Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi

Chương 122

Bầu không khí vốn đang tốt đẹp, bị một câu không hiểu phong tình của Mạnh Tắc Tri làm cho trong nháy mắt liền tiêu tan.

 

Diệp Cảnh Chu âm thầm thở dài, nửa phần bất đắc dĩ, nửa phần cam chịu mà nói:
"Đi theo tôi."

 

Diệp Cảnh Chu trực tiếp đưa Mạnh Tắc Tri tới quán cơm quốc doanh bên cạnh Ủy ban huyện.

 

Thấy Diệp Cảnh Chu đến, nhân viên phục vụ vội vàng dẫn họ vào ghế lô.

 

"Xem anh muốn ăn gì?" Diệp Cảnh Chu đưa tờ thực đơn viết tay cho Mạnh Tắc Tri.

 

Mạnh Tắc Tri nhận lấy thực đơn, liếc mắt nhìn:
"Muốn một phần tôm rang sa tế, một phần gà xào ớt, thêm một bát canh lòng dê."

 

Toàn là món hắn thích ăn, Diệp Cảnh Chu không nhịn được cong cong khóe môi, như nhớ ra điều gì, anh ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ:
"Đúng rồi, còn bò kho không?"

 

"Có ạ." Nhân viên phục vụ vội đáp.

 

"Gọi thêm một đ ĩa." Nói rồi, Diệp Cảnh Chu quay đầu nhìn Mạnh Tắc Tri, giải thích:
"Đầu bếp ở đây nấu món bò kho rất ngon, nhưng vì nguồn thịt hạn chế, mỗi ngày chỉ làm được vài cân, món này cũng không có trong thực đơn. Người không quen thì không gọi được đâu."

 

Còn cần nói ai mới có thể trở thành người quen của quán cơm quốc doanh chứ?

 

"Ừ."

 

Món ăn nhanh chóng được mang lên.

 

Mạnh Tắc Tri vừa ăn bánh nướng áp chảo vừa vùi đầu ăn cho đến khi no mới chậm rãi dừng đũa, hắn hỏi:
"Thư ký Diệp, anh nghỉ đông được mấy ngày?"

 

Diệp Cảnh Chu không khỏi siết chặt đũa trong tay:
"Năm ngày."

 

Mạnh Tắc Tri chẳng đầu chẳng đuôi nói:
"Tôi vừa gọi điện cho thằng con thứ hai, bảo nó năm nay tôi không về nhà ăn Tết, bảo tụi nó tự liệu."

 

Lâm Nhị Đức làm giáo viên dạy Toán ở trường tiểu học công xã, trong trường có điện thoại công cộng.

 

Diệp Cảnh Chu nghe thì hiểu, hô hấp bỗng ngừng lại:
"Vậy hiện tại anh ở đâu?"

 

Mạnh Tắc Tri sâu xa nhìn anh một cái:
"Nhà khách."

 

Tim Diệp Cảnh Chu đập thình thịch, anh biết Mạnh Tắc Tri muốn gì, định cắt đứt đề tài, nhưng lại không kiềm được mở miệng:
"Nếu không... đến nhà tôi ở đi, nhà tôi còn phòng trống..."

 

Nói đến mấy chữ cuối, giọng anh càng lúc càng nhỏ, cuối cùng đến nhìn thẳng Mạnh Tắc Tri cũng không dám.

 

"Được." Mạnh Tắc Tri cong khóe môi cười.

 

Ăn cơm xong, tranh thủ trời còn chưa tối, Mạnh Tắc Tri dẫn Diệp Cảnh Chu về nhà khách.

 

Đồ đạc của Mạnh Tắc Tri không ít, một phần ba là do nhà họ Bao đưa, một phần ba là hàng xóm đưa sau khi ông cãi nhau với bà cụ Bao - có thể làm hàng xóm với nhà họ Bao thì cũng chẳng phải nhà bình thường gì -- dù sao bà cụ Bao bị tai biến, họ phải chịu một nửa trách nhiệm; phần còn lại là của bệnh nhân từng nhờ ông khám ở nhà họ Bao tặng, lúc ở đó, rảnh rỗi ông vẫn tiếp vài ca, hiện tại xem như là danh y được người ta treo bảng tìm đến.

 

Vì Tết đến gần, nên họ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đều là những thứ rất khó mua ngoài chợ.

 

"Đồ nhiều quá, cứ để đây đã." Mạnh Tắc Tri chỉ mang theo những món cần dùng.

 

"Ừ." Diệp Cảnh Chu căng thẳng đến cực độ, hoàn toàn không vào trạng thái.

 

Nơi Diệp Cảnh Chu ở là nhà được huyện phân cho, căn hộ mười mét vuông, vừa đủ chia thành hai phòng một sảnh. Vì là nhà lầu xây mới, bếp và nhà vệ sinh đầy đủ, không như nhà ngang kiểu cũ, mười mấy hộ dùng chung một bếp.

 

"Anh cứ ở phòng này đi." Diệp Cảnh Chu mở cửa phòng khách, cố làm ra vẻ bình thản đối mặt với Mạnh Tắc Tri.

 

"Ừ." Mạnh Tắc Tri ra vẻ không sao cả, chỉ là ánh mắt lại lưu luyến mãi ở cánh cửa phòng ngủ kế bên của Diệp Cảnh Chu, ý vị trong đó không cần nói cũng biết.

 

Mặt Diệp Cảnh Chu đỏ ửng trong nháy mắt.

 

Tối hôm đó, Mạnh Tắc Tri liền dọn vào phòng khách ở.

 

Trong nhà đột nhiên có thêm một người ở, lại còn là người mình ngày đêm thương nhớ.

 

Diệp Cảnh Chu vì quá kích động nên không tài nào ngủ nổi.

 

Tình yêu chính là như vậy kỳ diệu, rõ ràng mới quen biết mấy ngày, vậy mà Diệp Cảnh Chu lại cảm thấy duyên phận giữa mình và Lâm Tuế Hàn đã kéo dài cả ngàn năm.

 

Anh nằm trên chăn, mặt dụi vào gối, đột nhiên có chút hối hận vì đã để người kia ở phòng bên...

 

Tết đến gần, mỗi nhà đều phải chuẩn bị hàng Tết, nhưng thị trường lại khan hiếm hàng hóa, mọi thứ đều phải xếp hàng tranh mua. Diệp Cảnh Chu thường ngày ba bữa đều ăn ở nhà ăn của chính phủ, trong nhà chỉ có hai cây cải trắng và một củ hành tây mang về từ hôm qua.

 

Vì có quá nhiều thứ cần mua, Mạnh Tắc Tri đành phải tách ra hành động với Diệp Cảnh Chu.

 

Lúc Diệp Cảnh Chu xách đồ về, Mạnh Tắc Tri đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, đang bận rộn làm điểm tâm.

 

Diệp Cảnh Chu khẽ ho một tiếng, bắt đầu báo cáo thành quả:
"Mua thịt heo người ta xếp hàng đông quá, tôi không chen nổi, thấy bên cửa hàng bán thịt dê không đông lắm, nên tôi mua ít thịt dê."

 

Thịt heo và thịt dê giá gần như nhau, đều hơn một đồng một chút. Nhưng thịt dê bán kèm xương, mà thời đại này người ta chuộng mỡ hơn nạc, bình thường mấy nhà chẳng nỡ bỏ tiền mua. Nên thịt dê ít người mua cũng phải.

 

Mạnh Tắc Tri không để tâm:
"Vậy không làm thịt kho tàu nữa, sửa thành thịt dê kho đi."

 

"Ừ." Diệp Cảnh Chu tiếp tục nói:
"Đúng rồi, hôm nay tiệm hải sản vừa có mẻ hàng mới, tôi thấy hàu sống tươi lắm, nên mua ít."

 

Mạnh Tắc Tri đều theo anh:
"Tốt, vậy làm thêm món hàu nướng than."

 

Càng nói, giọng Diệp Cảnh Chu càng nhỏ:
"Còn nữa, trên đường về gặp một cụ già bán ba ba với lươn, tôi thấy tội quá nên mua một ít."

 

"Vậy à?" Mạnh Tắc Tri thuận miệng:
"Vậy nấu thêm món canh ba ba hầm đi."

 

Canh ba ba thường nấu kèm lươn, món này còn có cái tên vui là "rắn rùa trường thọ".

 

Từ từ...

 

Thịt dê, hàu sống, ba ba, lươn...

 

Mạnh Tắc Tri hình như hiểu ra gì đó, hắn mặt không đổi sắc:
"Nhưng chúng ta chỉ có hai người, làm nhiều vậy ăn nổi không?"

 

Giọng Diệp Cảnh Chu nhẹ nhàng:
"Vậy không cần nấu canh sườn và món hầm nữa."

 

Dù sao thịt dê và hàu là nhất định phải giữ lại.

 

"Được." Mạnh Tắc Tri nheo mắt:
"Nghe lời em."

 

Chớp mắt đã đến đêm ba mươi Tết.

 

Tay nghề của Mạnh Tắc Tri không chê vào đâu được, bữa cơm tất niên, hai người ăn vui vẻ nhẹ nhàng.

 

Thời đại này ăn Tết không có Gala Xuân Vãn, cũng chẳng có bắn pháo hoa hay biểu diễn gì. Chỉ có đài phát thanh địa phương cố định phát một tiết mục mỗi ngày.

 

Nghe xong lời chúc Tết của lãnh đạo, Diệp Cảnh Chu rửa chén xong bước ra, mắt mơ màng, hô hấp hơi dồn dập:
"Nước nóng đã đun xong rồi, anh muốn tắm không?"

 

"Tôi không vội." Mạnh Tắc Tri làm bộ chăm chú nghe đài:
"Nếu không thì em tắm trước đi."

 

"Ừ..." Diệp Cảnh Chu có chút thất vọng.

 

Nghe tiếng nước tí tách từ phòng tắm, Mạnh Tắc Tri "cạch" một tiếng tắt radio, xắn tay áo, đứng dậy đi về phía phòng tắm.

 

Đến nơi, tay hắn đặt lên then cửa, nhẹ nhàng vặn.

 

"...... Khoan đã! Anh... anh sao vào được......"

 

"Đài hỏng rồi, nghe không được, thôi thì tắm cùng đi!"

 

"...... Không được... Nhanh quá, đừng sờ vào chỗ đó......"

 

"Được được, anh không sờ, em tự tắm đi."

 

"...... Đừng... đừng nghịch nữa... dừng tay......"

 

"...... Không chịu nổi... trong bụng em con ba ba gì đó còn chưa tiêu hết đâu......"

Bình Luận (0)
Comment