Bởi vì nể mặt Mạnh Tắc Tri, bên trên không ai dám động đến Lục Duyên Phong, nhưng lại không chịu nổi đúng lúc trường Nhất Cao tổ chức khai giảng, cổng trường người qua lại tấp nập, mà Nhất Cao lại ngay cạnh Đại học Kinh Thành. Nghĩ đến phong trào Ngũ Tứ năm nào...
Một câu "ba tôi là thị trưởng" hoàn toàn chọc giận tinh thần trọng nghĩa thích ra tay vì lẽ phải của đám học sinh. Sau mười mấy giây yên lặng, mọi người xúm lại khiêng cô gái trẻ mặt mũi bầm dập, đè chặt Lục Thanh vẫn đang giãy giụa, ào ạt đưa thẳng đến Cục Công An, dọc đường thu hút vô số ánh mắt.
Người qua đường đều dừng chân.
"Chuyện gì vậy?"
Đám đông chẳng ngại miệng lưỡi: "Chính là cái nữ sinh kia đó, tâm địa vô cùng xấu xa..."
"Có chuyện như vậy sao?" Người qua đường há hốc mồm, sau đó đầy căm phẫn: "Có ba làm thị trưởng thì ghê gớm lắm à? Tôi với các người cùng nhau..."
Thế là sự việc giống như quả cầu tuyết lăn, càng lăn càng lớn, càng lan càng rộng, dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát.
Mà chuyện như vậy lại đúng là điều Mạnh Tắc Tri mong muốn.
Trong mắt hắn, cả nhà Lục Duyên Phong nói trắng ra là cùng một giuộc, muốn bắt được điểm yếu của bọn họ thì dễ như trở bàn tay, chỉ cần nhúc nhích một ngón tay.
Cô gái trẻ là do hắn tìm tới, cô ta không hề nói dối. Đan Lan Chi đã chết từ hai năm trước, bị lão già góa vợ kia đánh chết sống sờ sờ. Khi đó nhà cô ấy không phải là không có tiền bồi thường cho Lục Thanh, mà là không muốn bỏ tiền. Trường học lại gây áp lực: nếu không bồi thường thì đuổi hết những người nhà cô còn đang học ở đó. Lão góa kia nhân cơ hội đục nước béo cò, nghĩ rằng danh tiếng của Đan Lan Chi đã hỏng, lại thêm đám chú bác đường huynh muội ghen tị xúi giục, bà ngoại của cô ấy dứt khoát bán cô, một nửa tiền cho đại tôn tử trong nhà cưới vợ, một nửa bồi thường cho Lục Thanh.
Lúc đó, cô ấy mới mười bốn tuổi.
Chỉ vì hai chữ "ghen tị" mà hại chết một mạng người.
Cô gái trẻ ban đầu vốn không định dây vào vũng nước đục này, nhất là sau khi biết thân phận nhà họ Lục. Nói trắng ra, cô chỉ là một người dân bình thường, tính cách nhát gan sợ phiền phức. Nhưng vì con gái bị bệnh, cần tiền gấp, nên mới cắn răng tìm tới cửa.
Còn người trong đám đông kêu lên "Tôi biết cô gái kia, ba cô là thị trưởng", cũng là do một tay Mạnh Tắc Tri sắp đặt.
Không ngờ Lục Thanh lại dễ dụ như vậy, không chút nghĩ ngợi liền nhảy vào hố.
Thế nào gọi là "hố cha", chính là như vậy đó.
Thái độ của Lục Hữu Hằng và Chiêm Thục Chân cộng thêm hạn chế từ nhiệm vụ chính tuyến khiến Mạnh Tắc Tri không thể công khai đối đầu với nhà Lục Duyên Phong, nhưng không ảnh hưởng việc hắn tìm đường vòng.
Khi người nhà họ Lục nhận được tin, đã là nửa tiếng sau.
Tất cả mọi người đều biết chuyện này có ý nghĩa gì.
Phản ứng đầu tiên của nhà họ Lục là: dù phải trả giá nào cũng phải dập chuyện này xuống.
"Duyên Phong, mau gọi điện cho em vợ cậu," Lục Hữu Hằng lập tức nói.
Em vợ Lục Duyên Phong làm ở Bộ Công An.
"Vâng." Lục Duyên Phong cố giữ bình tĩnh, lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía bàn điện thoại.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên.
Một luồng bất an mãnh liệt trào dâng trong lòng Lục Duyên Phong, hắn quay đầu nhìn cha: "Ba..."
Phúc thì không tới, họa thì không tránh.
Lục Hữu Hằng hít sâu một hơi, bước tới nhấc điện thoại: "A lô, tôi là..."
Là cụ nhà gọi tới, báo rằng Cục Công An và Tòa Thị Chính đã bị người dân đến thỉnh nguyện vây chặt như nêm.
Không còn cách nào, ai bảo hôm nay là chủ nhật - ngày nghỉ chính thức. Trên đường toàn là người đi dạo, mà người Trung Quốc lại mê xem náo nhiệt, thêm vào có kẻ lợi dụng thời cơ, đẩy sự việc lên thành vấn đề giai cấp - quyền lực. Tình hình cứ thế nhanh chóng mất kiểm soát.
"... Tôi hiểu rồi... Làm phiền quốc gia thêm rồi... Được."
Lục Hữu Hằng cúp điện thoại, thở dài một hơi, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Trước là chuyện Lục Hoằng Nghị, giờ lại đến Lục Thanh... Tuổi ông đã cao, thực sự chịu không nổi cú sốc này nữa.
Một trận hỗn loạn lớn đã khiến uy tín của chính phủ trong lòng dân rơi xuống mức thấp nhất, bao năm qua lãnh đạo mới nỗ lực gây dựng lại lòng tin nơi dân chúng, nay lại xảy ra chuyện như vậy đúng vào lúc then chốt.
Hậu quả với Lục Duyên Phong là có thể tưởng tượng được.
Phịch một tiếng, ông ngồi phịch xuống sô pha.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Lục Hoằng Nghị tàn phế, con đường làm quan của Lục Duyên Phong cũng gần như tiêu tan. Không phải vì hắn tham ô hay phạm pháp gì, mà chỉ vì một câu nói quá nhẹ.
Nói không đau lòng là nói dối. Dù gì Lục Hoằng Nghị từng là đứa cháu được ông kỳ vọng nhất, còn Lục Duyên Phong là người ông dốc lòng đào tạo kế thừa.
Cũng may còn có nhà Mạnh Tắc Tri, Lục Hữu Hằng cảm thấy có chút an ủi.
Riêng Lục Thanh... Nghĩ đến hành động của cô, ông lạnh sống lưng. Đây thực sự là cô cháu gái hoạt bát đáng yêu trong ấn tượng của ông sao? Hay tất cả biểu hiện ngày thường chỉ là giả vờ?
Kỳ lạ thay, ông lại nhớ tới hành vi của Lục Thanh vào ngày nhà Mạnh Tắc Tri vừa đến Kinh Thành.
Ông không khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía gia đình Lục Duyên Phong cũng dần có sự khác lạ.
Rốt cuộc chẳng phải người ta hay nói "cha nào con nấy" sao? Ngược lại cũng là một đạo lý.
Lục Hữu Hằng nghĩ, có lẽ trước nay ông đã bỏ qua quá nhiều điều.
Thế là, khi Lục Duyên Phong còn đang hoài nghi nhân sinh, đáy lòng Lục Hữu Hằng đã xuất hiện vết rạn nứt với cả nhà hắn.
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện đó, ông thở dài: "Duyên Phong, bên Tòa Thị Chính và Cục Công An vẫn cần con ra mặt trấn an dân chúng."
"Con hiểu." Lục Duyên Phong cười khổ.
Anh minh cả đời, sao lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như vậy.
Nửa tiếng sau, Lục Duyên Phong xuất hiện trước cửa Cục Công An, đối mặt với sự chỉ trích và nghi ngờ của quần chúng, thành khẩn xin lỗi gia đình nạn nhân, cúi đầu thật sâu, nhiều lần phát biểu kiểu "nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, sẽ từ chức để tạ lỗi với dân chúng", cam kết "nhất định trả lại công bằng cho Đan Lan Chi", lời nói nhiều lần nghẹn ngào không cất nổi.
Nhờ vào kỹ năng diễn xuất của Lục Duyên Phong, cuối cùng cũng tạm thời xoa dịu được phẫn nộ trong lòng dân chúng.
Hai ngày sau, nhà họ Lục và nhà họ Đan đạt được thỏa thuận bồi thường dân sự. Nhà họ Lục không chỉ công khai xin lỗi trên báo, mà còn một lần bồi thường 3000 nhân dân tệ.
Vì cô gái trẻ kia lúc bị Lục Thanh đánh, vẫn không buông tay giữ chặt tay Lục Thanh, cuối cùng cứu được "em gái" mình, trong hàng loạt hiểu lầm đã trở thành hình mẫu đạo đức. Mỗi ngày có rất nhiều người đến bệnh viện thăm cô.
Ba ngày sau, tòa tuyên án vụ của Lục Thanh.
Tòa xác định Lục Thanh phạm tội phỉ báng, tức là cố tình bịa đặt Đan Lan Chi trộm cắp, làm tổn hại danh dự của Đan Lan Chi, tình tiết nghiêm trọng, hậu quả nghiêm trọng. Tuy nhiên xét thấy sau khi sự việc xảy ra, cha cô là Lục Duyên Phong đã tích cực bồi thường, được gia đình nạn nhân thông cảm, bản thân Lục Thanh tại tòa cũng nhận tội ăn năn, nên được giảm nhẹ, phạt tù 13 năm.
Phải, là mười ba năm. Ai bảo giờ không còn chuyện "chưa đủ 14 tuổi thì không chịu trách nhiệm hình sự" nữa, hơn nữa thật trùng hợp, Lục Thanh vừa đúng thời kỳ bị siết chặt hình phạt.
Sau này, theo quy định của Bộ Luật Hình sự, tội phỉ báng, kể cả nghiêm trọng, thì mức cao nhất cũng chỉ ba năm tù, cải tạo không giam giữ, hoặc tước quyền chính trị.
Thời kỳ hỗn loạn này, trong nước xuất hiện rất nhiều kẻ phá hoại, cướp bóc, hi*p d*m, tập thể lưu manh phạm tội, phá hoại trị an, đe dọa an toàn nhân dân. Sau khi hỗn loạn chấm dứt, nhà nước còn đang bận ổn định lại, chưa kịp xử lý toàn diện, nhiều người phạm tội chưa bị trừng trị.
Đầu những năm 80, nhiều thanh niên trí thức quay về thành phố, trở thành nhóm chờ sắp xếp việc làm, khiến trị an xấu đi. Trên cao buộc phải ra tay chấn chỉnh, cụ nhà đệ trình chính sách "nghiêm đánh", yêu cầu xử lý tội phạm nghiêm khắc, nhanh chóng, dứt khoát.
Đây là thời đại đến cả đám thanh niên cá cược rồi đi hôn gái lạ cũng có thể bị xử tử.
Hôm sau, Lục Duyên Phong làm đúng lời hứa, từ chức Thị trưởng thành phố Kinh Thành.
Lục Hữu Hằng nói: "Qua một thời gian, chờ chuyện lắng xuống, ba sẽ vận động cho con ra ngoài nhận chức."
Đây là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng người nhà họ Lục đều hiểu, cả đời này Lục Duyên Phong khó mà ngoi lên lại. Án của Lục Thanh đã thành vết nhơ trong sự nghiệp của hắn.
"Cảm ơn ba." Lục Duyên Phong nghiến răng nói.
Làm sao hắn có thể cam tâm?
Hắn hận Lục Thanh, càng hận nhà họ Đan.
Cho dù giờ hắn thất thế, nhưng còn có nhà họ Lục chống lưng, muốn đối phó đám dân ngu cu đen thì có gì khó?
Thế là dưới sự thao túng của hắn, ngọn lửa lại lan tới nhà họ Đan.
Nếu không phải bọn họ bán Đan Lan Chi cho lão góa, thì cô ấy cũng không chết.
Chẳng bao lâu sau, lão già đánh chết Đan Lan Chi bị xử tử hình.
Nhà họ Đan vốn còn đang vui vì được bồi thường 3000 tệ, không ngờ hôm sau, trừ những người con gái đã gả đi, cả nhà đều bị mất việc. Họ định đến nhà cô gái trẻ gây chuyện, kết quả vừa bước vào cửa đã bị hàng xóm đánh đuổi.
Vụ án của Lục Thanh đến đây xem như đã khép lại.
Nhưng Mạnh Tắc Tri nghĩ, chuyện vẫn chưa kết thúc.
Vở kịch thật sự còn chưa bắt đầu.
Phải để cả nhà Lục Duyên Phong nếm mùi suốt đời không thể ngóc đầu dậy mới được.
Còn ảnh hưởng tiêu cực mà việc này gây ra cho quốc gia và chính phủ, hắn sẽ từ từ bù đắp.