Pháo Hoa Và Bầu Trời Sao

Chương 35

Băng thiên tuyết địa, bầu không khí đón Tết càng ngày càng nặng, cây to bên đường đã có đèn lồ ng đỏ, đến tiểu khu rách kia cũng dán biểu ngữ chúc phúc.

28 tháng Chạp, bảy ngày nghỉ đông đến đúng hẹn.

Bởi vì nghỉ đông thật sự hơi ngắn, các giáo viên đại phát từ bi không giao bài tập về nhà, chỉ là trước khi tan học sâu kín nói: “Hy vọng các bạn học nghỉ thì vẫn đọc sách nhiều hơn, em không nỗ lực có người đang nỗ lực, thi Đại học đã gần ngay trước mắt, hy vọng mọi người ham vui trước mắt, được rồi, tôi chỉ nói đến đây thôi.”

Lời ngầm chính là lập tức sắp thi Đại học, trường học không biết xấu hổ nghỉ, các em không biết xấu hổ mà chơi sao? Các em không học có người học, dù sao tự các em nhìn mà làm đi!

Nhìn đi, cạnh tranh vô nghĩa chính là làm như vậy.

Nhưng cứ việc như vậy, một khắc Lão Chu tuyên bố nghỉ, trong phòng học vẫn bùng nổ, bài tập thi thố Đại học gì đều ném ra sau đầu, chỉ có niềm vui trước mắt.

Khắp nơi đều tràn ngập tiếng hoan hô.

Chu Nguy nhìn bọn họ nháo, đã bất đắc dĩ lại bị lây nhiễm sự nhiệt tình của đám trẻ này, cuối cùng ông ấy thở dài, còn lắc đầu, chắp tay sau lưng đi ra ngoài để phòng học lại cho học sinh.

Biên Dịch mở điện thoại ra, WeChat rỗng tuếch, mấy ngày hôm trước mỗi ngày Thẩm Lê đều rầm rì gửi tin nhắn hỏi cậu thế nào còn chưa nghỉ sao, hôm nay nghỉ, người lại vô tung vô ảnh.

Cậu được giáo viên toán giữ lại dặn dò, vốn dĩ trong trường học cũng chỉ có học sinh lớp 12, lúc này càng không còn ai, vườn trường rộng như vậy nhất thời trở nên yên tĩnh.

Cụ ông trông cửa tránh ở trong căn nhà nhỏ sưởi ấm, thấy cậu đi ra ngoài, vui mừng nói: “Bây giờ mới đi sao, về nhà chú ý an toàn, năm mới vui vẻ.”

Biên Dịch cười gật đầu: “Năm mới vui vẻ.”

Chỉ là cậu vừa đi ra cổng lớn, một bóng dáng màu vàng quen thuộc đứng ở đối diện chạy như bay đến đây.

Quyển Quyển sung sướng và phịch bên chân Biên Dịch, vui mừng đến mức không tìm được phương hướng.

Biên Dịch sửng sốt.

“Tốt lắm, Quyển Quyển.” Cậu vỗ đầu nó, như ý nguyện nhìn thấy Thẩm Lê cong mắt cười đội mũ len bọc khăn quàng cổ ở phía đối diện.


Ánh nắng chiều vào đông hiếm khi chiếu vào phía sau cô, lại không động lòng người bằng 1% của cô.

Thẩm Lê nhìn cậu, phất phất tay.

Cậu đi qua, trong nháy mắt bị người phác lại đây ôm lấy.

“Mọi người đều đi rồi, sao bây giờ em mới ra?” Thẩm Lê kéo tay cậu chạm vào mặt mình, oán giận nói: “Em sờ đi, mặt đã sắp đông cứng rồi.”

Thời tiết hôm nay còn khá đẹp, ánh mặt trời giữa trưa làm tan tuyết khắp nơi, còn lạnh hơn mấy hôm tuyết rơi nhiều. Biên Dịch lại hồn nhiên không nhận ra, tương phản, cả người cậu giờ phút này đều là ấm áp.

Cúi đầu, cậu hỏi Thẩm Lê: “Giáo viên giữ em lại có chút việc, sao chị đột nhiên lại đến?”

Mặt Thẩm Lê không gầy như lúc nhìn qua, có thịt ngoài dự đoán, mềm mụp, bị niết đến mức chu miệng, mơ hồ không rõ nói: “Chị mang Quyển Quyển đến đón em, cục cưng.”

Quyển Quyển nghe được tên của nó, vui mừng mà vẫy đuôi giữa hai người.

Không ai để ý đến nó.

Biên Dịch “ừm” một tiếng, buông tay kéo Thẩm Lê đi về phía trước: “Chờ bao lâu rồi?”

“Cũng không lâu lắm, vẫn ổn.” Thẩm Lê vừa đi vừa xoa xoa mặt mình, chụp Biên Dịch: “Có thể đừng niết mặt chị hay không hả em trai, em hãy nghĩ cho rõ, chị là chị gái, nể mặt chút nào.”

“A.”

Nói xong, một bàn tay của cậu vòng qua vai của Thẩm Lê, ôm lấy cô nhéo ác liệt, tay cậu lớn, mặt Thẩm Lê lại nhỏ, lập tức che hơn phân nửa.

Thẩm Lê tức giận đến mức đánh cậu một cái, đôi tay túm chặt cánh tay của cậu định tránh thoát trói buộc, Biên Dịch không cho, hai người lôi lôi kéo kéo.

Cách đó không xa, Tống Gia Trạch trợn mắt há hốc mồm mà phát ra một tiếng “mẹ kiếp.”

Hai người có cảm ứng ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Tống Gia Trạch.


Bên cạnh Tống Gia Trạch còn có bạn học cùng lớp, bọn họ thấy Tống Gia Trạch sững sờ tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn nghiêng về phía trước chằm chằm, tò mò hỏi: “Làm sao vậy, Tống Gia Trạch?” Nói xong cũng nhìn về bên kia.

Tống Gia Trạch phản ứng nhanh chóng mà bỏ tầm mắt qua một bên lôi kéo bọn họ đi về phía trước: “Không sao, không sao, nhìn lầm rồi, đi đi đi nhanh, mẹ tớ đã thúc giục rồi.”

Một lát sau, điện thoại của Biên Dịch rung lên.

Tống Gia Trạch: [Bây giờ cậu hạnh phúc quá nhỉ người anh em, nhìn xem chú chó đáng yêu Quyển Quyển kia đi, thật thảm.]

Tống Gia Trạch: [Còn may tôi thông minh, vừa rồi suýt thì bị phát hiện, tôi mặc kệ, cậu phải mời khách!]

Mấy ngày hôm trước, bạn học cùng phòng ký túc sau khi biết được người được rất nhiều nữ sinh mơ ước trong trường đột nhiên yêu đương há to miệng.

Nhưng mà rốt cuộc Biên Dịch vẫn là học sinh cấp ba, dù sao Thẩm Lê cũng đã gia nhập xã hội, người biết nhiều khó tránh khỏi đồn thổi, cho nên cậu chỉ yêu đương, cũng không báo đối tượng cụ thể cho bọn họ, chỉ nói sau khi tốt nghiệp có cơ hội sẽ dẫn bọn họ đến gặp.

Làm anh em tốt của Biên Dịch, Tống Gia Trạch tự nhiên hiểu cậu, trượng nghĩa che giấu bí mật ít người biết này giúp cậu.

Biên Dịch trả lời: [Được.]

Tống Gia Trạch vừa thấy hấp dẫn, lập tức gửi tin: [Tôi muốn ăn cơm chị Thẩm Lê làm.]

Biên Dịch: [Không được.]

- -

Kỳ nghỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Thẩm Lê cũng không dính Biên Dịch, thậm chí cô còn thường xuyên cãi nhau bảo cậu nhanh chóng đi học tập.

Cho nên thật ra thời gian hai người ở bên nhau mỗi ngày không nhiều lắm, ăn cơm cùng nhau, có khi còn cùng nhau xem phim, ngay cả phim đều là tiếng Anh, Thẩm Lê nói muốn giúp cậu củng cố tăng cường kỹ năng nghe nói.

Cậu mợ đã thúc giục Thẩm Lê nhanh chóng về nhà từ 27 tháng Chạp, Thẩm Lê luôn dùng đủ loại lý do kéo dài.


Đến 30 Tết, đã không thể không về.

Là một gia đình thư hương, mỗi năm nhà cậu của cô ăn Tết đều duy trì một vài tập tục, dán câu đối xuân, đón giao thừa, cùng nhau làm sủi cảo là hoạt động không thể thiếu.

Bốn người vây quanh bên cạnh bàn làm sủi cảo, vỏ là dùng tay cán, nhân là mợ tự tay điều chế.

Thẩm Lê làm sủi cảo có một tay nghề tốt, nặn ra đều là trắng trẻo mập mạp, no đủ mượt mà, trông rất đẹp.

Thẩm Thính Duyên thấy sủi cảo Thẩm Lê tự nặn được đặt riêng một đ ĩa, kỳ quái nói: “Làm gì, sủi cảo chị nặn chúng em không xứng ăn à? Chẳng lẽ chị muốn làm cho người khác?”

Tên nhóc này mấy ngày nay thấy Thẩm Lê chậm chạp không chịu về nhà, không vui vẻ, tức giận đến mức nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt.

Thẩm Lê nhìn cậu ấy một lát, duỗi tay cầm lấy một cái sủi cảo đặt trước mặt cậu, vô cùng hào phóng mà nói: “Làm sao, muốn ăn cái chị làm? Vậy chia cho em một cái.”

Thẩm Thính Duyên khiếp sợ: “Chị thật sự muốn mang cho người khác? Chị có phải là yêu đương rồi không, Thẩm Lê!”

Thẩm Bách Phong đang muốn răn dạy đứa con không lớn không nhỏ này của mình, bỗng nhiên nghe Thẩm Lê thuận miệng nói “Đúng vậy.”

??

Cả nhà khiếp sợ nhìn Thẩm Lê, mợ hỏi tiếng lòng của mọi người: “Chuyện lúc nào vậy Lê Lê, làm sao cũng chưa nghe cháu nói?”

Thật ra mà nói, Thẩm Lê cảm thấy cô và Biên Dịch có chút “có thật vô danh”, dù sao em trai còn chưa tỏ tình đâu, cô chờ đến khi cậu thi Đại học xong nói chuyện thật tốt với cậu một chút. Nhưng năm nay ăn Tết cô đã nói muốn cùng cậu đón năm mới thì sẽ nói được thì làm được, bên cậu không thể lung lay, đơn giản là nói thẳng.

Thẩm Lê hàm hồ: “Không bao lâu, nghĩ là qua một thời gian mới nói cho mọi người.”

Cô lại nói: “Nhà cậu ấy có ít việc, cháu muốn đón năm mới với cậu ấy, cho nên lát nữa cháu có thể… ừm…”

Thẩm Lê chưa nói hết câu, cô càng nói càng cảm thấy mình có ý quẹo khuỷu tay ra ngoài, ngậm miệng lại chờ bọn họ tự lĩnh hội.

“Vậy, cháu gọi cậu ấy vào nhà ăn cùng nhau đi?” Mợ nói.

Cậu mợ bởi vì ba mẹ của Thẩm Lê vẫn luôn rất sủng Thẩm Lê, bọn họ sẽ đưa ra kiến nghị cho Thẩm Lê, nhưng tôn trọng bảo vệ tất cả các quyết định của cô. Cũng vì cái này, Thẩm Lê vẫn luôn rất thẳng thắn với bọn họ, cấp ba bỗng nhiên muốn học nghệ thuật cũng vậy, bây giờ bỗng nhiên nói chuyện yêu đương cũng thế.

Mà Thẩm Lê tuổi này yêu đương là chuyện hết sức bình thường, nếu cô vẫn không yêu đương mới làm người lo lắng, cho nên hai vợ chồng ngoại trừ sự chấn kinh lúc đầu, sau đó đã dần dần chấp nhận.


Chỉ có tên nhóc Thẩm Thính Duyên này, hừ lạnh một tiếng, thở phì phì khẳng khái mà đặt cái sủi cảo Thẩm Lê cho mình về mâm, tựa như một con gà chiến.

Thẩm Lê nhịn cười, thò lại gần kéo ống tay áo của Thẩm Thính Duyên: “Không thể nào, không thể nào, sẽ không phải có người chị yêu đương nên ghen đấy chứ?”

“Không có!” Thẩm Thính Duyên phủ nhận siêu lớn tiếng.

“A.” Thẩm Lê cười rất vui vẻ, hai tay niết mặt như sữa của Thẩm Thính Duyên: “Vậy cười với chị một cái.”

Thẩm Thính Duyên lấy tay của cô ra: “Chị phiền muốn chết, Thẩm Lê, phải đi thì nhanh đi đi!”

Chút tính tình nhỏ này của Thẩm Thính Duyên, Thẩm Lê sẽ không để trong lòng, sau một bữa cơm, cô xách theo bao lớn bao nhỏ mà mợ chuẩn bị đứng ở trước cửa nhà của Biên Dịch.

“Mở cửa, em trai!”

Biên Dịch nhận đồ vật trong tay Thẩm Lê đặt lên bàn: “Không phải có chìa khoá sao?”

“Chị làm gì có tay mở cửa?” Thẩm Lê vừa nói vừa lấy đồ trong túi ra.

TV trong phòng khách đang chiếu Xuân Vãn, tiểu phẩm năm nay vẫn là người quen thuộc, phương pháp quen thuộc, buồn cười như nhau.

Chó mèo bị đồ vật Thẩm Lê mang đến hấp dẫn tầm mắt, quay xung quanh bên cạnh cô. Thẩm Lê vừa mới trấn an Quyển Quyển lại lấy cá khô ra trêu Quyển Quyển, vui vẻ vô cùng.

Biên Dịch biếng nhác dựa vào cạnh bàn nhìn Thẩm Lê, cậu có chút không hiểu, rõ ràng là phòng ở giống nhau, chó mèo giống nhau, làm sao gần cô mọi thứ đều khác biệt, đột nhiên trở nên náo nhiệt, tràn ngập pháo hoa.

Thẩm Lê quay đầu đã nhìn thấy Biên Dịch dựa vào một bên như đang suy nghĩ lại giống như ngẩn người, đi qua lấy tư thế gãi cằm Quyển Quyển sờ cằm cậu: “Làm sao vậy? Dọn dẹp một chút ăn cơm. Nếm thử sủi cảo chị tự tay nặn.”

Thẩm Lê nghe nói ăn sủi cảo ở phương Bắc sẽ thuận thuận lợi lợi, ý tứ viên viên mãn mãn, học sinh cấp ba ăn vào có thể có dấu hiệu tốt.

Tuy rằng có hơi mê tín, nhưng chuyện này cũng là càng nhiều càng tốt.

Cửa sổ mở rộng ra, nơi xa truyền đến âm thanh bắn pháo hoa.

Thẩm Lê ở trong phòng bếp vừa bắt bẻ chỗ Biên Dịch muốn gì cũng không có, mặt tức giận thấy thế nào cũng rất đáng yêu.

Biên Dịch nhìn nhìn, cúi đầu cười một cái, cậu đột nhiên cảm thấy chính mình hình như cũng đã đủ may mắn rồi.

Bình Luận (0)
Comment