Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi

Chương 189

Một tràng tiếng đập cửa vang lên, Phúc bá đẩy cửa bước vào:
"Lư tiên sinh, tôi đang định ra ngoài mua đồ ăn, nhưng cái xe tay ga của tôi hình như gặp trục trặc, có thể mượn xe của ngài dùng tạm không?"

 

Mạnh Tắc Tri chẳng buồn ngẩng đầu lên, trong phòng hắn máy tính đã mở ra đến năm chiếc, toàn bộ đều do một mình hắn thao tác:
"Được, cứ dùng đi."

 

Chiếc xe kia là do Tô Thời mua cho hắn, dòng Maybach S-Class, giá khoảng hai triệu. Nhưng hắn ít khi ra ngoài, nên xe vẫn để trong gara phủ bụi bấy lâu.

 

"Cảm ơn Lư tiên sinh."

 

Phúc bá nói xong liền lui ra ngoài.

 

Nửa tiếng sau, Mạnh Tắc Tri cuối cùng cũng hoàn tất công việc chuẩn bị trên máy tính.

 

"Hô --" Hắn duỗi người khoan khoái, đưa tay lấy ly nước trên bàn, mới phát hiện bên trong trống rỗng, chẳng còn gì cả.

 

Hắn đứng dậy đi xuống lầu, tự pha cho mình một bình trà.

 

Đúng lúc đó, người giúp việc tên Tiểu Trần cầm điện thoại chạy vào, vẻ mặt lo lắng:
"Lư tiên sinh, Phúc bá xảy ra chuyện rồi!"

 

"Cái gì?!"

 

Lúc Mạnh Tắc Tri vội vã đến bệnh viện, Tô Thời đã đến trước.

 

Con trai của Phúc bá cũng có mặt, gấp đến độ đi qua đi lại, liên tục nhìn vào phòng cấp cứu qua lớp kính.

 

"Thế nào rồi?"

 

"Bác sĩ nói tình hình không ổn lắm." Tô Thời mím chặt môi.

 

Phúc bá trước kia từng đi lính, cơ duyên xảo hợp đã từng cứu mạng ông nội hắn. Sau này nhà Phúc bá gặp chuyện, dù thế nào cũng không chịu nhận tiền giúp đỡ của ông nội hắn, ông nội hắn đành nghĩ cách dung hòa, mời ông về nhà làm việc tay chân, trả một khoản lương hàng tháng.

 

Việc này kéo dài hơn ba mươi năm, cha mẹ Tô Thời mất sớm, vẫn là Phúc bá chăm sóc hắn. Trong lòng hắn, Phúc bá sớm đã là người thân.

 

Trước đó họ đã nhiều lần khuyên nhủ, Phúc bá cuối cùng đồng ý cuối năm nay sẽ nghỉ hưu về quê sống an nhàn, ai ngờ ngay đúng lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện như vậy.

 

Mạnh Tắc Tri kéo người kia vào lòng, hôn l3n đỉnh đầu:
"Yên tâm, sẽ không sao đâu."

 

"Ừm." Tô Thời ôm chặt lấy eo hắn.

 

"Đúng rồi, Phúc bá bị gì vậy?" Mạnh Tắc Tri hỏi.

 

"Lái xe đi chợ mua đồ ăn, giữa đường bị một chiếc pickup nhỏ đâm phải." Tô Thời nghiến răng:
"Người kia say rượu lái xe."

 

Mạnh Tắc Tri cau mày lại, hai chữ "say rượu lái xe" với hắn nghe thật quen thuộc.

 

Thôi Kỳ Phong vừa thất bại, Thôi Điềm Nhã liền quay về đóng phim. Đợi đến khi cô ta quay xong, trở lại tập đoàn Liễu thị, thì đã là chuyện của hai tháng sau.

 

Không ngờ vừa mở cửa nhà ra, lại thấy một gương mặt xa lạ. Cô ta đảo mắt nhìn quanh - không sai, đây chính là nhà cô.

 

"Cô tìm ai?"

 

"Cô là ai, sao lại ở trong nhà tôi?"

 

Hai người đồng thanh hỏi.

 

"Cô nói gì cơ?" Thôi Điềm Nhã kinh ngạc:
"Cô nói ba tôi đã bán hai căn hộ này cho cô?"

 

Cô ta theo phản xạ hỏi:
"Bán bao nhiêu?"

 

"1 triệu 5." Người phụ nữ trung niên kia không hề sợ Thôi Điềm Nhã làm loạn, dù sao giấy tờ nhà đã sang tên hết rồi.

 

Căn hộ giá 3 triệu 6, ba cô ta chỉ bán có 1 triệu 5, lại còn không thèm nói với cô một tiếng?

 

Thôi Điềm Nhã nhíu chặt mày.

 

"Cảm ơn."

 

Cô ta vừa đi xuống lầu, vừa gọi điện cho Thôi Bác, nhưng phát hiện ông đã tắt máy.

 

Cô ta lại gọi cho Hạ Lan Chi, mới biết Hạ Lan Chi đã bị ba cô đưa về quê.

 

Không hiểu sao, trong lòng Thôi Điềm Nhã dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.

 

Dưới sự giúp đỡ của Sử Lăng Hằng, hai ngày sau, cuối cùng cô ta cũng tìm được Thôi Bác.

 

Vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của ông:
"...Tên tiểu súc sinh đó sao lại may mắn đến thế, chuyện như vậy mà vẫn thoát được... Kỳ Phong, ba xin lỗi con..."

 

Như chợt nghĩ ra điều gì, sắc mặt Sử Lăng Hằng đại biến.

 

Chờ khi nhân viên khách sạn dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng, lời đầu tiên hắn hỏi là:
"Vụ tai nạn của nhà họ Tô là do ông làm?"

 

"Cậu nói gì?" Thôi Điềm Nhã sững sờ.

 

Thôi Bác ôm hũ tro cốt trong lòng, khóc nức nở:
"...Kỳ Phong, ba bất lực, không thể báo thù cho con..."

 

Ông ta đã rình suốt nửa tháng, mới đợi được chiếc xe đó rời khỏi khu biệt thự. Nào ngờ người lái không phải Lư Cảnh Dương.

 

Thôi Điềm Nhã hồi thần, thất thanh hét lên:
"Ông điên rồi sao?"

 

Khó trách ông đột nhiên bán nhà.

 

Sự việc đến mức này, ông ta còn dám động vào Lư Cảnh Dương.

 

Ngay lúc đó, một nhóm cảnh sát ập vào:
"Cảnh sát đây! Thôi Bác, ông bị tình nghi thuê người giết người, mời theo chúng tôi!"

 

Sắc mặt Thôi Điềm Nhã tái nhợt.

 

Điều 232 Bộ luật Hình sự quy định: cố ý giết người sẽ bị xử tử hình, tù chung thân hoặc tù có thời hạn trên mười năm.

 

Thôi Bác năm nay đã 63 tuổi, nửa đời còn lại, trừ phi mắc bệnh nặng, e là phải sống trong tù.

 

Nhưng Mạnh Tắc Tri vẫn chưa thấy thỏa mãn.

 

Lư Cảnh Dương đã công bố hai nhiệm vụ: một là khôi phục danh dự, hai là báo thù. Hoàn thành cái trước được thưởng 1.000 điểm công đức, cái sau thưởng 10.000 điểm.

 

-- Hắn không thể phụ phần thưởng hậu hĩnh như vậy, cũng không thể phụ lòng Phúc bá đang hôn mê bất tỉnh nằm trong ICU.

 

Mạnh Tắc Tri gọi đám ông chủ than đá ra gặp mặt.

 

Nuôi binh ngàn ngày, dùng trong một lúc - chính là lúc này.

 

"Tôi muốn đối phó Sử gia, trong tay còn thiếu tài chính, các anh có muốn góp phần không?"

 

"Sử gia?" Lưu tổng xác nhận lại:
"Là Sử Lăng Hằng nhà đó sao?"

 

Cũng khó trách, chuyện nhà họ Thôi vừa rồi quá ầm ĩ.

 

"Ừ." Mạnh Tắc Tri gật đầu.

 

Ba trăm triệu, là để kết thúc ân oán với nhà họ Thôi, nhưng ân oán với Sử gia thì vẫn còn tiếp diễn.

 

Năm xưa nguyên chủ bị Thôi Kỳ Phong hãm hại, chính là do Sử Lăng Hằng ra tay dọn dẹp tàn cục. Sau đó Thôi Kỳ Phong thuê người đâm chết nguyên chủ, làm sao không phải là Sử gia hậu thuẫn?

 

Mà Sử thị lại không giống đám công ty vớ vẩn trước kia - đây là một tập đoàn có giá trị thị trường hơn trăm tỷ, đâu dễ mà động vào?

 

Lưu tổng do dự:
"Không biết Lư tiên sinh nắm chắc được bao nhiêu phần?"

 

"Sáu phần." Mạnh Tắc Tri vốn muốn nói mười phần, nhưng để giữ uy tín thì nói thấp đi:
"Nếu thành công, chia đôi lợi nhuận."

 

Đám ông chủ than đá nhìn nhau. Không động lòng là không thể, nhưng lo ngại rủi ro thì cũng hợp lý.

 

Nhưng Mạnh Tắc Tri đã tìm đến tận cửa, nếu không thể hiện chút thành ý, lỡ khiến hắn mất hứng, sau này còn ai dẫn họ kiếm tiền nữa?

 

Cuối cùng vẫn là Lưu tổng đập bàn trước:
"Được, đánh cược một phen."

 

"Dù sao mấy tháng này theo Lư tiên sinh cũng kiếm được không ít." Câu này là nói cho mấy ông chủ kia nghe.

 

Mọi người lập tức cân nhắc: đúng vậy, cùng lắm thì lấy số tiền nửa năm nay kiếm được đưa cho Mạnh Tắc Tri, nếu thắng thì cùng vui, thua cũng không lỗ.

 

Nghĩ đến đó, đám ông chủ đồng loạt lên tiếng phụ họa:
"Lư tiên sinh đã mở lời, đương nhiên chúng tôi sẽ góp sức."

 

"Tôi góp 300 triệu."

 

"Tôi góp 80 triệu."

 

......

 

"Vậy cảm ơn các vị." Mạnh Tắc Tri cười tươi:
"Nào, tôi kính các vị một ly, chúc chúng ta thắng lớn!"

 

Tổng cộng đám ông chủ than đá góp gần hai tỷ, cộng thêm 800 triệu từ Ninh Võ Phong Vân, 2,5 tỷ từ Tô Thời, 3 tỷ từ chính hắn, hắn dùng số tiền đó mua vào cổ phiếu Tô thị và Sử thị, sau đó dùng cổ phiếu làm tài sản thế chấp để góp vốn 2 tỷ vào một công ty đầu tư.

 

Đến đây, trong tay Mạnh Tắc Tri không chỉ có 2 tỷ tiền mặt, mà còn nắm giữ 32% cổ phiếu lưu thông của Sử thị, chiếm khoảng 7% tổng cổ phần.

 

Người ta thường nói, nắm giữ trên 10% cổ phiếu lưu thông là có thể kiểm soát thị trường, trên 30% là kiểm soát cao độ.

 

Cái gọi là "góp vốn giao dịch", tức là nhà đầu tư dùng tiền hoặc chứng khoán làm tài sản thế chấp để vay vốn từ công ty chứng khoán nhằm đầu tư, sau đó hoàn trả cả vốn và lãi theo kỳ hạn đã định.

 

Tiền từ đám ông chủ vừa vào tay, Mạnh Tắc Tri lập tức đưa vụ Thôi Bác thuê người giết người lên hot search trên Weibo.

 

【Kinh hoàng!】

 

【Quả nhiên, không phải người một nhà thì không vào chung một cửa.】

 

【Tức chết, rõ ràng là nhà họ hại người trước, giờ còn đòi trả thù Lư Cảnh Dương?】

 

【Có người cha và anh trai như vậy, tôi thật khó tin Thôi Điềm Nhã không giống họ.】

 

【Cái gì là "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn"? Tôi chỉ tin "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng".】

 

【Cả nhà này, e là trong xương đã thối nát rồi.】

 

......

 

Trong phút chốc, mạng xã hội tràn ngập lời chỉ trích.

 

Quả nhiên, trưa hôm đó, cổ phiếu Sử thị sụt 4%.

 

Không còn cách nào, ai bảo thiên hạ đều biết Thôi Điềm Nhã là bạn gái của Sử Lăng Hằng?

Bình Luận (0)
Comment