Ăn uống no say xong thì vẫn là Tạ Minh Triết đi rửa bát.
Đường Hạ Vũ đã thấy trễ nên muốn về nhưng cậu lại phải đợi gã ra thì mới có thể đi.
Tại chìa khóa vẫn đang nằm trong túi của ai đó \= \=
Sao không đi tắm đi? Tôi lấy quần áo cho cậu.
Thôi khỏi, hôm nay tôi về nhà.
Động tác tháo tạp dề của Tạ Minh Triết khựng lại một chút.
Gã đã nghĩ là cậu vẫn sẽ ở đây như mọi khi, không lẽ là do Đường Hạ Vũ vẫn còn giận sao?
Nhìn thấy Đường Hạ Vũ đeo cặp muốn đứng lên Tạ Minh Triết liền ấn vai cậu xuống.
Hả, sao nữa đây?
Ở lại đêm nay đi, bây giờ khuya rồi không an toàn đâu.
.....Nhưng tôi là con trai mà??? Sao lại không an toàn được???
Tạ Minh Triết quỳ một chân xuống, gã nhìn Đường Hạ Vũ đang ngồi ngay trước mặt mình.
Tư thế này giúp gã có thể thấy được toàn bộ biểu cảm trên gương mặt Đường Hạ Vũ.
Tạ Minh Triết đưa tay lên xoa tóc cậu, gã từ tốn đáp.
Không được, bây giờ có rất nhiều tên kì lạ.
Lỡ bọn chúng làm gì cậu thì sao? Ở lại đây rồi sáng mai chúng ta cùng đi học không tốt sao?
Nghe Tạ Minh Triết nói cậu thấy cũng có lí.
Nhưng cậu mới giận gã xong mà đã đồng ý ở lại đây ngay thì có kì lắm không nhỉ?
Nhìn thấy Đường Hạ Vũ nhăn mày nghĩ ngợi, bàn tay đang đặt cạnh hông cậu của Tạ Minh Triết siết chặt lại.
Gã cụp mắt xuống, lúc này nhìn gã giống hệt như một con cáo đang lo sợ con mồi của mình sẽ chạy mất.
Đây là cậu vẫn giận gã sao?
Đường Hạ Vũ thật sự ghét gã đến mức không muốn ở gần gã ư?
Cậu muốn thoát khỏi gã à?
Nếu như vậy thì gã phải làm sao đây?
Hàng loạt câu hỏi cứ hiện lên trong tâm trí Tạ Minh Triết.
Không gian yên tĩnh chỉ còn mỗi âm thanh của tiếng kim đồng hồ lại có thể khiến cho tâm tình của gã lo sợ đến vậy.
Được rồi, tôi miễn cưỡng ở đây đêm nay thôi đấy!!!
Tạ Minh Triết nghe xong câu này liền vứt bỏ đi cảm giác bất an khi nãy.
Gã vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như mọi ngày sau đó ngẩng đầu nhìn lên Đường Hạ Vũ.
Được, tôi lấy quần áo cho cậu, vào phòng tắm đi.
Nhìn cánh cửa trong phòng tắm dần khép lại, Tạ Minh Triết đột nhiên che miệng cười.
Bộ dạng lạnh lùng khi nãy của gã hoàn toàn biến mất.
A, cuối cùng gã vẫn giữ được bảo bối của mình....
Tạ Minh Triết ngồi xuống sàn nhà sau đó tựa đầu lên giường, gã nhìn vào tấm kính của nhà tắm ngay trước mặt mình.
Thân ảnh mờ ảo của Đường Hạ Vũ hiện lên sau tấm kính cũng là lúc mà những hình ảnh về cậu hiện lên trong tâm trí Tạ Minh Triết.
Cơ thể nhỏ nhắn trắng nõn ấy mang đầy dấu hôn đỏ do gã làm nên.
Cậu phải khóc lóc cầu xin dưới sự ra vào của gã.
Rồi đôi bàn tay ấy bị gã nắm đến mức hiện ra vết đỏ.
Đôi môi ngọt ngào ấy cũng chỉ có thể nức nở gọi tên gã.
Không giống Tạ Minh Triết, Đường Hạ Vũ ở bên trong đang nhớ về khi nãy.
Lúc đó thật ra là cậu muốn ở lại rồi thế nhưng nếu đồng ý luôn thì kì quá.
Vậy nên Đường Hã Vũ đành phải đợi kim giây chạy cho xong một vòng thì mới dám nói.
Nhìn một lượt cả phòng tắm rộng lớn này cũng chỉ có mỗi một cái khăn tắm nên Đường Hạ Vũ lấy luôn.
Cậu chùm khăn lên đầu sau đó mở cửa bước ra.
Oái, cậu ngồi đây làm gì thế hả?
Tạ Minh Triết nhìn chằm chằm vào Đường Hạ Vũ.
Gã khàn giọng hỏi.
Cậu....!Cậu sao lại...?
Đường Hạ Vũ nhìn sang tấm gương lớn ở đằng sau.
Cái khăn này khá lớn và dài nên nếu chùm lên người cậu thì có thể che được qua mông.
Đường Hạ Vũ cứ nghĩ Tạ Minh Triết không thích cậu dùng khăn này nên ngay lập tức cậu kéo cái khăn ra khỏi người luôn.
Tôi thấy có cái này à, nếu cậu không thích thì tôi không dùng nữa.
Nhìn thân thể của Đường Hạ Vũ hiện ra hoàn toàn trước mặt mình, Tạ Minh Triết hơi cụp mắt xuống.
Gã đứng lên lấy cái khăn trên tay cậu.
Không phải, cậu cứ dùng đi không sao đâu.
Lại đây tôi lau người cho.
Đường Hạ Vũ nhìn sàn nhà bị cậu làm cho ướt một bãi.
Cảm giác tội lỗi trào lên nên cho dù muốn tự lau cũng đành ngoan ngoãn đứng im.
Tạ Minh Triết đứng phía sau, gã dùng khăn lau nhẹ lên lưng Đường Hạ Vũ.
Đột nhiên bị chạm vào khiến cho cậu run lên.
Này, đừng có đột ngột vậy chứ!!!!
Tôi biết rồi.
Giọng nói Tạ Minh Triết hơi khàn nhưng lại chẳng có ai để ý đến.
Cơ thể trầ.n trụi của bảo bối ở ngay trước mặt làm Tạ Minh Triết hô hấp ngày càng trở nên nặng nề.
Gã dùng tay chạm vào eo Đường Hạ Vũ đẩy cậu về phía sau khiến lưng cậu hoàn toàn dựa vào ngực gã.
Há há nhột!!!! Này, đã bảo là đừng đột ngột thế mà, lão Tạ cậu có biết lau không đấy???
........Ngoan, đứng yên!
Cứ thế Đường Hạ Vũ lâu lâu lại kêu lên một tiếng.
Lúc này Tạ Minh Triết đã đưa khăn đến ngay ngực cậu, gã làm như vô tình mà ấn nhẹ vào một bên ngực.
Lần này Đường Hạ Vũ chỉ rên nhẹ mà không la lớn.
..........Ha,...
Đường Hạ Vũ cứ nghĩ khi nãy chỉ là vô tình nên không quan tâm lắm, mặc dù cậu có chút ngại.
Tạ Minh Triết cứ lau đi lau lại, mãi đến lúc gã thấy Đường Hạ Vũ ngáp một cái mới thả cậu ra.
Được rồi, tôi để quần áo trên giường, cậu lấy mà mặc.
Nói rồi Tạ Minh Triết mang quần áo vào phòng tắm ngay.
???????
Ai đuổi hay sao mà đi nhanh gớm!!!
Đường Hạ Vũ nghe lời mà mặc đồ vào.
Tất cả đều rất ổn cho tới cái áo.
Cậu cau mày nhìn chằm chằm vào cái áo thun trên giường.
............
Cái áo này của Tạ Minh Triết lớn quá, Đường Hạ Vũ mặc không được.
Thế rồi cậu chạy đến phòng thay đồ đứng đó một lúc.
Lúc Tạ Minh Triết ra không thấy cậu đâu gã liền hoảng hốt, cứ nghĩ là cậu lại chạy rồi nên gã gọi cậu.
Đường Hạ Vũ, cậu đâu rồi?
Đây đây đây!!!!
Nghe âm thanh phát ra từ trong phòng thay đồ rồi tầm mắt rơi vào cái áo cô đơn kia, Tạ Minh Triết cầm nó lên đi về phía cậu.
Sao lại ở trong này vậy....?
Câu nói của Tạ Minh Triết phải khựng lại một lúc khi thấy cảnh tượng trước mặt.
Này, mấy bộ đồ kia của cậu đâu rồi sao tôi không thấy? Cái áo cậu lấy cho tôi lớn quá tôi mặc không được đâu!!!
Cậu.....!vậy nên cậu mới mặc áo sơ mi của tôi?
Ờ, đúng rồi.
Tôi tìm được áo sơ mi năm ngoái của cậu á.
Nhưng tôi không cài cái cúc này được, lão Tạ cài giúp tôi đi.
Cơ thể nhỏ nhắn của Đường Hạ Vũ ngay sát gã, tay Tạ Minh Triết hơi run mà cài cúc áo hộ cậu.
Ồ, được rồi nè.
Đi ngủ thôi, tôi buồn ngủ lắm rồi đấy!
Nói rồi Đường Hạ Vũ leo thẳng lên giường Tạ Minh Triết mà ngủ.
Nhìn đống quần áo đắt tiền rơi vương vãi dưới sàn nhà, Tạ Minh Triết bất lực thở dài.
Sau đó gã đành phải treo hết quần áo lên tủ lại.
Ai bảo cậu là bảo bối gã nuôi từ nhỏ cơ chứ!