Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Chương 13

Giang Hạ không nghe thấy tiếng nói của chị em, ở bên đầu dây bên kia gấp đến mức dậm chân, hỏi cô làm sao vậy liên tục.

Thẩm Lê dựa vào ven tường nhe răng trợn mắt một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, vội nói: "Vấn đề không lớn, vừa mới bị dẫm một cái."

Giang Hạ yên lòng: "Theo một chủ nhân như cậu, chân cậu cũng thật xui xẻo."

"Đây có thể trách tớ sao." Thẩm Lê khập khiễng đi lên lầu: "Tớ chỉ lên lầu bình thường, ai biết đột nhiên có một chị gái lao ra, dẫm tớ xong còn hung dữ, thật là doạ người."

Coca trong miệng của Giang Hạ xông thẳng l3n đỉnh đầu, có chút đau đầu: "Nói chuyện cho hẳn hoi, đừng làm nũng."

Thẩm Lê: “?”

Đi đến cửa nhà, Thẩm Lê lấy chìa khoá mở cửa, ném đồ trong tay về phía tủ giày, cả người nằm trên sô pha, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, cô phát ra tiếng than thở thoả mãn, vắt chân vừa kiểm tra vết thương trên chân vừa u oán nói: "Cậu bớt bôi nhọ tớ đi."

"Làm ơn đi, cậu đối mặt với người xa lạ không lễ phép thì hãy dùng khí thế của cậu ra được không? Đừng giống như quả hồng mềm mà ai cũng có thể niết."

"Đây không phải là tớ còn chưa phản ứng lại chị ta đã đi rồi sao? Buồn cười, ai có thể ức hiếp tớ."

Giang Hạ không quen nhìn bộ dáng tự tin mù quáng này của cô: "Cậu thật sự biết nói chuyện cười, thật buồn cười. Dù sao thứ bảy này kỷ niệm ngày thành lập trường, cậu nhớ kỹ cho tớ, cúp đây."


Đến rồi, lại vòng về trên việc này…

Thẩm Lê chỉ có thể đáp được liên tục.

- -

Thứ bảy.

Giang Hạ hẹn Thẩm Lê đi cùng, bởi vì Thẩm Lê vừa mới về Giang Thành còn chưa mua xe, Giang Hạ đến đón cô trước.

Thẩm Lê vừa ngồi vào trong xe đã thấy Giang Hạ nằm trên tay lái lướt điện thoại, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ, vừa thấy cô đến, Giang Hạ thò qua, hỏi: "Cậu biết bạn trai của Kiều Oánh Oánh không?"

"Tớ nên biết à?" Thẩm Lê không chú ý đến tin nhắn trong nhóm lớp cấp ba, cảm thấy kỳ lạ: "Bạn trai của cậu ta là danh nhân gì à?"

Giang Hạ cười lạnh một tiếng: "Thật ra không phải danh nhân, là một mỏ vàng thôi.”

Cô ấy đưa điện thoại cho Thẩm Lê xem, giao diện rõ ràng là nhóm bạn học WeChat, thoạt nhìn Kiều Oánh Oánh đã đến rồi, bị bạn học chụp lén một bức ảnh tay trong tay xuống khỏi xe Lincoln, trên tay cầm theo mẫu túi Chanel mới nhất, hai người đang nói đùa.

Có người hỏi: Đây có phải là bạn trai của cậu không? Trời ạ, vừa có tiền lại đẹp trai!

Lại có người nói: Oánh Oánh, cậu cũng quá là hạnh phúc đi.

Thẩm Lê bóc kẹo que ở trong xe, vừa vặn nhìn thấy Kiều Oánh Oánh trả lời: Ai, bình thường thôi, chủ yếu là rất tốt với tớ nên tớ mới yêu đương với anh ấy.

"Oẹ." Giang Hạ cũng nhìn thấy những lời này, trợn trắng mắt, nhét điện thoại vào trong lồ ng ngực của Thẩm Lê, khởi động xe.

Người trong nhóm khen hết đợt này đến đợt khác.

Thẩm Lê rất có hứng thú mở bức ảnh kia ra xem, phóng đại, nhìn mấy giây, yên lặng buông điện thoại, mấy giây sau, nghiêm túc hỏi Giang Hạ: "Cậu bảo chất lượng cuộc sống của mọi người hiện tại có phải đều rất thấp hay không?"

Giang Hạ nhìn cô: “?”

"Đối với người như vậy cũng có thể khen được à." Thẩm Lê chân thành nói.

"Tớ còn rất bội phục."


Giang Hạ: “???”

- -

Tam Trung của Giang Thành là trường THPT trọng điểm lâu đời, học sinh đón đi rước về vô số kể. Nhận dịp kỷ niệm ngày thành lập trường, ngoại trừ những người nhận được thư mời quay về, không ít học sinh cũng về thăm hỏi giáo viên, gặp bạn học cũ.

Đến nơi, Giang Hạ để Thẩm Lê đi vào trước, cô ấy đi tìm vị trí dừng xe trước.

Kỷ niệm ngày thành lập trường làm rất long trọng, giăng đèn kết hoa, dòng người chen chúc xô đẩy, sân vận động náo nhiệt đến mức như một nồi nước sôi bị đun nóng, tiếng người 3D vờn quanh.

"Thầy Chu." Thẩm Lê vừa vào cổng đã thấy một giáo viên quen thuộc, sửng sốt trong chớp mắt, mới hơi khom người chào hỏi.

"Ai, Thẩm Lê!" Thầy giáo trung niên mập mạp nhìn thấy Thẩm Lê dường như chỉ liếc mắt là nhận ra, nói mấy từ tốt liền nhau, nhếch miệng cười rộ lên, nếp nhăn trên mặt làm ông ấy có vẻ hoà ái hơn: "Việc học còn thuận lợi chứ?"

Chu Nguy cười tủm tỉm nhìn cô gái sớm đã có khí chất phi phàm trước mắt, trong lòng vô cùng cảm khái.

Thẩm Lê cũng rất vui vẻ: "Rất thuận lợi ạ!"

Ông ấy chỉ dạy Thẩm Lê một năm, sau khi chia lớp Thẩm Lê đến lớp văn, trong ấn tượng là một cô bé cố chấp.

Tất cả các giáo viên dạy lần đó hầu như đều biết Thẩm Lê, lớp 10-11 được coi là quân dự bị cho Thanh Bắc (Thanh Hoa + Bắc Đại), hạt giống bồi dưỡng của Trạng Nguyên khoa văn của Giang Thành, nhưng mà một cô gái như vậy sau học kỳ hai lớp 11 đã nói muốn đi thi nghệ thuật, muốn thi Học viện Mỹ thuật, tức giận đến mức chủ nhiệm lớp Lão Lưu của Thẩm Lê năm đó ngủ không yên mấy hôm, mỗi ngày đều nghĩ xem nên khuyên cô bé này như thế nào.

Bây giờ ông ấy còn nhớ rõ cô gái trật tự rõ ràng phản bác lời của Lão Lưu: "Thầy Lưu, đầu tiên, đây là quyết định sau khi em suy nghĩ cặn kẽ, không phải nhất thời hứng khởi cũng không phải tâm tính trẻ con, mà em từ nhỏ đã tự học mỹ thuật, không phải thường dân, lại trải qua tập huấn thi Học viện Mỹ thuật một năm nên có nắm chắc, lại thêm nữa, không có ai quy định thành tích tốt thì không thể đi con đường nghệ thuật, thành tích của em tốt cũng có thể vẽ tranh, đặt trước mặt em chính là hai con đường, em muốn đi đường nào thì đi, ngài nói đúng không."


Thầy Lưu bị phản bác đến mức nhất thời cũng không nói ra được lý do gì, nhưng trường học làm sao mặc kệ một hạt giống Trạng Nguyên tốt như vậy chứ, lâu lâu tìm người đến làm công tác tư tưởng.

Đại khái có một lần nói rất tàn nhẫn, Thẩm Lê mới mười lăm tuổi rũ đầu đứng trong văn phòng rất lâu, Chu Nguy chit nhìn cô bé này nhiều thêm hai lần, Thẩm Lê đã dọn ghế ngồi vào trước mặt ông ấy, ngẩng đầu đáng thương hỏi ông ấy, cô có phải thật sự làm sai hay không.

Chu Nguy vốn là người vô cùng không tán thành việc cầu danh giáo mà xem nhẹ ý nguyện của học sinh, lúc này nghe cô bé mềm mại vừa hỏi, càng thêm kiên định mà trấn an cô bé không làm sai.

Đến giờ ông ấy còn nhớ rõ cảnh tượng khi đó, ông ấy vừa nói xong, cô bé kia giơ gương mặt tràn đầy collagen tươi cười, ngọt ngào nói với ông ấy, về sau lúc Lão Lưu lại khuyên cô đừng đi học con đường mỹ thuật, bảo ông ấy giúp cô khuyên nhủ Lão Lưu.

Kết quả cuối cùng chính là Thẩm Lê trả giá mồ hôi một năm kia cũng không uổng phí, thi đậu vào Học viện Mỹ thuật nổi danh trong nước dùng thực lực đánh mặt tất cả những người kết luận cô học nghệ thuật là chặt đứt tiền đồ của chính mình.

Tóm lại, là cô bé làm cái gì cũng rất lợi hại và xuất sắc.

Chu Nguy nghĩ mình đang vui vẻ, nhưng đột nhiên cũng nghĩ đến một cậu bé trong lớp của mình hiện tại. Chưa bao giờ trốn học cũng không đến muộn, nhưng cả ngày buồn ngủ đến mức giống như ngủ thần chuyển thế, dẫm lên tiếng chuông vào phòng học, một ngày không nghe được mấy tiết, tan học là ngủ. Cứ như vậy, còn chiếm vị trí top mười của khối, làm người ta muốn mắng cũng không biết mắng từ đâu.

Ông ấy cười lắc đầu, vừa thấy Thẩm Lê, cô bé này cũng như đi vào cõi thần tiên phía chân trời: "Em nhớ quá khứ với lão nhân như thầy à? Mau vào đi thôi, nhìn thấy lớp các em có rất nhiều bạn học."

Thẩm Lê không thể không hoàn hồn, gật đầu với thầy giáo, nhưng lại nhìn qua, thiếu niên vừa mặc bộ đồng phục lỏng lẻo của Tam Trung đang nghiêng đầu nghe nam sinh bên cạnh nói chuyện đã không thấy nữa.

Đi được vài bước, có người gọi cô lại: “Thẩm Lê? Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”

Bình Luận (0)
Comment