"Ngươi... Ta..." Tim Lộ Từ Chu đập như bay.
"Ừ." Mạnh Tắc Tri mỉm cười nói: "Ta biết."
Lộ Từ Chu chớp mắt liên tục, ta còn chưa nói gì mà, sao ngươi lại biết?
Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười vui vẻ.
Mạnh Tắc Tri đổi điện thoại sang tay trái: "Ngày mai muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi."
Lộ Từ Chu mặt không đỏ, tim cũng chẳng loạn, não chuyển động cực nhanh, giọng nói đầy vui sướng như sắp hóa thành thực thể: "Thịt kho tàu với gà xào ớt."
"Thêm một nồi súp cải trắng nữa." Mạnh Tắc Tri nói: "Vậy ngày mai nhớ rõ chờ ta ở văn phòng nhé."
"Được." Tai Lộ Từ Chu đỏ ửng, khẽ ho nhẹ một tiếng đầy ngượng ngùng.
Ai bảo hôm nay hắn cho Mạnh Tắc Tri leo cây cơ chứ?
Nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này ngày nào cũng được ăn món Mạnh Tắc Tri nấu, thậm chí còn có thể giao lưu sâu hơn... Lộ Từ Chu lập tức cảm thấy trái tim mình như bay lên.
Cúp máy, Mạnh Tắc Tri lái xe trở về công ty.
Hai ngày sau, hắn trình lên hội đồng quản trị một bản báo cáo, nội dung là về việc chủ quản kiểm toán bộ tài vụ - Triệu Khoa - lợi dụng chức vụ để biển thủ. Hắn sử dụng các phương pháp như rút tiền mặt bằng chi phiếu không ghi sổ, chuyển khoản qua chi phiếu, lấy thu vào của công ty nhưng không hạch toán, để biển thủ công quỹ công ty tổng cộng 16 triệu tệ.
Tự tìm đến cửa gây chuyện với Tả Bác Văn, Mạnh Tắc Tri sao có thể bỏ qua cơ hội?
"Làm tốt lắm." Đoạn Mộ Thanh vỗ vỗ vai Mạnh Tắc Tri.
Không cần nói đến việc hai mẹ con bà ta nắm giữ 63% cổ phần Đoạn thị, tương đương việc Triệu Khoa đang ăn cắp gần 10 triệu từ tài sản của chính họ, giờ có thể buộc hắn giao nộp lại thì quá tốt rồi.
Chưa kể cha của Triệu Khoa là cổ đông hội đồng quản trị của Đoạn thị - Triệu Tín.
Triệu Tín nắm giữ 4% cổ phần Đoạn thị.
Chứ không phải vì ông ta có công lao gì to lớn, mà vì lúc đó có chút quyền lực nhỏ, thấy Đoạn thị lãi nhiều quá nên sau lưng không ít lần gây khó dễ cho Đoạn Thời Trung. Từ xưa Diêm Vương còn dễ chơi chứ đám tiểu quỷ thì khó chiều, Đoạn Thời Trung cũng chẳng có cách nào, đành phải nhượng ông ta một phần cổ phần công ty.
Cách đây vài năm, khi Đoạn Mộ Thanh mới tiếp nhận Đoạn thị, Triệu Tín nhiều lần lấy tư cách người từng trải ra chống đối với bà ta.
Mà Đoạn Mộ Thanh lại là người thù dai, những việc đó bà đều nhớ rõ mồn một. Chỉ tiếc là sau khi Triệu Tín bị khai trừ khỏi cơ quan nhà nước, lá gan ông ta cũng teo lại, bà có muốn xuống tay cũng không tìm được lý do, nay cuối cùng đã tóm được cơ hội rồi.
Điều quan trọng hơn là, việc này vừa xảy ra, người lập công lớn phát hiện sâu mọt trong công ty là Mạnh Tắc Tri, hắn có thể nở mày nở mặt trước mặt những cổ đông khác, đây chính là điều Đoạn Mộ Thanh mong muốn nhất.
Chỉ tiếc rằng, chuyện trên đời không gì là hoàn mỹ.
Đuổi Mạnh Tắc Tri ra ngoài rồi, bà cau mày, lập tức gọi điện cho Tô Linh Vũ.
Tô Linh Vũ hiện là giám đốc bộ tài vụ. Trong mắt Đoạn Mộ Thanh, bộ tài vụ xảy ra chuyện lớn như vậy, Tô Linh Vũ không thể trốn tránh trách nhiệm.
Nửa tiếng sau, Tô Linh Vũ mắt đỏ hoe từ văn phòng Đoạn Mộ Thanh bước ra.
Vừa trở lại văn phòng, điện thoại Tả Bác Văn đã gọi tới: "Thế nào rồi?"
Cửa văn phòng vừa đóng lại, sắc mặt Tô Linh Vũ lập tức thay đổi, ánh mắt đang áy náy phút chốc hóa thành oán độc, cô nghiến răng: "Tạm ổn, Đoạn Mộ Thanh vẫn còn tin tưởng tôi, chỉ là cách chức giám đốc, không nghi ngờ gì thêm."
"Vậy thì tốt." Tả Bác Văn thở phào nhẹ nhõm, rồi như nghĩ đến điều gì, chân mày nhíu lại, hiện lên vẻ u ám: "Nhưng chẳng phải cô nói sổ sách đã xử lý ổn thỏa sao? Vậy tại sao Đoạn Cố Ngôn lại phát hiện được sơ hở?"
"Tôi cũng không rõ lắm." Tô Linh Vũ nói.
Trong lòng Tả Bác Văn có chút bất an, không khỏi nhíu mày.
Tô Linh Vũ nghiến răng: "Bác Văn, tôi thật sự không cam lòng."
Cô bị cách chức giám đốc, người thay thế chẳng cần đoán cũng biết là ai.
Đoạn Cố Ngôn chính là đang giẫm lên xác cô mà leo lên.
Cô nói: "Bác Văn, hay là chúng ta động tay động chân trên hạng mục thuốc trị tiểu đường của hắn..."
"Không được." Tả Bác Văn lạnh giọng ngắt lời.
Hắn đã xem Đoạn thị như vật trong tay, lại hiểu rõ thuốc tiểu đường một khi nghiên cứu thành công sẽ mang lại lợi ích to lớn thế nào cho Đoạn thị, đương nhiên không thể để xảy ra chuyện với hạng mục này.
"Bác Văn..." Tô Linh Vũ mặt cứng lại.
Nhận ra giọng mình quá cứng rắn, Tả Bác Văn lập tức dịu giọng: "Linh Vũ, nhịn một chút. Nhiều nhất ba tháng nữa, Đoạn thị sẽ là của chúng ta. Đến lúc đó, em muốn làm gì mẹ con Đoạn Mộ Thanh thì cứ làm."
Tô Linh Vũ im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn cắn răng: "Tôi hiểu rồi."
Sau khi dỗ dành thêm vài câu, Tả Bác Văn cúp máy.
Hắn ngồi trên ghế, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, rồi chậm rãi thở ra, cầm điện thoại lên, mở mục liên lạc...
Lúc nhận được điện thoại từ Tả Bác Văn, Lộ Từ Chu đang bị Mạnh Tắc Tri ép vào tường hôn kịch liệt.
Khóe mắt Lộ Từ Chu đỏ rực, hai tay vô thức ôm lấy cổ Mạnh Tắc Tri, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực.
Hắn mơ màng nghĩ, không phải mình tới xem nhà mới của Mạnh Tắc Tri thôi sao, sao lại bị kéo lên giường rồi?
Đúng lúc đó, điện thoại hắn reo lên.
Mạnh Tắc Tri chẳng buồn quan tâm, vẫn tiếp tục "công thành chiếm đất".
Lộ Từ Chu lập tức tỉnh táo lại, chớp mắt, khó khăn ngẩng đầu, tránh khỏi môi lưỡi của đối phương: "Đừng..."
Mạnh Tắc Tri thuận thế cắn lên cổ hắn.
Hai tiếng sau, Lộ Từ Chu từ trên giường bước xuống, hai chân run rẩy.
Hắn vội vàng mặc quần áo, lấy điện thoại ra khỏi túi, mở lên xem, bốn cuộc gọi nhỡ - tất cả đều từ Tả Bác Văn.
Sắc mặt Lộ Từ Chu hơi sững lại.
Hắn vuốt nhẹ ga giường, mím môi, gọi lại cho Tả Bác Văn.
"Alo, Tả tổng?" Lộ Từ Chu áy náy nói: "Xin lỗi, buổi trưa tôi có việc nên không nghe được điện thoại của anh."
"Không sao, cậu ăn cơm chưa?" Tả Bác Văn hỏi nhẹ nhàng.
"Chưa ăn." Lộ Từ Chu dừng lại một chút: "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"
"Cũng không phải chuyện gì lớn," Tả Bác Văn dò hỏi: "Tôi nghe nói gần đây Cố Ngôn hay chạy tới nhà máy, dạo này tôi bận quá, không có thời gian hỏi han... Cậu ấy gần đây thế nào?"
"Cũng... ổn." Lộ Từ Chu mím môi, trợn mắt nói dối: "Bận rộn mấy việc thử nghiệm lâm sàng thuốc mới, ngày nào cũng ở trong phòng thí nghiệm, còn chăm làm hơn cả anh."
"Vậy à, tôi biết rồi." Tả Bác Văn nới lỏng cà vạt: "Cố Ngôn tính tình hiền lành, lại mới tới, kinh nghiệm chưa nhiều, nếu có gì làm chưa tốt, mong cậu quan tâm giúp đỡ..."
Hai người trò chuyện thêm mấy câu rồi cúp máy.
"Là điện thoại của Tả Bác Văn à?"
Giọng nói của Mạnh Tắc Tri đột nhiên vang lên bên tai, Lộ Từ Chu ngẩng đầu.
Mạnh Tắc Tri bước vào, tay bưng hai bát cơm chiên.
"Ừ." Trong lòng Lộ Từ Chu có chút hụt hẫng.
Dù gì đi nữa, năm đó nếu không có Tả Bác Văn, làm sao có hắn của ngày hôm nay?
Nhưng bây giờ hắn đang làm cái gì chứ?
"Hắn gọi đến để dò tin về ta." Mạnh Tắc Tri nói.
Cảm giác áy náy trong lòng Lộ Từ Chu liền giảm đi vài phần: "Ngươi yên tâm, ta chưa nói gì cả."
Hắn cũng... không dám mở miệng nói dối.
Như đoán được suy nghĩ của Lộ Từ Chu, Mạnh Tắc Tri tiếp tục: "Năm đó tuy hắn giúp ngươi, nhưng đừng quên, hắn nhận lương của Đoạn thị, là vì Đoạn thị mà làm việc. Ngươi cũng vậy. Nói cho cùng thì người giúp ngươi phải là Đoạn thị mới đúng."
Trong nguyên cốt truyện, Tả Bác Văn vì có ký ức kiếp trước nên giành trước quyền chế dược mới, mời được Lộ Từ Chu vào Đoạn thị. Cho nên, dù không có hắn, Lộ Từ Chu vẫn có thể nổi bật.
"Hơn nữa, ngươi quên rồi sao, hắn từng đối xử với 'lão công' của ngươi thế nào?" Khóe môi Mạnh Tắc Tri khẽ cong.
Lập tức toàn bộ sự chú ý của Lộ Từ Chu đều bị hai chữ "lão công" kia cuốn đi, hắn giơ tay che miệng, tai đỏ rực, mắt mơ màng, ho nhẹ một tiếng: "Ừ."
"Ăn cơm thôi, ta có làm món tôm đại ngươi thích ăn." Mạnh Tắc Tri đưa một bát cơm chiên cho hắn.
"Ừm."
Mạnh Tắc Tri trở về nhà họ Đoạn thì trời đã về chiều.
"Cố Ngôn." Tả Bác Văn bưng một bát tổ yến, gõ cửa bước vào: "Anh nấu món em thích ăn, mang qua cho em một bát."
Mạnh Tắc Tri ngẩn ra: "Cảm ơn anh Bác Văn."
Hắn đưa tay nhận lấy tổ yến, cầm muỗng khuấy nhẹ. Yến thượng hạng, trong suốt óng ánh, kèm táo đỏ, bách hợp, kỷ tử, hương thơm ngọt ngào bay thẳng vào mũi.
Mạnh Tắc Tri nếm thử một ngụm.
"Ngon không?" Ánh mắt Tả Bác Văn tối lại.
"Ừm." Mạnh Tắc Tri đáp: "Ngọt lắm."
Tả Bác Văn cười nói: "Nếu em thích thì sau này ngày nào anh cũng làm cho em."
Mạnh Tắc Tri lại ngẩn người, cười hơi gượng: "Có phiền anh quá không?"
Tả Bác Văn đưa tay xoa đầu hắn, vẻ mặt cưng chiều: "Anh chỉ muốn đối xử với em tốt hơn thôi."
"Ừm." Mạnh Tắc Tri gật đầu qua loa, cúi đầu ăn thêm một muỗng tổ yến, né tránh bàn tay Tả Bác Văn.
Tay trái khẽ quờ vào khoảng không, Tả Bác Văn cau mày, trực giác mách bảo Mạnh Tắc Tri có gì đó không đúng. Hắn vừa định nói chuyện, khóe mắt vô tình lướt qua cổ áo Mạnh Tắc Tri - chỗ xương quai xanh kia có dấu răng.
Đồng tử Tả Bác Văn co rút lại, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn. Có con với Tô Linh Vũ, hắn đương nhiên hiểu ý nghĩa dấu vết kia là gì.
"Sao vậy?" Mạnh Tắc Tri nghi hoặc hỏi.
Tay Tả Bác Văn thả bên người đột nhiên siết chặt thành nắm đấm, móng tay lập tức bấm vào lòng bàn tay.
Hắn cố nén cơn giận, thu ánh mắt về, cười nói: "Không có gì đâu, em nghỉ sớm đi, anh không làm phiền nữa."
"Được." Mạnh Tắc Tri gật đầu.
Nhìn bóng Tả Bác Văn giả vờ bình tĩnh rời đi, Mạnh Tắc Tri khẽ cười nhạt, hít sâu một hơi, nuốt tổ yến trong miệng lại nhổ hết ra vào bát.
Đồ ăn thì đúng là đồ tốt, chỉ tiếc thêm nhầm gia vị.
LSD, tên đầy đủ là lysergic acid diethylamide, là một chất gây ảo giác tổng hợp, chỉ cần một lượng cực nhỏ, trong vòng vài phút đã có thể khiến người nghiện.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Tắc Tri: Lục người nhất thời sảng, vẫn luôn lục vẫn luôn sảng. (Đào ra bí mật một lần thì sướng, đào mãi thì sướng luôn).