Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Chương 2

Thẩm Lê chờ Giang Hạ ở dưới lầu rồi hai người cùng lên lầu.

Nơi này tuy là nhà cũ, bên ngoài có vẻ hơi rách nát, nhìn bên trong nhìn thật ra cũng không tệ lắm.

Lúc học Đại học Thẩm Lê mua căn chung cư ở cửa Đông Nam, khi trang trí mặc kệ sự phản đối của mợ, nhân tiện cũng thay đổi một vài đồ dùng trong nhà cũ, hiện tại vừa lúc dùng đến.

Thẩm Lê cởi giày ra, bóc màng bảo vệ của đồ đạc, lại thông điện trong nhà, đặt nước khoáng trong balo vào tủ lạnh.

"Cậu ngồi đi, tớ đi tắm rửa trước?"

Lần đầu Giang Hạ một mình lái xe thời gian dài như vậy, nằm liệt trên sô pha, không để ý mà xua xua tay: "Mau đi đi, còn sợ tớ khách khí hay sao."

"Đi ngay." Thẩm Lê lấy áo ngủ từ vali hành lý ra, vội vã đi vào phòng tắm, tiếng nước rất nhanh đã vang lên tí tách.

Hệ thống nhiệt điện của nhà cũ không thể so sánh với chung cư, Thẩm Lê đợi rất lâu thì nước mới nóng lên.

"Cậu tắm xong chưa?" Giang Hạ chưa ăn cơm trưa, đói bụng: "Tớ gọi cơm hộp, cậu có ăn không?"

Thẩm Lê thay áo ngủ đi ra, vừa lau tóc vừa trả lời: "Ăn chứ, tớ cũng hơi đói."

Giang Hạ không ngẩng đầu, gọi cơm hộp thuần thục trên điện thoại, vừa ngẩng đầu vừa nhìn trang phục của Thẩm Lê, biểu cảm có chút khó nói: "Cậu đừng nói với tớ, áo ngủ của cậu chỉ thế này?"

Thẩm Lê lau tóc cũng không vội sấy, ngồi xếp bằng bên cạnh bàn trà uống nước đá, bất mãn nói: "Làm sao hả, cậu có ý kiến gì với áo ngủ của tớ?"

"Không phải, bạn học Thẩm Lê cậu đã 23 tuổi rồi, cho dù không mặc quần áo lót theo bộ, áo ngủ cũng không thể vẫn là hình thức như tiểu học chứ."

Bọc kín mít, trước ngực còn có Pikachu, các bà già nhìn thấy cũng lắc đầu.

"Hử?" Thẩm Lê nghe thế xoay đầu nhìn Giang Hạ, ánh mặt trời xuyên qua kính chiếu vào dừng trên đỉnh đầu của cô, thần sắc kiều tiếu (kiều diễm xinh đẹp).

Giang Hạ bỗng nhiên sửng sốt.

Cô ấy và Thẩm Lê thật ra cũng rất lâu không gặp, người trước mắt dường như có chút biến hoá, lại giống như không. Cô gái 23 tuổi, trở nên thành thục lại ngây ngô.

Thẩm Lê có hai con mắt nai, bé nhỏ, do từng học mỹ thuật nên khí chất quanh thân lại nhiều thêm vài phần thư nhã linh động.

Giang Hạ nhất thời lan tràn tình thương của mẹ giống như trưởng bối mà sờ tóc mái của cô: "Trông đã nhỏ như vậy, còn chỉ thích các em trai, tật xấu gì vậy chứ."

Thẩm Lê nghe xong, trong nháy mắt như nhớ đến cái gì, vẻ mặt không ủng hộ, cười tủm tỉm kéo tay Giang Hạ.

"Cậu hiểu mị đấy."


"Sự vui vẻ khi yêu các em trai, ai thử thì mới biết được."



Thẩm Lê về nước cũng không muốn lừa gạt người trong nhà, buổi chiều ngày hôm sau cô gọi điện thoại về nhà.

Là mợ nghe, bị tin tức cô đột nhiên về nước doạ sợ, oán giận hai câu, bảo Thẩm Lê về nhà sớm chút, ít nhất cũng phải đến ăn bữa cơm.

"Đây không phải hôm nay cháu sẽ trở về sao, buổi tối mợ nhớ làm món ngon cho cháu ăn." Thẩm Lê vui vẻ đồng ý.

Tuy từ nhỏ cô không có cha mẹ, lại trải qua không phải không ổn, cậu mợ rất tốt với cô, trước nay cũng không hề đối xử lỗ m ãng với cô, coi Thẩm Lê như con ruột.

Thẩm Lẻ cảm kích bọn họ, từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện làm mọi người yêu thích.

Buổi tối 7 giờ, Thẩm Lê xuất phát từ nhà cũ đi đến bên cửa Đông.

Cậu cô là một giáo sư đại học, thời gian về nhà có lúc sớm lúc muộn, thời gian ăn cơm trong nhà đều không phải quá cố định.

Cô vừa mới về còn chưa có xe, đành phải đi tàu điện ngầm, vốn dĩ tâm tình cũng không tệ lắm, nào biết nửa đường nhận được một cuộc điện thoại.

Chuông điện thoại vang lên không ngừng, người gọi điện thoại giống như không gọi được thì không ngừng lại.

Hai ngày sau khi về nước, Thẩm Lê thu dọn nhà một chút, gặp mặt bạn bè, mệt nhọc thì ngủ đói bụng thì ăn, trải qua có thể nói là thư thái, nhưng dưới sự thư thái này lại cất giấu sự phiền muộn lo âu chỉ có mình cô biết.

Một cuộc điện thoại hiện tại đánh vỡ sự yên bình ngoài mặt này.

Thẩm Lê đè khoé miệng lại, rũ mắt nhìn chằm chằm tên người gọi mới nhận điện thoại, im lặng không hé răng.

"Lê Lê, gần đây có linh cảm không?"

Thẩm Lê nắm tay vịn trên tàu, nghe câu nói như vậy thì nhíu mày theo phản xạ có điều kiện.

Tuy trông Thẩm Lê nhỏ con, không phải giống mà cô thật sự là một hoạ sĩ chính thức, loại hình gì cũng thích thử, vô cùng am hiểu tranh sơn dầu.

Mà Tống Duyệt là người đại diện của cô, phụ trách những vấn đề bản quyền tác phẩm dưới ngòi bút của cô, xử lý Weibo, các việc hợp tác thương vụ v.v, công việc không dễ dàng, tiền lương cũng thật sự cao.

Chẳng qua Thẩm Lê đã rất lâu không vẽ ra được tác phẩm làm cô vừa lòng.

Giáo sư ở Anh của cô nói là khô kiệt linh cảm.


Thẩm Lê bị bốn chữ nhẹ nhàng này lăn lộn đến mức ban đêm không thể ngủ, cuối cùng mới lựa chọn xin nghỉ phép dài với giáo sư, không nói tiếng nào mà về nước.

Tống Duyệt so với người không vẽ được ra là cô còn lo lắng hơn.

Nhưng cho dù gần đây cô không vẽ được tác phẩm mới, đã vài tháng không cần người đại diện làm việc, cũng cứ phát tiền lương theo lẽ thường không thiếu đồng nào.

Thẩm Lê không hiểu chị ấy đang gấp cái gì.

Tống Duyệt vừa thấy điện thoại im lặng là hiểu, quả thực là khóc không ra nước mắt: "Bà cô của tôi ơi đừng giả chết, chị đang hỏi cô đấy, cô không thể cứ ở nhà chờ sắp xếp công việc chứ?"

Thẩm Lê có chút bực bội, gãi đầu, vừa mở miệng thì âm thanh nhàn nhạt: "Không có linh cảm, không vẽ tranh, không muốn kinh doanh."

Trên thực tế cô từ Anh trở về, ngoại trừ có hơi nhớ quê hương quan trọng nhất chính là cô đã không có d*c vọng vẽ tranh nữa, trong đầu không có ý tưởng nên mỗi lần nhấc bút đều biến thành một chuyện thống khổ, tác phẩm được vẽ ra cũng có tử khí âm trầm, không có ý mới.

Cho nên cô quyết định nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, hoàn toàn vứt bỏ đề tài sáng tác này.

Hiện tại xem ra, giống như không quá có khả năng.

Thẩm Lê nhẫn nại thương lượng với Tống Duyệt: "Chị Duyệt, em gần đây không muốn vẽ, muốn nghỉ ngơi một chút, chị cũng biết không có linh cảm thì tác phẩm được vẽ ra không có giá trị gì."

"Nhưng mà…" Tống Duyệt còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Thẩm Lê ngăn lại.

Cô cũng thoả hiệp một bước: "Nhưng em sẽ đăng một vài truyện tranh hoặc tranh minh hoạ, như vậy được không?"

Tống Duyệt thở dài, tự tác giả không muốn vẽ, chị ấy cũng không có cách nào, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, trước khi cúp máy còn không yên tâm mà thúc giục hai câu.

Thẩm Lê nhẹ nhàng đáp lời, cảm thấy mình phảng phất như lại trải nghiệm việc thúc giục bảo làm bài tập khi học cấp ba, mà cô vẫn là một đứa học dốt, có lòng nhưng không thể làm bài tập, nên sinh ra ghét.

Cảm giác kia thật sự không tốt chút nào.

Lúc Thẩm Lê về đến nhà, cậu Thẩm Bách Phong cũng vừa về không lâu, có lẽ là mợ đã nói với ông ấy, nhìn thấy Thẩm Lê cũng không ngoài ý muốn, chỉ vẫy vẫy tay với cô: "Lê Lê đã về rồi? Đến đây, ăn chút trái cây mợ cháu mới bổ, lập tức sẽ ăn cơm."

Thẩm Lê nghe lời ngồi bên cạnh Thẩm Bách Phong, dùng tăm cắm một miếng dưa hấu.

Ướp lạnh quá, lạnh căm căm.

Mợ nghe thấy âm thanh đi ra từ phòng bếp, Thẩm Lê tiếp đón: "Vừa rồi còn nói cháu chưa đến thì gọi một cuộc nữa đây, đồ ăn sắp xong rồi, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Thuận tiện gọi em trai cháu ra."


Thẩm Ngân Duyên năm nay lên lớp 10, nghỉ hè không có bài tập nên luôn chơi đến khi trời đất tối sầm.

Tiếng chơi game trong phòng xuyên qua cửa phòng xông thẳng qua mang tai, người bên trong căn bản không nghe thấy tiếng bên ngoài, quan hệ của Thẩm Lê và đứa em trai này luôn tốt, gõ cửa vài cái trực tiếp mờ cửa bước vào.

Cho đến khi cô đi đến bên cạnh Thẩm Ngân Duyên, cậu ấy mới phản ứng lại, vui mừng nói: "Chị, chị đã về rồi?"

Thầm Lê giả vờ tức giận: "Chị về em cũng không ra nghênh đón một chút, chỉ biết trốn trong phòng chơi game."

"Em đây không phải là không biết sao, nếu biết thì đã sớm đi đón chị rồi, chị nói có đúng không?"

"Hứ, vậy ai biết." Thẩm Lê không tin.

Thẩm Ngân Duyên nghe vậy che ngực lại, biểu cảm khoa trương:

"Vậy chị cũng không biết? Em đau lòng Thẩm Lê."

Thẩm Lê lười nhìn cậu ấy diễn, nắm cổ áo đẩy người ra khỏi phòng: "Ăn cơm."

Chắc là do Thẩm Lê trở về, món ăn trên bàn cơm phong phú, hơn phân nửa đều làm dựa theo sở thích của Thẩm Lê, Thẩm Lê ở đây rất thả lỏng, ăn uống lại không tốt.

"Tâm tình Lê Lê không tốt?" Khi ăn cơm, Thẩm Bách Phong nhìn Thẩm Lê đột nhiên nói một câu.

Thẩm Lê: “Cháu biểu hiện thật sự rất rõ ràng sao?”

"Cậu cũng là người nhìn cháu lớn lên, cũng không thể ra nước ngoài một năm cháu đã thay đổi được." Thẩm Bách Phong nói: "Vừa vào cửa đã nhìn ra rồi, là chuyện trong công việc sao?"

Thẩm Lê gật đầu rồi lắc đầu, lại không muốn để bọn họ lo lắng: "Không phải việc lớn gì, vấn đề của riêng cháu nên có thể tự giải quyết."

Thẩm Bách Phong cũng không can thiệp vào quyết định của đứa cháu gái này, chỉ cần là cô nghĩ tốt, ông đều ủng hộ, mà Thẩm Lê cũng chưa từng làm người khác thất vọng.

Bởi vậy nên ông cũng không cần phải nhiều lời, chỉ nói với Thẩm Lê là có chuyện gì không giải quyết được thì nói với người nhà.

Thật ra Thẩm Ngân Duyên ngẩng đầu từ trong bát cơm lên, nhìn chằm chằm Thẩm Lê như có suy nghĩ gì.

Sau khi ăn xong Thẩm Ngân Duyên mạnh mẽ lôi kéo Thẩm Lê chơi game.

Thẩm Lê biết thì có biết nhưng mà gà, muốn thắng chỉ có thể dựa vào đồng đội đại thần gánh, để không hố đồng đội cô mạnh mẽ từ bỏ cái nghiện chơi game, rất ít khi vào acc.

Cuối cùng vẫn không chịu được sự năn nỉ ỉ ôi của Thẩm Ngân Duyên, tay ngứa ngáy sờ lên con chuột.

"Acc của chị đẳng cấp thấp, chúng ta có thể ghép đôi được sao?" Thẩm Lê ngồi trước mặt máy tính, không nhịn được có chút lo lắng.

Cô gà lại không quá biết chơi, đẳng cấp còn dừng ở Đồng III nhưng kỹ thuật của Thẩm Ngân Duyên không tồi, thường thường còn có thể đánh lên Vương Giả.

Thẩm Ngân Duyên cầm điện thoại ngồi xếp bằng trên giường, nói: "Không cần lo lắng, em dùng acc phụ, hôm nay đưa chị tăng điểm! Hôm nay đi ngược gà."

Khi nói chuyện, 5V5 đã ghép đội thành công, Thẩm Lê nhìn một cái đều là cấp bậc không khác mấy, đối diện cũng vậy.


"Chị, đến lúc đó chị cứ đi bên cạnh em, em bảo vệ chị!"

Trong tưởng tượng của Thẩm Ngân Duyên, cậu ấy chắc là một người carry toàn trường, phong cảnh vô hạn nhưng ai biết người có năng lực còn một người khác, bắt đầu năm phút đã vang lên âm thanh đặc hiệu Double Kill.

Lý Bạch tiên khí phiêu phiêu kinh sợ toàn trường.

Cấp Bạc I đánh ra kỹ thuật vương giả.

"Mẹ nó, không phải là đạn bừa chứ? Thật mẹ nó không biết xấu hổ." Thẩm Ngân Duyên vô cùng khó chịu, hoàn toàn đã quên mình cũng vào acc phụ xuống ngược gà.

Đánh bừa?

Ý thức của Thẩm Lê bay ra từ trên màn hình máy tính, tự hỏi vài giây, hỏi Thẩm Ngân Duyên: "Đánh thuê đánh bừa như thế nào, bọn họ có phải rất dễ gặp được người khó chơi hay không?"

Thẩm Ngân Duyên mờ mịt: "Khó chơi là có ý gì? Còn không phải là giao dịch một tay giao tiền một lên hạng hay sao?"

Thẩm Lê vừa luống cuống tay chân khống chế tướng, vừa hỏi thử: "Ví dụ như, dây dưa cảm tình?"

Thần sắc Thẩm Ngân Duyên phức tạp nhìn Thẩm Lê: "Chị sẽ không…"

Nói còn chưa dứt lời, bị tiếng gào của Thẩm Lê đánh gãy: "A a a a, cứu mạng, chị chết rồi, em ở đâu, không phải em nói bảo vệ chị à!"

Thẩm Ngân Duyên: “…”

Cũng may, tuy Thẩm Lê rất không ổn nhưng bởi vì hai đồng đội đại thần này, bọn họ vẫn đẩy tháp một đường, lập tức sẽ công vào thủy tinh của đối phương.

Đáng tiếc Thẩm Lê lại bị một tên vừa sống lại theo dõi lần nữa, lượng máu của cô không nhiều lắm, mắt thấy đã sắp chết nhưng Thẩm Ngân Duyên còn đang dây dưa với người khác ở trên cao địa, không đuổi đến được.

Vì vậy Thẩm Lê trông mong nhìn Lý Bạch tiên khí phiêu phiêu đi từ dưới lên cao địa, hy vọng lúc cậu đi ngang qua có thể giải cứu chính mình một chút.

Lý Bạch thật sự dừng lại, Thẩm Lê mừng rỡ.

Nhưng ai biết, đại thần nhìn cô một cái, sau đó không do dự mà chạy về phía thủy tinh, chỉ để lại cho cô một cái ót.

Thấy chết mà không cứu? Thẩm Lê choáng váng.

Trên thực tế sau khi Lý Bạch gia nhập vào tấn công thủy tinh, thủy tinh đã vỡ tan, cô đi hay không cũng không có gì khác.

"Vì sao cậu ta không cứu chị?"

Trò chơi đã kết thúc nửa tiếng, Thẩm Lê nhìn chằm chằm màn hình máy tính, còn đang tức giận bất bình vì chuyện vừa rồi: "Em nói đi! Chúng ta có phải đồng đội hay không? Cậu ta vì sao không cứu chị?"

“…”

Thẩm Ngân Duyên lùi lại nghĩ vài giây, thử thăm dò mở miệng: "Có lẽ, không cần cứu?"

Bình Luận (0)
Comment