười phối hợp ngửi ngửi trên người anh, “Không còn đâu, toàn mùi sữa tắm thôi.” Sau đó giơ tay sờ mặt anh, “Anh lên giường

trước đi, đừng ngủ vội, lát nữa em có chuyện muốn hỏi anh.” “Nói gì vậy?” Tô Vi Sơ truy vấn.

Ứng Yên La hơi nhướng mày, khóe miệng mang theo nụ cười.

 

“Chính là… Anh giải thích cho em nghe xem, ‘mới gặp là kinh hồng thoáng qua, tim đập thình thịch là em’ thì cái gì là ‘mới gặp’? Cái gì là ‘tim đập thình thịch’?”

Bình Luận (0)
Comment