Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi

Chương 166

"Phải dậy rồi." Mạnh Tắc Tri cúi xuống hôn lên gương mặt trong lòng mình.

 

"Mấy giờ rồi?" Diệp Văn Tự dụi dụi trong lòng ng ực anh, lười biếng hỏi.

 

"Bảy giờ rưỡi." Mạnh Tắc Tri duỗi tay nhéo nhẹ mũi hắn.

 

"Cái gì cơ?"

 

Diệp Văn Tự lập tức mở to mắt, vẻ mặt lo lắng: "Tám giờ em phải đến xưởng, không thì sẽ bị trừ nửa tháng lương!"

 

Vừa nói vừa bật dậy, đưa tay lục tìm quần áo trên ghế. Ánh mắt vô tình chạm đến vết đỏ còn in hằn trên cánh tay, vẻ sốt ruột trên mặt lập tức biến thành xấu hổ và bực bội, nhỏ giọng nói: "Đều là tại anh."

 

Tối qua vì bị anh quấn lấy như vậy, đến tận khuya mới được ngủ, giờ sáng lại ngủ quên.

 

Mạnh Tắc Tri nheo mắt: "Tối qua là ai cắn tôi không chịu buông?"

 

Xoẹt một cái, mặt Diệp Văn Tự đỏ bừng: "Anh, anh-" Đúng là không biết xấu hổ.

 

Nói rồi, động tác trong tay hắn lại nhanh hơn.

 

Mạnh Tắc Tri mặc quần áo xong, cùng đi ra ngoài: "Anh hấp cho em mấy cái bánh bao, mang theo ăn trên đường."

 

"Vâng." Diệp Văn Tự đáp lời.

 

Mạnh Tắc Tri hấp bánh bao xong, dùng túi ni lông bọc lại, đưa cho Diệp Văn Tự đang cực kỳ lo lắng: "Đi đường cẩn thận."

 

"Hử?" Diệp Văn Tự đang tựa vào khung cửa mang giày, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.

 

Mạnh Tắc Tri cúi đầu hôn nhẹ khóe miệng hắn: "Đi đường nhớ cẩn thận."

 

"Ừm." Diệp Văn Tự ho nhẹ một tiếng, vành tai đỏ rực, quanh người như có ánh sáng vui vẻ tràn ngập thành hình.

 

Vương Chí Bân về đến nơi đã là hơn mười giờ, vừa bước vào nhà vệ sinh liền thấy Mạnh Tắc Tri đang giặt khăn trải giường.

 

Không còn cách nào khác, ai bảo trong phòng trọ này không có máy giặt đâu.

 

Ánh mắt chạm đến chậu nước lạnh ngắt kia, Vương Chí Bân theo phản xạ xoa xoa tay: "Giang ca, mùa đông còn giặt khăn trải giường, không lạnh sao?"

 

Mạnh Tắc Tri liếc nhìn hắn một cái, đáp: "Cũng chịu được."

 

Không có vợ để sưởi ấm chăn, đám chó độc thân thì biết gì về thú vui giặt khăn mùa đông chứ?

 

"Hay là để em nấu ít nước ấm cho anh nhé?" Vương Chí Bân chẳng thể hiểu được chút ẩn ý chua xót trong câu nói ấy.

 

"Không cần đâu, sắp giặt xong rồi." Mạnh Tắc Tri nói: "À đúng rồi, sau này nếu anh ở nhà nấu ăn, các cậu cũng đừng ra ngoài ăn nữa, anh sẽ mang cơm đến cho."

 

Anh không nỡ để Diệp Văn Tự vì tiết kiệm mà ngày nào cũng ăn bánh bao hấp hoặc màn thầu.

 

"Thật ạ?" Vương Chí Bân mừng rỡ như điên, cười đến mức lộ cả hàm răng trắng: "Cảm ơn Giang ca!"

 

Hắn đâu biết mình được thơm lây từ ánh hào quang của Diệp Văn Tự.

 

Đến khi nhà họ Đinh tìm tới thì đã là một tuần sau, đúng lúc Sở Huệ Hoa đang ở nhà.

 

"Tìm Kỳ Sâm à? Vào đi." Sở Huệ Hoa hơi nghiêng người, mời khách vào.

 

Dù sao cũng đã quá quen với cảnh lâu lâu lại có người xách túi lớn túi nhỏ lễ vật đến tìm Mạnh Tắc Tri, bà cũng chẳng còn cảm thấy kinh ngạc gì nữa.

 

Đinh Hợp Kính dắt theo hai đứa nhỏ cùng một vệ sĩ vào phòng: "Cậu ấy không có ở nhà sao?"

 

"Ra ngoài mua đồ ăn rồi." Sở Huệ Hoa đáp rất thật lòng.

 

Trời biết từ nhỏ đến lớn con trai bà chưa từng động tay vào việc nhà, nói không quá thì đến đường và muối nó còn phân biệt không nổi. Kết quả bây giờ vì đúng giờ nấu cơm cho người yêu, kỹ năng nấu nướng lại được nâng cấp một cách thần kỳ.

 

- Vì dịp Tết, lượng khách của tiệm tăng gấp đôi so với bình thường, nên bà với Giang Hồng Tiên ngày nào cũng phải đến tiệm hỗ trợ, đâu còn rảnh để nấu nướng gì nữa.

 

"Vậy thì chúng tôi chờ một chút cũng được." Đinh Hợp Kính nói.

 

"Được thôi." Sở Huệ Hoa cười nói: "Tôi đi pha trà cho mọi người."

 

"Phiền bà quá." Đinh Hợp Kính cứ có cảm giác có điều gì đó là lạ, chẳng hạn như thái độ của Sở Huệ Hoa.

 

Đối phương lại chẳng hỏi han gì, cứ vậy để họ vào nhà.

 

"Tiên sinh họ gì ạ?" Sau chuyến đi đến nhà họ Đinh, tầm nhìn của Sở Huệ Hoa cũng rộng mở hơn nhiều, cách đối nhân xử thế cũng ngày càng thành thục và chu đáo hơn.

 

"Họ Đinh."

 

"Đinh tiên sinh đến từ đâu vậy?" Sở Huệ Hoa mở tủ lấy ra một hộp gỗ nhỏ, sau khi mở ra liền lấy một nắm lá trà bỏ vào ly pha lê.

 

"Từ Kinh Thành."

 

"Kinh Thành?" Tay Sở Huệ Hoa hơi run lên, mặt thoáng thất thần, một lúc sau mới hoàn hồn: "Kinh Thành à, đúng là nơi tốt thật."

 

Nói rồi, bà bưng nước trà vừa pha ra, rót cho mỗi người một ly.

 

Đinh Hợp Kính hai tay nhận lấy, vì lịch sự mà uống thử một ngụm, nhưng vừa mới nuốt vào đã sững người: "Trà này--"

 

"Sao thế, mùi vị không tệ nhỉ, tôi cũng không biết Kỳ Sâm nhà tôi lấy từ đâu về." Sở Huệ Hoa cười nói.

 

"Hương thơm thanh nhã, canh nước trong sáng, nụ mầm mập mạp đều đặn, tơ trắng như mưa, lá và búp phối hợp hoàn hảo, vị ngọt thanh mát..." Đinh Hợp Kính tinh tế cảm nhận, chỉ thấy ấm áp lan khắp cơ thể, trong lòng không khỏi kinh ngạc: "Trà này là Quân Sơn Ngân Châm, nhưng chắc chắn không phải loại bình thường."

 

Mấy năm trước, hắn từng theo trưởng bối đến bái phỏng một vị trà sư, may mắn được uống một chén linh trà, hương vị đó đến nay vẫn còn nhớ rõ. Mà chén trà hôm nay lại chẳng khác biệt mấy với loại trà đó.

 

Giang Kỳ Sâm lấy đâu ra loại trà này?

 

Tư liệu chẳng phải nói hắn chỉ là một kẻ lưu manh hay sao?

 

Nghĩ đến việc nhà họ Giang hơn một tháng trước đột nhiên phát đạt, Đinh Hợp Kính không khỏi hoài nghi lại nguồn tin mà thuộc hạ điều tra được.

 

"Đúng rồi," Sở Huệ Hoa hỏi: "Nhà các vị có chuyện gì sao?"

 

Bà chỉ nghĩ Đinh Hợp Kính là khách hàng của Mạnh Tắc Tri.

 

"Lại?" Đinh Hợp Kính ngẩn người: "Bà không biết sao?"

 

"Hả?" Lần này đến lượt Sở Huệ Hoa không hiểu gì.

 

"Là thế này," Đinh Hợp Kính giải thích: "Mấy ngày trước, hai đứa nhỏ nhà tôi nhân lúc không ai để ý liền lén trốn ra ngoài chơi, không may bị rơi xuống sông. May mà con trai bà ra tay cứu giúp, hai đứa nó mới giữ được mạng. Giờ bọn nhỏ đã khỏi bệnh, tôi dẫn chúng đến đây là để trực tiếp cảm ơn con bà."

 

Đang nói thì Mạnh Tắc Tri vừa đúng lúc trở về.

 

Biết được ý đồ của nhà họ Đinh, Mạnh Tắc Tri chỉ cười: "Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến."

 

Anh cũng không có ác cảm gì với người nhà họ Đinh, chỉ riêng chuyện họ biết ơn thôi cũng đủ khiến anh có ấn tượng tốt.

 

"Sao lại là chuyện nhỏ? Với cậu thì có thể không đáng gì, nhưng với nhà tôi lại là đại ân cứu mạng."

 

Thấy Mạnh Tắc Tri khí chất bất phàm, lại thêm điềm đạm, không kiêu ngạo, Đinh Hợp Kính càng thêm chắc chắn nghi ngờ của mình là đúng.

 

Hắn không lấy thẻ ngân hàng trong túi ra - trong đó có 500.000, vốn định dùng để tạ lễ Mạnh Tắc Tri, và cũng định thương lượng với nhà họ Giang để sắp xếp cho anh vào đại học. Nói chuyện vài câu xong, hắn đứng dậy cáo từ.

 

Hắn định sau khi về sẽ điều tra kỹ tình hình nhà họ Giang rồi mới quyết định.

 

"Chờ chút." Mạnh Tắc Tri đứng dậy vào phòng, lúc trở ra thì trong tay cầm hai chiếc vòng tay.

 

Nói là vòng tay, nhưng thực ra chỉ là một sợi chỉ đỏ xỏ thêm một hạt gỗ cỡ bằng hạt đậu phộng.

 

Anh đưa hai chiếc vòng tay cho hai đứa nhỏ: "Gặp nhau là có duyên, đây là anh tự làm, không phải vật gì quý giá, tặng cho các em chơi."

 

Hai đứa nhỏ lập tức ngẩng đầu nhìn Đinh Hợp Kính.

 

Đinh Hợp Kính hoàn hồn lại, nói: "Còn không mau cảm ơn anh?"

 

Hai đứa nhỏ lúc này mới nhận lấy vòng tay: "Cảm ơn anh."

 

"Trẻ ngoan." Mạnh Tắc Tri xoa đầu bọn nhỏ.

 

Sau khi người nhà họ Đinh rời đi, thời gian trôi qua nhanh như gió.

 

Trước và sau Tết, chỉ trong vòng nửa tháng, cửa hàng bánh kẹo đã thu về gần 140.000 tệ, đến đêm giao thừa, Giang Hồng Tiên và Sở Huệ Hoa suýt chút nữa bật khóc.

 

Ngay lúc cả hai đang hăng hái chuẩn bị mở thêm một chi nhánh thì kỳ học mới bắt đầu.

 

Lúc này, chỉ còn 116 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

 

Diệp Văn Tự càng bận rộn hơn, cả toà nhà học sinh lớp 12 ngập tràn một bầu không khí căng thẳng như sắp ra trận.

 

Mạnh Tắc Tri thỉnh thoảng ra ngoài một chuyến để làm vài mối làm ăn nhỏ, thời gian còn lại đều dồn hết vào việc lo cho Diệp Văn Tự, kể cả các liệu pháp giảm áp lực.

 

Anh không định thi đại học, coi như để tiết kiệm 150 tệ lệ phí đăng ký thi.

 

Biết Mạnh Tắc Tri đã có khả năng ổn định cuộc sống, Giang Hồng Tiên và Sở Huệ Hoa cũng yên tâm để anh tự lo liệu.

 

Ngày thi đại học, thời tiết không mấy đẹp, bầu trời âm u.

 

Mạnh Tắc Tri đưa Diệp Văn Tự đến trước cổng trường thi, đưa cho cậu bộ dụng cụ thi: "Đừng căng thẳng, cứ làm bài cho tốt."

 

Nói rồi, anh ngừng một chút: "Có rớt cũng không sao, anh nuôi em."

 

"Ừm." Diệp Văn Tự không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại trong lòng ngọt ngào, mọi sự chú ý đều dồn vào câu "anh nuôi em".

 

Cậu bước lên một bước, ôm lấy Mạnh Tắc Tri, hít một hơi thật sâu rồi buông ra, ánh mắt lấp lánh: "Em vào đây."

 

"Cố lên." Mạnh Tắc Tri dịu dàng nói.

Bình Luận (0)
Comment