Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Chương 31

Buổi tối hôm nay Biên Dịch trải đệm giúp Thẩm Lê rồi cầm máy sấy tốn rất nhiều thời gian mới sấy khô tóc cho cô.

Ngày hôm sau Thẩm Lê rời giường Biên Dịch đã đi học rồi.

7 giờ sáng cậu gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Lê nói dậy ăn cơm sáng một chút, phòng tắm đã mua đồ tẩy rửa mới. Đáng tiếc khi đó Thẩm Lê đang ngủ ngon lành, không nhìn thấy cũng không trả lời được.

Bàn chải, khăn lông chưa bóc được để trong phòng, đều là màu hồng. Thẩm Lê vừa chê bai thẩm mỹ của trực nam, vừa cảm thấy vui vẻ khi có người đặt trong lòng.

Trên bàn để lại bữa sáng, sữa đậu nành, cháo bánh quẩy vẫn còn ấm, chỉ là buổi sáng Thẩm Lê không có d*c vọng ăn gì, cô rửa mặt ngồi xuống bưng ly sữa đậu nành uống từng ngụm, cầm lấy điện thoại trả lời Biên Dịch.

[Đã nhìn thấy bữa sáng rồi, ở trường phải học thật tốt nhé.]

Bên kia có lẽ đang đi học nên điện thoại đã tắt máy, không trả lời.

Thẩm Lê ăn xong đơn giản thu dọn chút, đi đến bệnh viện thú y trước.

Mèo trắng nhỏ vừa được truyền dịch xong, giờ phút này thoạt nhìn tinh thần hơn tối hôm qua một chút, nó đại khái còn nhớ Thẩm Lê, nhìn thấy cô đến đôi mắt vẫn luôn nhìn cô, nhỏ giọng kêu meo meo.

Thẩm Lê thật cẩn thận sờ sờ, nó thật sự còn rất nhỏ, thân thể ấm áp, mềm mại, thật giống như không cẩn thận sẽ bị bẻ gãy.

“Nó có thể được trị tốt không?” Thẩm Lê hỏi bác sĩ. truyện ngôn tình

“Cái này bây giờ còn khó nói, chẳng qua tình huống trước mắt còn tính là lạc quan, có lẽ tỷ lệ chữa khỏi sẽ lớn hơn một chút.” Bác sĩ kia thấy Thẩm Lê còn rất quan tâm, nói: “Tôi biết Tiểu Dịch, cậu ấy sẽ mang Quyên Quyên đến kiểm tra sức khỏe định kỳ, cô cũng rất thích mèo?”

Thẩm Lê cười một cái, rất thẳng thắn: “Bình thường thôi, không tính là đặc biệt thích, chỉ là nhìn nó rất đáng thương.”

Bác sĩ tỏ vẻ hiểu biết: “Cũng không cần quá lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ tận lực trị liệu, có chuyện gì tôi sẽ báo cho hai người.”

Thẩm Lê gật đầu, cuối cùng sờ sờ đầu mèo trắng nhỏ, đi đóng phí dụng mấy ngày không không ngừng nghỉ đi tìm Giang Hạ lấy chìa khoá.

Ngày hôm qua Giang Hạ đã biết Thẩm Lê quên chìa khoá, vốn chuẩn bị lái xe đưa đến đây, nhưng rất nhanh cô ấy đã biết được Thẩm Lê đang ở trong nhà em trai từ miệng cô, hỏi có cần đưa chìa khoá hay không.

Lúc ấy Thẩm Lê đang ngồi xếp bằng trên giường nghịch điện thoại, Biên Dịch ở phía sau cầm máy sấy làm khô tóc cho cô.

Giao diện nói chuyện phiếm.

Tin nhắn của hai chị em dường như là đồng thời xuất hiện trên màn hình.


Giang Hạ: [Thôi đi.]

Thẩm Lê: [Đừng tới!]

Thẩm Lê gửi xong còn lén quay đầu nhìn Biên Dịch có nhìn thấy giao diện nói chuyện phiếm của cô hay không, rất may người vẫn đang cúi đầu, chuyên tâm sấy đuôi tóc của cô chắc không nhìn thấy.

Mà bên kia, Giang Hạ dường như có thể tưởng tượng ra thần sắc của Thẩm Lê, vội nói được được, không quấy rầy cô, nhưng hôm nay không tránh được mà trêu ghẹo một phen.

Thẩm Lê ngồi trong tiệm trà sữa ở tiểu khu chờ cô ấy, gần đến Giang Hạ đã quăng mị nhãn: “Đêm qua vui vẻ không, Lê Lê? Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng.”

Thẩm Lê đưa một ly trà ô long đã gọi sang trước, đôi mắt cong lên: “Vui vẻ chứ, sướng chứ!”

Giang Hạ nhận rồi uống một ngụm, biết ngày hôm qua em trai ôm cô, vì thế hỏi: “Hai người xem như là chính thức ở bên nhau rồi chứ?”

“Chắc là vậy?”

Vì vậy lúc này Thẩm Lê mới nhớ đến, Biên Dịch còn chưa từng nói thích cô.

Nhưng chuyện này hình như cũng không thể gấp gáp, Thẩm Lê không phải một người rất nhiệt tình, cũng không phải người không có câu oán hận trả giá nào, cô bằng lòng chủ động mà tiếp cận, cũng không keo kiệt thể hiện tình yêu của mình, nhưng con trai tỏ tình không thể để cô nhắc nhở chứ.

Nếu cái này cũng phải nhắc nhở, vậy Thẩm Lê cảm thấy cuộc tình này không có cũng được.

Nhưng bây giờ loại cảm giác mông lung cách một tầng giấy như có như không, cũng không tệ lắm.

- -

Một ngày trước kỳ nghỉ Nguyên Đán, Thẩm Lê nhận được tin tức tốt mà bệnh viện gửi đến, mèo trắng nhỏ rất may mắn, đã khỏi hẳn có thể đón về nhà.

Thẩm Lê và Biên Dịch thương lượng chút, quyết định chờ cậu nghỉ thì hai người cùng nhau đến đón.

Lần này Tam Trung còn có tính người, Nguyên Đán được nghỉ hai ngày, chỉ là cùng ngày Thẩm Lê phải về nhà cậu.

Học kỳ trước, Thẩm Thính Duyên gầy không ít, vừa nhìn thấy Thẩm Lê đã túm chặt cô không ngừng tố khổ.

“Chị nói học sinh cấp ba sống cuộc đời thế nào? Đặc biệt là Tam Trung này, quả thực chính là ma quỷ, nhiều bài tập như vậy, nhiều tiết tự học buổi tối như vậy, thi thố nhiều như vậy! Còn coi chúng em là người không hả, em sắp điên rồi!”

Thẩm Lê biết được mấy người Thẩm Thính Duyên mới tiến hành kỳ thi cuối kỳ từ chỗ mợ, nhưng không biết điểm, cô “ô” một tiếng: “Thế thì sao, thi được bao nhiêu điểm?”


Vẻ mặt Thẩm Thính Duyên chua xót: “Đừng nói nữa.”

Làm sao có thể không đề cập đến?

Lúc Thẩm Lê học cấp ba Thẩm Thính Duyên còn đang học tiểu học 5 giờ rưỡi tan học, 7-8 giờ là có thể làm hết bài tập, mà Thẩm Lê làm một học sinh cấp ba mỗi ngày mệt sống mệt chết báo hỏng mấy trăm vạn tế bào não, về nhà còn phải chấp nhận sự khoe khoang của học sinh tiểu học.

Bắt đầu từ khi đó, Thẩm Lê đã âm thầm quyết tâm một ngày nào đó phải trả đũa lại.

Lúc thi cấp hai Thẩm Thính Duyên phát huy vượt xa người thường, thành tích đủ học ở Tam Trung. Khi cậu ấy do dự nên đến Tam Trung học hay an an ổn ổn đi học ở trường học khác, vẫn là Thẩm Lê điên cuồng rót canh gà ở bên cạnh, nói cái gì trẻ trung không nỗ lực lớn rồi sẽ bi thương, thanh xuân chính là dùng để học tập, bây giờ em là đội sổ không thể hiện về sau vẫn đội sổ…

Vì vậy Thẩm Thính Duyên nhiệt huyết đầy cõi lòng mà báo vào Tam Trung.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Cơ hội này không phải là đến rồi sao.

“Nói nhanh lên, thi được bao nhiêu điểm, nói ra để chị vui vẻ chút.” Thẩm Lê vui sướng khi người gặp hoạ nói.

Thẩm Thính Duyên sửng sốt, tức muốn hộc máu chỉ vào mũi của Thẩm Lê: “Chị còn phải là chị của em không? Làm sao chị lại là người như vậy chị!”

Thẩm Lê lập tức dỗi ngược lại: “Học sinh tiểu học nào đó lúc châm chọc chị nhiều bài tập làm sao không nghĩ em có phải em trai chị hay không hả? Chị để em cảm nhận hiểm ác của Tam Trung em sẽ biết lúc đó bản thân mình vô tri bao nhiêu.”

“Hay quá!” Thẩm Thính Duyên phản ứng lại trừng mắt: “Chị chính là bởi vì cái này mới khuyến khích em học trường này. Thẩm Lê! Chị không có lòng tốt!”

“Thẩm Thính Duyên!” Lâm Thảo bị hai chị em ồn áo đến mức ong ong đầu óc, nghe thấy Thẩm Thính Duyên xưng hô không lớn không nhỏ gọi cậu lại: “Chị con cổ vũ con báo trường cấp ba tốt thì sai à? Chính mình không nỗ lực, thi đội sổ còn trách người khác.”

Lâm Thảo là tin tưởng Thẩm Lê muốn tốt cho cậu em trai này trăm phần trăm, bà ấy hiểu Thẩm Lê, cô nhóc này chính là mạnh miệng.

Thẩm Thính Duyên nổi giận đùng đùng quay về phòng.

Thẩm Lê và Lâm Thảo căn bản không để trong lòng.

Lại nói tiếp hai người cãi nhau không ít từ nhỏ đến lớn, cơ bản không bao giờ để qua đêm, bởi vì Thẩm Thính Duyên chính là người không nhịn được, một lát đã muốn cầu hoà.

Quả nhiên, chưa đến nửa tiếng, Thẩm Lê bưng đ ĩa trái cây đi vào thay Lâm Thảo, cậu ấy đã tự mình giải hoà, lôi kéo Thẩm Lê ngồi trước bàn máy tính, thần bí nói: “Chị, em cho chị xem trai đẹp.”

Thẩm Lê nhìn cậu click mở tường tỏ tình ở trường học, nhảy ra một bức ảnh đại hội khen ngợi của thành phố mấy ngày hôm trước, chỉ vào người đẹp trai nhất trong đó nói: “Đàn anh của em, đẹp trai đi?”


Thẩm Lê trầm mặc hai giây, gật đầu thật mạnh: “Đẹp trai.”

Thẩm Thính Duyên kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn ánh mắt của Thẩm Lê cao, tròng mắt như mọc ở trên đầu, nam sinh bình thường cô cảm thấy bình thường hay không quá đẹp trai, nam sinh có thể để cô gật đầu khen rất ít, đây là một người, đây chính là đàn anh của cậu ấy.

Chẳng qua dưới cái nhìn của Thẩm Thính Duyên, nếu đây lại cảm thấy bình thường, vậy thì Thẩm Lê hơn phân nửa là hơi không biết tốt xấu.

Cậu ấy bổ sung: “Thành tích của đàn anh khá tốt, nghe giáo viên của chúng em nói, lần này chỉ thi được top 5 toàn khối, còn là phát sốt hôm thi, ngày thường đều tranh số một số hai trong thành phố. Đều lên đại hội biểu dương còn bị chủ nhiệm lớp mắng. Haizz, đây là thế giới của người học giỏi sao?”

Thẩm Lê nhìn rất nghiêm túc, trong một loạt học sinh lãnh thưởng cậu nổi bật như vậy, đại khái là bởi vì nguyên nhân trên đài lãnh thưởng, đứng đắn nghiêm túc hơn nhiều so với ngày thường.

Cô vẫn luôn biết thành tích của Biên Dịch tốt, không nghĩ đến là tốt như vậy, ít nhiều vẫn hơi kinh ngạc.

Thẩm Thính Duyên không ức chế được tâm tình kiêu ngạo của chính mình, khoe khoang nói: “Chị, trái tim ngứa ngáy chứ, đây chính là trường em, là đàn anh của em! Chị cầu xin em đi, em lấy phương thức liên lạc cho chị.”

Thẩm Lê: “… Em có WeChat của cậu không?”

Thẩm Thính Duyên: “Không có.”

Thẩm Lê: Chị có

Cô thương hai nhìn biểu cảm đắc ý đầy mặt của em trai ngốc này của chính mình, suy nghĩ xem mình nên nói cho cậu ấy rằng đàn anh của cậu ấy có lẽ sẽ trở thành anh rể của cậu ấy hay không.

Chưa cho cô cơ hội thẳng thắn, Thẩm Thính Duyên bắt đầu cảm thán: “Em vừa mới vào học đã nghe nói đến anh ấy. Lần này vừa thi xong, tất cả trên tường tỏ tình đều là anh ấy, đám nữ sinh đều kêu đau lòng cho anh cái gì đó, phát sốt còn phải kiên trì thi, anh trai thật sự vất vả…”

Cậu ấy oán giận: “Người ta thi được top năm của khối cần các cô ấy đau lòng, làm sao không có ai đau lòng cho em chứ.”

???

Thẩm Lê hoàn toàn không nghe vào một câu sau, cô thò lại gần dùng chuột lật tường tỏ tình, mặt không biểu cảm bảo Thẩm Thính Duyên tải mấy bức ảnh này xuống share cho cô.

Vẻ mặt của Thẩm Thính Duyên ngẩn ngơ nhưng vẫn làm theo: “Chị không cần ảnh trai đẹp mà cần mấy ảnh tỏ tình làm gì?”

Thẩm Lê không để ý đến cậu ấy, cúi đầu ấn vào nhân vật trung tâm trên WeChat, gửi tất cả bức ảnh qua đó.

Thẩm Lê: [Chị cũng không biết, hoá ra anh trai thi không tốt, nhiều người đau lòng cho anh trai như vậy nha.]

Biên Dịch: [?]

- -

Ngày hôm sau, sáng sớm hai người đến bệnh viện thú ý đón mèo trắng nhỏ.


Bởi vì đường xá không xa, có thể đi bộ đến.

Biên Dịch đeo balo mèo, Thẩm Lê đi bên cạnh cậu, hỏi cậu: “Em biết em họ của chị cũng là học sinh Tam Trung không?”

Cậu đương nhiên không biết: “Lớp 12?”

“Đương nhiên không phải!” Thẩm Lê cảm thấy em họ cùng tuổi với bạn trai cũng thật đáng sợ, có chút ngượng ngùng. Cô cũng không úp úp mở mở: “Năm nay em ấy mới học lớp 10, mấy ngày hôm trước thi cuối kỳ kém muốn chết.”

Biên Dịch không biết nên nói cái gì, “ừm” một tiếng thể hiện mình đang nghe.

Thẩm Lê cúi đầu dẫm lên tuyết chồng chất ven đường, nháy mắt dẫm lên tuyết sẽ phát ra âm thanh kỳ diệu: “Ngày hôm qua em ấy nhắc đến em.”

Biên Dịch không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, chỉ là trong lòng đột nhiên đột nhiên thấy hơi lo lắng: “Nói gì thế?”

“Khen em đẹp trai, khen em thông minh, nói em quả thực chính là thần tượng của nó.” Hơi khoa trương, nhưng đại ý là như vậy.

Tuy Biên Dịch cảm thấy những lời này từ trong miệng em họ của Thẩm Lê nói ra làm cậu có chút không thể thản nhiên chấp nhận như vậy, nhưng cũng khá ổn.

Chẳng qua lời của Thẩm Lê còn chưa nói xong, cô quay đầu đi nhìn sườn mặt của cậu, chuyện vừa chuyển đã nhìn cậu chằm chằm: “Em ấy còn nói, các em gái nhỏ trong trường học của em thích em nhiều không đếm xuể… Ừm? Có phải không? Đàn anh tốt, anh trai tốt của các em. Đàn em trong trường học đẹp hay không?”

Phía trước đã là cửa bệnh viện thú y, Biên Dịch nhắm mắt, vẫn không thoát được.

Sau khi Thẩm Lê từ nhà cậu mình quay về, miệng không ngừng lại, tức giận như cá nóc, tóm được cơ hội thì phải âm dương quái khí một chút.

Quả thực không có cách gì với cô, Biên Dịch bĩu môi nói “trẻ con” rồi kéo cửa kính ra.

Sau khi đi vào đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, hai cánh tay nắm mặt của cô như Thẩm Lê trước đó, khom lưng dựa vào bên tai cô, bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng: “Chính là chỉ có mình chị gái là chị.”

Cậu nhìn lỗ tai của Thẩm Lê lấy tư thế sét đánh không kịp mà đỏ lên, dường như cảm thấy còn chưa đủ, ác liệt mà thêm củi thêm lửa: “Có thể không tức giận không?”

Thẩm Lê đỏ mặt lấy ngón tay của cậu ra, khí thế rõ ràng không đủ: “Em làm gì?”

Hòa nhau…

Biên Dịch cười đến mức thuần lương vô hại: “Không sao, em giải thích một chút, hy vọng chị đừng oan uổng em.”

Thẩm Lê tức giận, tay của Biên Dịch cũng không bỏ ra, lỏng lẻo đáp trên vai cô.

Ha người tâm tư khác nhau đi vài bước, mắt thấy đã sắp đến phòng y tá, đột nhiên Thẩm Lê nhớ đến chuyện mấy ngày hôm trước, dò hỏi: “Vậy em không thi tốt, có phải có một phần nguyên nhân là vì chị hay không?”

Biên Dịch biết đây là cái hố, suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào.

Cửa phòng y tá được mở ra, Thẩm Lê liếc cậu một cái, đẩy tay trên vai xuống: “Hiểu rồi, là mị lực của chị còn chưa đủ lớn.”

Bình Luận (0)
Comment