'Đã bắt giữ linh hồn đủ tư cách, bắt đầu trói định hệ thống''
......
''Đinh---- hệ thống trói định thành công!''
Mạnh Tắc Tri đã chết, chết trên đài thực nghiệm.
Thời điểm hắn chết cũng đã hơn 70, bất quá cơ thể hắn sống lại cùng lắm chỉ mới 35 tuổi đầu.
Chỉ là không chờ hắn bình tĩnh lại, một trận trời đất quay cuồng, một tiếng bùm vang lên, hắn bị ép quỳ xuống, hai tay bị người khác mạnh mẽ giam cầm sau lưng, mặt dán trên nền đất không để động đậy.
''Quả nhiên chó không đổi được thói ăn phân, nếu không phải ta mang bảo tiêu lại đây, ngươi ---'' Trần Ứng Long từ trên cao nhìn xuống, tay nửa ôm Hứa Giai Tình, nhìn hắn bị bảo tiêu ấn trên mặt đất. Mạnh Tắc Tri đầu tóc hỗn loạn, một thân dơ bẩn, ngoài cười nhưng trong không cười nói, trong mắt tràn đầy sảng khoái.
Hứa Giai Tình vỗ ngực, phì phò thở mạnh, hồi tưởng thời điểm nàng vừa nói ra hai từ ly hôn, Mạnh Tắc Tri gần như điên cuồng, trực tiếp lao về phía nàng giống như muốn hướng nàng động thủ. Nghĩ lại vẫn còn run sợ.
Một hồi lâu sau, nàng bình tĩnh hơi thở, nhìn Mạnh Tắc Tri trên mặt đất chật vật không cam chịu, hít sâu một hơi, lòng nàng càng thêm kiên định, lạnh nhạt nói: ''Giấy ly hôn này ngươi ký hay là không ký----''
Ánh mắt tan rã dần lấy lại tiêu cự, chân mày Mạnh Tắc Tri nhíu chặt, khó thở, gian nan đấu tranh cùng cơn đau đầu, cố nén sự thô bạo trong lòng.
Nhìn thấy Mạnh Tắc Tri không nói lời nào, như là phát ti3t Hứa Giai Tình càng thêm kích động: ''Mạnh Tắc Tri, nếu như ngươi còn một chút lương tâm, liền dứt khoát đem giấy ly hôn ký. Hay ngươi cho rằng sự tình đến mức này, ta sẽ tiếp tục ngu ngốc, vọng tưởng có một ngày ngươi thay đổi triệt để, khôi phục lại giống như lúc đầu. Sau đó sẽ tùy ý ngươi đánh chửi mà tha thứ cho hành động của ngươi sao?''
Trán Mạnh Tắc Tri gắt gao trên nền đất, thở hổn hển, căn bản không có thời gian rảnh để phản ứng Hứa Giai Tình.
''Mạnh Tắc Tri, ta khuyên ngươi nên thành thật đem giấy ly hôn ký. Hay ngươi thật sự cho rằng Hứa gia cùng Trần gia không dám động đến ngươi?'' Trần Ứng Long không chút nào che dấu uy hiếp nói.
''Được''
Mạnh Tắc Tri rốt cuộc bình tĩnh lại, trên trán tràn đầy mồi hôi, cả người như từ trong nước vớt ra.
Hắn bất lực nói: ''Ta ký.''
"Tốt.'' trong mắt Trần Ứng Long lóe lên một đoạn tinh quang, hắn hướng về phía bảo tiêu đưa mắt ra hiệu.
Hai gã bảo tiêu lập tức buông Mạnh Tắc Tri ra, tiếp theo đưa đến một xấp văn kiện cùng một cái bút ký tên ném vào trước người hắn.
"Ký đi!''Trần Ứng Long từ trên cao nhìn xuống quát to.
Mạnh Tắc Tri một tay cầm văn kiện, gian nan xê dịch thân thể về phía trước, một tay khác lấy bút ký tên. Đọc qua văn kiện trên tay, hắn bắt chước chữ ký của nguyên chủ. Ở trên chỗ trống ký xuống tên của mình.
Vừa ký xong, Trần Ứng Long một chân đá văng Mạnh Tắc Tri, cầm văn kiện, lật tới lật lui lại mấy lần, xác định không có một chút sai lầm, lúc này hắn mới hiến văn kiện giống như vật quý đưa cho Hứa Giai Tình.
Hứa Giai Tình nhìn giấy thỏa thuận ly hôn trong tay Trần Ứng Long. Trên mặt bỗng nhiên nhiễm một trận mê mang.
Nàng đã ly hôn?
Nàng cùng với người chồng hoạn nạn có nhau suốt mười mấy năm ly hôn?
Nàng hẳn là nên cao hứng mới đúng, nhưng vì cái gì trong lòng có cảm giác trống rỗng, thật giống như đã đánh mất cái gì cực kỳ quan trọng.
Nhìn thấy bộ dáng Hứa Giai Tình, trong lòng Trần Ứng Long lập tức dâng lên cảnh giác, e sợ biến cố gì xảy ra, hắn trầm giọng nói: "Giai Tình, nếu giấy thỏa thuận ly hôn đã đến tay, chúng ta liền đi về trước. Ngươi không phải muốn thỉnh một vị cao tăng đắc đạo siêu độ cho hài tử sao. Người ta đã tìm được, là Phổ Chiếu tự Huệ Hòa đại sư, hiện tại đang ở khách sạn Tinh Hà, ngươi xem có muốn thuận đường đi qua nhìn xem.''
Vừa nghe đến hai chữ hài tử, Hứa Giai Tình theo bản năng sờ sờ bụng, sắc mặt biến đổi.
Đó là hài tử nàng chờ đợi suốt mười ba năm, còn chưa đủ hai tháng tuổi, đã bị súc sinh này đánh chết.
Hứa Giai Tình hai mắt đỏ lên, thân thể lung lay sắp xỉu, nàng không tiếp tục nhìn Mạnh Tắc Tri, mà bắt lấy tay Trần Ứng Long đưa ra, cắn răng nói: "Đi---"
"Được.'' trong mắt Trần Ứng Long hiện lên một tia đắc ý, ôm lấy Hứa Giai Tình đi ra ngoài, dư quang khóe mắt rơi trên người Mạnh Tắc Tri đang nằm trên mặt đất không rên một tiếng, hắn cười lạnh hướng mặt đất phun ra một ngụm nước bọt.
Thẳng đến khi không còn tiếng bước chân nào, Mạnh Tắc Tri lúc này mới miễn cưỡng đứng lên, đi về sô pha nằm một lát, nhắm mắt lại.
Chờ đến lúc hắn tỉnh dậy, đã là hai giờ sau.
Khôi phục chút tinh thần, Mạnh Tắc Tri mới bắt đầu tiếp thu cốt truyện của thế giới này.
Nguyên chủ cũng tên Mạnh Tắc Tri, xuất thân nghèo khổ, cả nhà vất vả làm việc mới có thể cho nguyên chủ học hành mười sáu năm, rốt cuộc từ vùng hẻo lánh bay ra làm phượng hoàng.
Cái danh phượng hoàng ở trên người Mạnh Tắc Tri không có nghĩa xấu.
Nguyên chủ 16 tuổi đậu đại học tốt nhất tỉnh C, hai mươi tuổi tốt nghiệp đại học, được cử đi học tại đại học Bắc Kinh tiếp tục học lên thạc sĩ rồi tới tiến sĩ, bái sư một nhà số học nổi tiếng Hoa Quốc, một người sáng lập vô số nghiên cứu, viện trưởng Vạn Triết Tiên giáo sư.
Nguyên thân sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, đáp ứng lời mời lưu lại dạy học của Đại học Bắc Kinh, 2 năm sau trở thành phó giáo sư, 5 năm tiếp theo thăng chức lên giáo sư, 32 tuổi bắt lấy giải thưởng toán Trần Tỉnh Nhân*, một năm sau trúng cử Trường Giang học giả.
(Trần Tỉnh Thân hình như là tên quy chương nào đó của Trung Quốc. Vì thông tin này quá mơ hồ nên mình tìm không ra ạ. Nếu có bạn nào biết thì chỉ mình với)
Nếu dựa theo quỹ đạo cuộc sống của nguyên chủ thì hắn sẽ được tuyển vào Lưỡng viện viện sĩ ở tuổi 46, năm 50 tuổi trở thành người nhỏ tuổi nhất đạt được giải thưởng Hoa La Canh* toán học thưởng.
(Hoa La Canh là nhà toán học vĩ đại của Trung Quốc)
20 năm sau, con gái duy nhất của hắn chứng minh dự đoán Goldbach, vào lúc 35 tuổi vô cùng vinh hạnh lấy được Huy chương Fields---- đây là giải thưởng toán nổi tiếng nhất thế giới, dự bị vì toán học giải "Giải Nobel", trở thành người đầu tiên ở Hoa Quốc lấy được huy chương Fields, cùng năm đó trúng cử Lưỡng viện viện sĩ.
Một nhà có hai viện sĩ, học trò khắp thiên hạ, vợ chồng hòa thuận, con cháu mãn đường, nguyên chủ cầu còn không được đi.
Nhưng không chịu nổi nửa đường nhảy ra một cái biến cố.
Nam chính tên là Tưởng Hải Dương, kiếp trước là một phế tài vô dụng, tốt nghiệp đại học xoàng xoàng, lại thêm cái bệnh nói hay hơn làm, đi xin việc khắp nơi mà không có công ty nào nhận nên dứt khoát quyết định cuốn gói về nhà định ăn bám chờ chết. Ai ngờ, trong một đêm mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, vì mải mê cày phim nên bị sét đánh trúng, hồn xuyên qua một học sinh cấp ba học dở ở thế giới mới, còn được tặng kèm một thứ gọi là 'Hệ thống dưỡng thành minh tinh.'
Thế giới này vì nguyên nhân nào đó, pháp luật bảo hộ bản quyền chưa thể hoàn thiện, về văn học nghệ thuật cực kỳ lạc hậu. Thế giới này không có những tác phẩm Shakespeare, JK Rowling, Kim Dung, Cổ Long, Lỗ Tấn, Từ Chí Ma.... Cũng không có The Titanic, Cưa điện kinh hồn, ngọa hổ tàng long, vô gian đạo.... Không có bài hát không trung chi thành, lữ quán California, mười năm, ta tham gia quân lữ,......
Chỉ có một ít truyện cũ mèm, làm trò cười cho thiên hạ.
Tưởng Khải Dương mừng rỡ như điên, nhìn hệ thống dưỡng thành minh tinh thu nhập lực ảnh hưởng, sao chép lịch sử, những tác phẩm nổi tiếng, kịch bản phim,...
Hắn nghiền áp lớp trưởng học giỏi, xoát độ hảo cảm quân đội, vả mặt tiền bối trong nghề, xưng vương trong giới Hollywood, đoạt được giải thưởng Nobel văn học,.....
Hoa khôi thanh thuần, lão sư xinh đẹp, nữ cảnh sát nóng bỏng, y tá ôn nhu, nữ tổng tài bá đạo, minh tinh quyến rũ..... Đều ôm vào trong lòng.
Đến nỗi nguyên chủ cũng chỉ là pháo hôi trên đường làm giàu của nam chủ Tưởng Hải Dương.
Trước mắt thế giới này đã phát triển tới lúc Tưởng Hải Dương xưng vương giới Hollywood một vòng.
Hai năm trước, Tưởng Khải Dương sau khi xuất bản hai bộ "Thép đã tôi thế đấy", "Nhà thờ Đức Bà Paris", hai quyển này vừa ra, trực tiếp đem đại học Bắc Kinh Nghiêm Thế Tuấn giáo sư viết tiểu thuyết huyền huyễn từ tiêu thụ đệ nhất bảng đẩy xuống vị trí thứ hai rồi tới thứ ba.
Có lẽ xuất phát từ sự không cam lòng, Nghiêm Thế Tuấn lấy việc Tưởng Khải Dương chưa bao giờ đi ra nước ngoài, lại có thể viết ra thuần tiểu thuyết nước Nga cùng nước Pháp, ở trên Weibo công khai nghi ngờ Tưởng Khải Dương sao chép, sự tình nháo vô cùng lớn.
Tưởng Khải Dương lại xem đây là cơ hội, một bên kích động fan, một bên ở trên Weibo cùng Nghiêm Thế Tuấn nháo to lên, đầu tiên là cho ra ánh sáng việc giáo sư Nghiêm Giáo Thụ lòng dạ hẹp hòi, lại trào phúng giáo sư Nghiêm Giáo Thụ chính mình không có bản lĩnh liền ghen ghét tài năng hơn người của hắn. Sau đó một lần xuất bản năm quyển tiểu thuyết ngoại quốc, bao gồm Anh Mỹ Đức Ý Nhật năm quốc gia lớn, làm khiếp sợ giới văn học Trung Hoa.
Cuối cùng là công khai kêu gào chỉ cần Nghiêm Giáo Thụ lấy ra chứng cứ chứng minh là những quyển đó là hắn sao chép, hắn liền công khai xin lỗi, cũng đem toàn bộ gia sản đem quyên góp hội Chữ Thập Đỏ, nếu không liền phải là Nghiêm Giáo Thụ bái hắn làm thầy.
Số đó sách vở chính là sản phẩm của thế giới khác, Nghiêm Thế Tuấn giáo sư làm sao có thể lấy ra chứng cứ tới.
Sự tình nháo lớn tới mức này, giáo sư Nghiêm Thế Tuấn cũng bắt đầu cảnh tỉnh chính mình, có phải hay không lòng mình suy nghĩ quá nhiều. Hắn nghĩ tốt xấu gì chính mình cũng là tiền bối trong giới văn học, hắn chịu thua, lại thỉnh vài vị bằng hữu là nhà xuất bản hỗ trợ nói tốt vài lời, Tưởng Khải Dương chỉ cần cho hắn mặt mũi, việc này liền tính cho qua.
Bất quá Tưởng Khải Dương có lý không buông tha người, fans hắn trực tiếp nháo tới lớp học, làm trò trước mặt hơn trăm học sinh, trào phúng Nghiêm Thế Tuấn giáo sư là rùa đen rút đầu, dám làm không dám nhận.
Mặt trong mặt ngoài hoàn toàn mệt mỏi, vốn có trái tim không tốt lắm giáo sư Nghiêm Thế Tuấn một hơi không thở được, đương trường chết ngất.
Giáo sư Nghiêm Thế Tuấn tuy rằng lớn hơn nguyên chủ ba mươi tuổi, lại nằm trong số ít bằng hữu của hắn, tục xưng là bạn vong niên.
Trơ mắt nhìn lão bằng hữu ở trong phòng ICU chăm sóc đặt biệt, nguyên chủ phẫn nộ, liền nghĩ muốn cho Tưởng Khải Dương một cái giáo huấn.
Vừa lúc, Tưởng Khải Dương muốn tiến quân vào phim ảnh, mà trên nguyên chủ danh nghĩa có một học trò có cha là phó giám đốc cục truyền hình. Có hắn hỗ trợ, Tưởng Khải Dương đem các phim điện ảnh cùng phim truyền hình không vượt qua xét duyệt chứ đừng nói đến công chiếu.
Liền tính bối cảnh quân đội sau lưng Tưởng Khải Dương vẫn chưa dùng đến.
Nhưng Tưởng Khải Dương có hệ thống dưỡng thành minh tinh là chỗ dựa, trực tiếp liền tra tới trên người nguyên chủ.
Biết là nguyên chủ giở trò quỷ, Tưởng Khải Dương liền trực tiếp ghi hận nguyên chủ.
Trong nước đường ra là không có, Tưởng Khải Dương liền nghĩ đến lên con đường Hollywood phát triển ý tưởng, dù sao hắn có rất nhiều kịch bản.
Nhưng trước đó, hắn muốn nguyên chủ trả giá.
Đặt biệt là khi hắn biết được đồng bọn của hắn là Trần Ứng Long yêu thầm vợ nguyên chủ Hứa Giai Tình hơn ba mươi năm, vẫn luôn không kết hôn, trong tâm hắn sinh ra một kế từ hệ thống đổi một bình nhỏ độc tố thần kinh, đưa cho Trần Ứng Long, khuyến khích hắn hạ độc nguyên chủ.
Phim truyền hình cùng điện ảnh của Tưởng Khải Dương, Trần Ứng Long là người đầu tư, lại còn không ít tiền, cỡ năm ngàn vạn, hiện tại phim truyền hình cùng điện ảnh là không thể chiếu, nhiêu đó tiền cũng tự nhiên là ném đá xuống sông.
Hơn nữa trước đó còn có mối thù cướp vợ, Trần Ứng Long ôm hận, không chút do dự tiếp nhận bình độc tố thần kinh.
Nguyên chủ bị trúng độc, một phương diện trí lực suy giảm rõ ràng, khó đạt thành quả nghiên cứu khoa học. Về phương diện khác, giống như là mất đi cảm xúc điều tiết cơ thể, bất quá chỉ qua hai năm, liền từ một giáo viên đại học ôn tồn lễ độ trở thành một người đàn ông tàn bạo dễ nóng giận.
Một tháng trước, nguyên chủ tan làm về nhà, vừa lúc gặp được bộ dạng Trần Ứng Long thân mật an ủi Hứa Giai Tình, tức muốn hộc máu, hắn nhất thời xúc động liền động thủ, đá chết hài tử trong bụng Hứa Giai Tình.
Đó là hài tử hắn mong ngóng suốt mười ba năm.
Nguyên chủ cũng hỏng mất.
Quan hệ mẹ chồng ác liệt, bạo hành, sinh non ...... lúc đó đã diệt mất phần tình yêu cuối cùng còn sót lại của Hứa Giai Tình đối với nguyên chủ.
Nguyên chủ có ý đồ lấy thái độ tiêu cực để lảng tránh chuyện này, Trần Ứng Long không thuận theo cũng không buông tha, một mặt khuyến khích Hứa Giai Tình ly hôn, mặt khác thừa dịp nguyên chủ giả say rượu, tìm người đóng giả nhân viên giao cơm vào trong nhà hắn, sau đó tiêm cho hắn một mũi HIV vào máu.
Từ đó về sau không đến nửa năm, đầu tiên nguyên chủ tuôn ra học thuật giả tạo, hai bài luận luận văn đã phát biểu cũng bị phản bác, sau đó tin tức hắn bị nhiễm HIV cũng bị người có tâm truyền ra.
Trần Ứng Long mượn cơ hội này, ở trên mạng thu mua thủy quân, bốn phía bôi đen nguyên chủ.
Bạo hành khiến vợ sinh non, học thuật giả, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn.... Nguyên chủ tốn thời gian 35 năm mới bò tới độ cao này, lại chỉ không đến hai ngày bị ngã vào vực sâu.
Vì có liên hệ tới nguyên chủ nên ân sư Vạn Triết Tiên giáo sư thanh danh cũng bị ném thành rác.
Sau này, nguyên chủ nhận được tin tức Trần Ứng Long cùng Hứa Giai Tình kết hôn....
Trong lúc tuyệt vọng, nguyên chủ bò lên trên sân thượng bệnh viện, rồi sau đó nhẹ nhàng nhảy, kết thúc cả đời bi thương.