Nửa năm sau, Phó Bác Dụ lại một lần nữa dẫn theo Kỳ Lương rời khỏi ngọn núi lớn. Lần này, bọn họ hăng hái như trống trận giục quân, thu phục được sáu con dị thú cấp năm và một gốc dị thực cấp sáu. Thực lực của những dị chủng này đủ sức để bình định một căn cứ nhỏ.
Phó Bác Dụ tràn đầy tự tin, mang theo Kỳ Lương trà trộn vào một căn cứ nhỏ của đám người sống sót ở biên giới Tây Nam. Nhưng ngay khi hắn vừa vất vả đứng vững gót chân, triều tang thi đã kéo đến.
Ban đầu, Phó Bác Dụ còn định tổ chức nhân lực để chống đỡ một phen, vì hắn thật sự không muốn buông bỏ cục diện tốt đẹp này. Thế nhưng, không chống nổi làn sóng tang thi tràn tới ào ạt, trong chớp mắt đã phá tan hai tầng phòng tuyến.
"Cứu mạng, a......"
"Chạy mau, chạy mau a......"
"Chết tiệt, ai lấy mất xe của tôi rồi......"
......
Lòng người tan rã, đại thế đã mất.
Ý thức được điều đó, Phó Bác Dụ đấm mạnh vào bức tường bên cạnh, lập tức đập ra một cái hố to, đá vụn rơi lả tả đầy đất.
Hai tháng gian khổ đổ sông đổ bể, Phó Bác Dụ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía sau - nơi Kỳ Lương đang đứng.
Đúng lúc ấy, triều tang thi ập vào trong thành, cảnh tượng trở nên hỗn loạn hơn nữa.
Không kịp phòng bị, Kỳ Lương bị đám người chen chúc đẩy ra khỏi nơi đó.
"A Lương --" Phó Bác Dụ vội vàng hét lên, nhưng ngay sau đó, hơn mười con tang thi đã nhào tới, hắn buộc phải ra tay ngăn cản.
Một hai con tang thi cấp cao hắn còn có thể ứng phó, nhưng khi những con khác liên tiếp gia nhập chiến cuộc, hắn lập tức trở nên chống đỡ không xuể.
"A Lương." Ngoài việc hướng về Kỳ Lương cầu cứu, hắn không còn cách nào khác.
-- Bởi vì chỉ có những gì Kỳ Lương từng chạm vào, hắn mới có thể thu vào không gian.
Bên kia, Kỳ Lương khó khăn lắm mới đứng vững, vừa nghe tiếng kêu cứu của Phó Bác Dụ, liền theo bản năng đáp lại: "Bác Dụ."
Ngay sau đó, như nhớ ra điều gì, giọng hắn lập tức im bặt.
Lại thất bại nữa!
Cuộc sống như vậy, đến bao giờ mới chấm dứt đây?
Hắn không muốn sống mãi trong lo âu đề phòng nữa --
Tim Kỳ Lương đập thình thịch, hắn nhìn Phó Bác Dụ đang chen lấn chạy về phía mình, theo bản năng lùi về sau một bước.
Rời xa hắn, ngươi sẽ được tự do --
Kỳ Lương nghẹn thở, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị thu vào không gian.
Phó Bác Dụ đưa tay chộp vào khoảng không, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỳ Lương biến mất ngay trước mặt mình.
Hắn không thể tin nổi: "A Lương!"
Lời còn chưa dứt, tang thi phía sau đã lao tới.
Hắn gầm lên giận dữ: "A Lương --"
Trong không gian, Kỳ Lương ngồi bệt xuống đất, thở d ốc kịch liệt.
Chiếc trúc tiên cấp sáu bên hông hắn rơi xuống đất, nhanh chóng chạy về phía linh tuyền cách đó không xa.
Hắn từng nghĩ mình sẽ cảm thấy áy náy, sẽ hối hận, nhưng thực tế, thứ hắn cảm nhận được chỉ là sự giải thoát, là niềm may mắn.
Hắn từng yêu Phó Bác Dụ, nhưng tình yêu đó đã tan biến trong ba năm lang bạt kia, chẳng còn gì nữa.
Ngoài không gian, có lẽ cơn đại họa đã ập tới. Giọng Phó Bác Dụ yếu dần đi: "A Lương, ta biết ngươi có thể nghe thấy ta......"
Một lát sau, hắn vẫn còn ảo tưởng cuối cùng: "A Lương, cứu ta. Ta hứa với ngươi, ta sẽ không báo thù nữa. Về sau, chúng ta ba người cứ sống yên ổn trong không gian......"
Kỳ Vọng Thư chạy tới: "Ba ba, có chuyện gì vậy?"
Kỳ Lương cố gắng nặn ra một nụ cười: "Không có gì đâu, con sao lại lên đây?"
Kỳ Vọng Thư vẻ mặt nghi hoặc, nhìn quanh bốn phía: "Con vừa nãy hình như nghe thấy tiếng của daddy."
Kỳ Lương gắng giữ vẻ điềm tĩnh: "Chắc là con nghe nhầm rồi. Con quên rồi à? Daddy của con nói là phải về căn cứ Kinh Thành thăm nhị gia gia, phải hơn hai tháng nữa mới về cơ mà."
Kỳ Vọng Thư gãi đầu: "Thật ạ? Nhưng sao con không nhớ là daddy từng nói với con mấy lời đó."
Kỳ Lương kéo căng gương mặt: "Chắc là lúc đi vội, quên nói thôi."
"À." Kỳ Vọng Thư có chút thất vọng.
Đang trò chuyện, ngoài không gian vang lên tiếng Phó Bác Dụ gào rú điên cuồng: "...... Kỳ Lương, ngươi thật tàn nhẫn......"
"Ơ?" Kỳ Vọng Thư trợn to mắt.
Kỳ Lương hoảng loạn, luống cuống tay chân bịt tai Kỳ Vọng Thư lại.
"...... Kỳ Lương, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi...... A......"
Không biết đã qua bao lâu, không gian ngoài rốt cuộc yên tĩnh, chỉ còn tiếng kêu sợ hãi vẳng lại từ nơi xa.
Lúc này, Kỳ Lương mới buông Kỳ Vọng Thư đang ôm trong lòng.
Kỳ Vọng Thư chớp mắt: "Ba ba, vừa rồi có phải là......"
Kỳ Lương lập tức cắt lời cậu: "Vọng Thư, con muốn ăn gì tối nay, ba ba nấu cho."
Kỳ Vọng Thư lập tức bị đánh lạc hướng: "Con muốn ăn vịt quay!"
"Được." Trong lòng Kỳ Lương thầm thở phào.
Cuối cùng cũng thoát khỏi tên điên đó rồi!
Cứ như vậy lại qua hai năm.
Kỳ Vọng Thư đã cao lớn hơn nhiều, quần áo cũ đều không còn vừa. Trước đây có Tần Nghiêu Thần và Phó Bác Dụ chăm lo, mấy thứ này chẳng bao giờ thiếu.
Gia vị trữ trong không gian đã sớm dùng hết. Gần đây cổ Kỳ Vọng Thư có dấu hiệu sưng, khiến Kỳ Lương lo lắng không biết có phải là mắc bệnh bướu cổ không.
Cách đây nửa năm, bật lửa đã hết sạch. Mấy ngày gần đây, bọn họ đều dựa vào mồi lửa giữ lại để sinh hoạt.
Tối qua, vì ngủ quá say, hắn quên không dậy tiếp củi nửa đêm. Khi tỉnh dậy, mồi lửa đã tắt ngấm.
Kỳ Lương thử đánh lửa, kết quả lửa không phát ra được, ngược lại còn mài đến mức tay nổi đầy mụn nước.
Nhà dột lại gặp mưa dầm.
Như thể để trút giận, Kỳ Lương hung hăng ném cây gậy gỗ trong tay ra ngoài.
Hắn bắt đầu hoài niệm những ngày tháng trước mạt thế, tuy lúc đó không có bao nhiêu tiền, nhưng ít ra có thể đảm bảo bản thân và con trai không lo áo cơm.
Nhưng bây giờ thì sao --
Hắn nhìn đôi tay đầy mụn nước của mình, không thể tin được, bản thân lại sống thành một "kẻ lưu lạc".
Hắn hận ông trời bất công, hận Kỳ Tư Vĩnh tàn nhẫn độc ác...
Trong khoảnh khắc, biết bao cảm xúc như không cam lòng, uất ức, tuyệt vọng... cùng lúc dâng trào trong lòng, Kỳ Lương không kiềm được mà lấy tay che mặt, khóc òa lên.
Chỉ là khóc rồi, hận rồi, thì những điều cần đối mặt vẫn phải đối mặt.
Hắn nhìn khung cảnh hỗn độn trước mắt, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ:
Nếu không thì, đi ra ngoài một chuyến!
Dù sao Phó Bác Dụ chắc chắn đã chết.
Cùng lắm thì vừa thấy có gì bất thường thì lập tức trốn vào trong không gian.
Chuyến đi này, phải chuẩn bị đầy đủ tất cả đồ dùng sinh hoạt cần thiết sau này, rồi sẽ không ra ngoài nữa.
Kỳ Lương rất nhanh đã thuyết phục được bản thân.
Hắn lấy từ ngăn kéo ra mấy viên tinh hạch tích góp được từ trước, rồi rời khỏi không gian.
Căn cứ khi xưa giờ đã hóa thành một đống đổ nát hoang tàn, trên tường thành mọc đầy cỏ dại. Có lẽ là vừa mới mưa to xong, trong không khí thoang thoảng mùi đất.
Nhìn mảng xanh biếc mênh mông trước mắt, suýt nữa thì Kỳ Lương rơi lệ.
Ngay lúc hắn giơ tay định lau khóe mắt, trong không khí vang lên một giọng nói khàn khàn:
"A Lương?"
Kỳ Lương theo phản xạ quay đầu lại, đập vào mắt là một gương mặt đầy những vết xanh tím.
Ngay sau đó, trước ngực hắn lạnh buốt.
"Phó, Phó Bác Dụ --" Con ngươi Kỳ Lương co lại, thở d ốc không ngừng.
"A Lương, đã lâu không gặp." Phó Bác Dụ vươn tay phải, vuốt v e gương mặt hắn.
Nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt bên tai, Kỳ Lương cúi đầu nhìn ngực mình, nơi đó cắm sâu một cánh tay khô quắt.
Hắn ngẩng đầu, thân thể không ngừng run rẩy: "Ngươi --"
"Nhờ phúc của ngươi, ta đã biến thành tang thi rồi." Trong mắt Phó Bác Dụ ánh lên tia sáng đỏ rực: "Tang thi cũng tốt, con người không dám đắc tội Kỳ Tư Vĩnh, nhưng tang thi thì không cần kiêng kị gì. Ta vốn định phát động tang thi triều để đối phó Kỳ Tư Vĩnh. Chỉ là Võ huyện ly này thật sự quá xa, ta sợ vừa đi thì ngươi sẽ chạy mất, đến lúc đó ta vĩnh viễn không tìm được ngươi. Thế nên ta chẳng đi đâu cả, cứ ở đây chờ, chờ gần hai năm, cuối cùng cũng đợi được ngươi."
Kỳ Lương há miệng thở d ốc, máu tươi tràn ra nơi khóe môi.
Phó Bác Dụ "xì" một tiếng, rút tay khỏi ngực Kỳ Lương, trong tay còn cầm trái tim vẫn đang run rẩy, thản nhiên nói:
"A Lương, quả nhiên tim ngươi là đen."
Kỳ Lương đột nhiên phun ra một ngụm máu, trong khoảnh khắc đó, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều người - Kỳ Vọng Thư, Tần Nghiêu Thần, Kỳ Tư Vĩnh...
Hắn hối hận, nhưng đã quá muộn.
Hắn dùng chút sức lực cuối cùng: "Giết hắn."
Sắc mặt Phó Bác Dụ cứng đờ, ngay sau đó, bị trúc tiên mà Kỳ Lương thả ra từ trong không gian không chút do dự đâm xuyên qua đầu.
"Kỳ -- Lương --" Hắn giãy dụa đầy vẻ dữ tợn.
"Phanh!" Một tiếng vang lớn, hắn tự bạo.
Khi huyết vụ tan đi, Mạnh Tắc Tri đột nhiên xuất hiện. Hắn khom người nhặt lấy ngọc trụy rơi trên mặt đất, cười khẩy:
"Chó cắn chó, một miệng lông, chẳng ngoài thế này."
Hắn cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu lên ngọc trụy.
Giây tiếp theo, Kỳ Vọng Thư xuất hiện trong tay hắn.
Lúc mới bị triệu ra, thằng bé sững người, rõ ràng bị dọa sợ. Khi lấy lại tinh thần thì bắt đầu vùng vẫy điên cuồng:
"Ngươi, ngươi là cái tên đại phôi đản kia...... Đại phôi đản, buông ta ra! Ba ba, cứu con!"
Mạnh Tắc Tri hừ lạnh một tiếng: "A, đứa nhỏ mất dạy."
Hắn đang định rời đi, thì có vật gì đó cọ vào ống quần hắn.
Cúi đầu nhìn xuống, là con trúc tiên nhỏ màu đen kia.
"Xem như ngươi gặp may." Mạnh Tắc Tri khom người nhặt nó lên, rồi ném vào không gian.
Hôm đó, Mạnh Tắc Tri từ công trường trở về, bắt gặp Tiểu Bạch đang tựa vào khung cửa phòng bếp nhai khúc măng khô, bỗng nói:
"Ta sẽ đưa Kỳ Vọng Thư đến căn cứ Tào Châu."
Nói xong, hắn bổ sung thêm: "Có Phùng Tằng Nguyên chăm sóc, đảm bảo không lo chuyện ăn mặc."
Tần Nghiêu Thần đang xào rau, động tác khựng lại. Hắn há miệng, trăm ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ hóa thành một câu:
"Ừ."
Mạnh Tắc Tri hừ nhẹ một tiếng, Tiểu Bạch ngồi trên tay hắn, duỗi móng vuốt lấy một khúc măng khô nhét vào miệng.
Tần Nghiêu Thần đảo nồi, dùng thìa xúc một miếng thịt bò đưa tới trước mặt Mạnh Tắc Tri: "Nếm thử xem nhạt hay không."
Mạnh Tắc Tri nếm, nhai nhai rồi nói: "Nhạt."
Tần Nghiêu Thần cầm hũ gia vị gần đó bỏ thêm chút muối vào nồi, sau đó nói:
"Ăn cơm thôi."
"Ừ."