Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi

Chương 139

Sau khi Lục Hoằng Nghị qua đời không bao lâu, Diệp Cảnh Chu cũng ra đi, thọ 81 tuổi. Lúc ấy, Mạnh Tắc Tri đã 95 tuổi, mái đầu bạc trắng, các đệ tử đời sau đều đã thay đổi một lượt.

 

Từ tám, bảy năm trước, Lục Hữu Hằng đã qua đời. Mười năm sau, Chiêm Thục Chân - lúc đó y thuật đã có chút thành tựu - cũng đi theo ông.

 

Sau đó lần lượt là Lục Đại Dũng, Lục Tam Nghĩa, Lục Tiểu Lộ...

 

Thân thể Mạnh Tắc Tri vẫn luôn rất khỏe mạnh, chỉ là về sau tuổi già thì có chút hói đầu.

 

Ông sờ trán hói của mình, vẫn như trước tỏ vẻ ghét bỏ, sau đó gọi người nhà họ Lục và nhà họ Diệp đến.

 

"Gia gia, sao vậy?" Người lên tiếng là Lục Huy - cháu trai trưởng của ông. Khi còn nhỏ học hành chẳng ra gì, nhưng được cái đầu óc lanh lợi. Sản nghiệp Lục Đại Dũng để lại trong tay cậu ta ngày càng mở rộng, hiện tại công ty nhà họ đã trở thành một trong những thương hiệu nổi tiếng trong và ngoài nước về sản xuất và bán lẻ đồ gia dụng.

 

"Mọi người đến đủ cả chưa... Tiểu gia gia các ngươi đã đi rồi, ta cũng sắp đi theo rồi." Mạnh Tắc Tri bưng bát trà bên cạnh, nhấp một ngụm nước.

 

"Cái gì cơ?" Diệp Hợp kinh hô một tiếng.

 

Diệp Hợp là con trai của anh cả vợ ông - người đã từng là người thừa kế của Diệp Cảnh Chu. Mạnh Tắc Tri và Diệp Cảnh Chu lúc còn sống ngày tháng trôi qua cũng chưa được bao lâu, nên không quá thân thiết với đứa nhỏ này. Thường ngày, cậu ta vẫn sống ở nhà họ Diệp.

 

Gọi là "hài tử", nhưng thực chất cũng đã hơn 50 tuổi.

 

Người nhà họ Lục phản ứng chậm một nhịp: "Gia gia... Thái gia gia --"

 

Mạnh Tắc Tri giơ tay ngăn họ lại: "Hôm nay gọi mọi người đến đây, chủ yếu là để sắp xếp hậu sự."

 

Ông trực tiếp đưa ra một xấp văn kiện: "Đây là sản nghiệp đứng tên ta, cộng thêm tài sản riêng của tiểu gia gia các ngươi. Ta không thiên vị ai cả, chia làm năm phần, các ngươi rút thăm mà lấy."

 

Những sản nghiệp đó chủ yếu là cổ phần trong mấy công ty dược phẩm. Sau khi Trung tâm Y tế quốc gia được thành lập, Mạnh Tắc Tri hợp tác với các công ty dược này để phát triển nhiều loại thuốc đông y có hiệu quả tốt, trị tiểu đường, phong thấp, cao huyết áp... bán rất chạy trong và ngoài nước, lợi nhuận tất nhiên không nhỏ.

 

Trước kia khi chia hoa hồng, Mạnh Tắc Tri luôn giữ một nửa để quyên góp, một nửa dùng làm tiền tiêu cho con cháu làm trong ngành chính trị. Bởi vì nguồn lực đủ đầy nên gia đình ông chưa từng có người nào làm quan tham. Đây là điều ông cảm thấy vui lòng nhất.

 

"Gia gia." Lục Huy mắt đỏ hoe.

 

Bầu không khí đau buồn lan tràn khắp căn phòng.

 

"Được rồi." Mạnh Tắc Tri sờ cái trán hói của mình: "Đừng khóc, ta không chịu nổi cái này."

 

Ở chung dưới mái nhà bao nhiêu năm, nói là không có chút tình cảm nào thì không thể. Ông an ủi: "Các ngươi cứ nghĩ theo hướng tích cực, dù sao ta cũng sống tới 95 tuổi rồi. Biết bao ông bà lão khác ao ước cũng không được."

 

"Ba... Gia gia... Thái ngoại công..." Mấy lời này chẳng an ủi được ai.

 

Mạnh Tắc Tri tiếp tục nói: "Về phần y thư trong thư phòng của ta, một nửa quyên tặng cho học viện y học, một nửa cùng với vườn thuốc ngoài thành để lại cho Thụy Dương."

 

Chuyện đó là từ hơn ba mươi năm trước. Khi đó theo lời mời của học viện y, ông từng giảng dạy ở đó vài năm. Về sau vì quá mất thời gian nên ông xin nghỉ, nhưng mối quan hệ vẫn rất tốt, hiện tại vẫn còn giữ danh hiệu hiệu trưởng danh dự.

 

Lâm Thụy Dương là con trai út của Lục Đại Dũng, theo họ mẹ. Đồng thời cũng là người kế thừa y thuật của ông. Tuy chỉ học được bảy phần bản lĩnh, nhưng cũng đủ dùng rồi.

 

Vườn thuốc ở ngoại thành là ông xây dựng hơn hai mươi năm trước, tích trữ rất nhiều dược liệu lâu năm, chuẩn bị riêng cho Lâm Thụy Dương. Dù sao Lâm Thụy Dương cũng không có dị năng hệ mộc như ông, không thể thúc dược liệu mau chín được.

 

Người nhà họ Lục không có ai phản đối.

 

"Cảm ơn gia gia." Lâm Thụy Dương nghẹn ngào.

 

"Sau này nhà họ Lục phải dựa vào các ngươi." Cũng chẳng có gì nhiều để căn dặn, dù sao mọi người đều đã lớn tuổi.

 

Mạnh Tắc Tri phất tay: "Được rồi, chỉ có vậy thôi, các ngươi bảo trọng, ta đi đây."

 

Nói xong, ông nhắm mắt lại, đầu chầm chậm nghiêng xuống, không còn hơi thở nữa.

 

"Ba... Thái gia gia."

 

Người nhà họ Lục lập tức òa khóc.

 

Hôm tiễn đưa Mạnh Tắc Tri, chính phủ tổ chức lễ truy điệu long trọng, đài truyền hình quốc gia phát sóng trực tiếp toàn bộ buổi lễ.

 

【Quỳ xuống trước đại lão.】
【Dập đầu trước đại lão.】
【Dâng hương cho đại lão.】
...
【Khóc tang cho đại lão, hu hu hu...】

 

【Trên lầu là một đứa trẻ lanh lợi.】
【2333 biết rõ đây là tang lễ mừng thọ, nhưng các ngươi biểu hiện cũng quá sinh động rồi.】
【Chết tiệt, vừa được nghỉ một ngày định thư giãn chút, mở điện thoại ra thì tin tức về Lâm Tuế Hàn đầy trời.】
【...】
【Ngươi đến đây để gây chuyện sao?】
【Haha, quyền quý nuôi dưỡng chó nhà, chỉ có các ngươi ngu ngốc mới tâng bốc hắn.】
【Ngươi đang chờ bị chửi à?】
【Tỉnh lại đi, Lâm Tuế Hàn chỉ khám cho người quyền thế, ngươi có bệnh nặng cũng chẳng ai quan tâm đâu.】

 

...
【Ngay cả nếu ông ấy không trực tiếp khám cho dân thường, thì các loại thuốc ông ấy phát minh đã giúp biết bao người. Ngươi biết gì không, nhóc con?】
【Nói như thể ông ấy không kiếm tiền ấy.】
【Ngươi thông minh như vậy, sau này đi làm cũng đừng nhận lương nữa nhé.】
【Đúng là đồ vong ân bội nghĩa, chắc thầy dạy lịch sử của ngươi cũng cảm thấy buồn thay.】

 

...

 

Nhưng những chuyện đó, đã không còn liên quan gì đến Mạnh Tắc Tri nữa.

 

"Chúc mừng ký chủ, đã hoàn thành nhiệm vụ." Hệ thống lên tiếng.

 

Mạnh Tắc Tri mở mắt, ngồi dậy từ trên giường, che miệng ngáp một cái.

 

Ông đứng dậy xuống giường, mở tủ lạnh lấy ra một hũ cà phê, rót một ngụm rồi nói: "Hệ thống, bắt đầu tính toán nhiệm vụ đi."

 

"Được."

 

Vừa dứt lời, trước mắt Mạnh Tắc Tri xuất hiện một màn hình trong suốt.

 

Tổng kết nhiệm vụ tiểu thế giới số 1530

 

Người ủy thác: Lâm Tuế Hàn

 

Nhiệm vụ chủ tuyến thứ nhất: Hiếu thuận Chiêm Thục Chân (thưởng công đức 2000 điểm, mức độ hoàn thành do Lâm Tuế Hàn quyết định dựa trên mức độ hài lòng)

 

Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 100%

 

Khen thưởng: 2000 điểm công đức

 

Nhiệm vụ chủ tuyến thứ hai: Trả thù phụ tử Lục Duyên Phong (thưởng công đức 3000 điểm, mức độ hoàn thành do Lâm Tuế Hàn quyết định dựa trên mức độ hài lòng)

 

Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 100%

 

Khen thưởng: 3000 điểm công đức

 

Mua sắm: Bí tịch dị năng hệ Mộc, kỹ năng trung y cấp tông sư, 80 bình dược tăng trưởng cường độ linh hồn, tổng khấu trừ 105.000 điểm công đức.

 

Khen thưởng đánh giá thêm:

 

Ký chủ lưu lại ở tiểu thế giới số 1530 suốt 53 năm, tổng cộng hàng phục hoặc tiêu trừ 7 lệ quỷ, thưởng 1400 điểm công đức.

 

Cứu mạng Trình Chung cùng những người khác, trợ giúp Hoa Quốc tiểu thế giới số 1530 quật khởi, thưởng 1.434.000 điểm công đức.

 

Gây nhiễu tiến trình của tiểu thế giới số 1530, khấu trừ 1.430.000 điểm công đức.

 

Tổng cộng: âm 94.600 điểm công đức.

 

Ngay sau đó, giao diện màn hình chuyển đổi.

 

Tên họ: Mạnh Tắc Tri

 

Tuổi tác: 289 + 53

 

Giá trị mị lực: 110 + 6

 

Cường độ linh hồn: 395 + 800

 

Chỉ số thông minh: 290

 

Công đức: 194.560 - 94.600

 

Kỹ năng:

 

Vật lý học (ngang nhiên vào nhà)

 

Toán học (ngang nhiên vào nhà)

 

Hóa học (sơ khai con đường)

 

Sinh vật học (ngang nhiên vào nhà)

 

Đạo thuật (sơ khai con đường)

 

Y thuật (ngang nhiên vào nhà)

 

Thành tựu:

 

Một trong mười nhà vật lý học kiệt xuất nhất tại 6.323 tiểu thế giới

 

Một trong mười nhà toán học nổi danh nhất tại 4.762 tiểu thế giới

 

Nhất đế thiên cổ tại 284 tiểu thế giới

 

Thổ địa thần cứu thế (giả) tại 7.528 trung thế giới

 

Thái đẩu trung y tại tiểu thế giới số 1530

 

Mạnh Tắc Tri vốn dĩ cũng không định cày điểm công đức ở thế giới này, cho nên khi nhìn thấy những con số ấy cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ nói:
"-Hệ thống, tiến vào nhiệm vụ kế tiếp đi."

 

"Rõ."

 

"Đang tiến hành ghép nối với thế giới nhiệm vụ mới!"

 

"Ghép nối thế giới thành công!"

 

Mạnh Tắc Tri vừa mở mắt ra, liền nghe thấy dưới thân có một giọng nói khàn khàn vang lên, tràn ngập tuyệt vọng:
"Đừng mà --"

Bình Luận (0)
Comment