Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi

Chương 44

Hàn Đại Khâm chỉ biết trợn mắt nhìn cảnh Mạnh Tắc Tri và Tạ Bác Văn chỉ nói vài câu liền định đoạt luôn cả Hầu gia về tay mình.

 

Ông ta co rụt cổ lại, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

 

Quả thật, cha con nhà họ Tạ này, không ai là người lương thiện cả.

 

“Đúng rồi,” Tạ Bác Văn liếc sang hai xấp tài liệu trên bàn trà, hỏi: “Ba, mấy thứ này xử lý thế nào?”

 

Mạnh Tắc Tri cũng nhìn sang theo ánh mắt con trai, suy nghĩ một lát rồi nói: “Những thứ mà Hầu gia trả lại thì con đưa cho chú Đoạn. Còn mấy thứ người ta đưa để nhận lỗi, con cứ giữ lấy.”

 

Dù sao ông Hàn cũng nói rõ rồi, mấy thứ này đều có nguồn gốc hợp pháp, có thể nhận thì cứ nhận, không cần khách sáo.

 

“Được.” Tạ Bác Văn gật đầu. Ánh mắt hắn dừng lại trên một xấp tài liệu, tờ hợp đồng chuyển nhượng bất động sản nằm ngay trên đầu khiến hắn lập tức động tâm.

 

Đó là một biệt thự đơn lập tọa lạc tại Nam Tam Hoàn, diện tích kiến trúc hơn 600 mét vuông, còn có cả bể bơi trong nhà, chẳng hề thua kém nơi họ đang ở hiện tại.

 

Tạ Bác Văn không phải người ngu, cũng không tự nhận là người tốt. Mối quan hệ giữa cha mình và Đoạn Từ Diễn, hắn nhìn quá rõ rồi.

 

Hiện giờ, tương lai của hắn tươi sáng, cha hắn cũng đã có đủ vốn liếng để người ta kính trọng. Hắn không muốn để cha tiếp tục bị mang cái danh “trai bao”, để người ta chọc sau lưng.

 

Chưa bao giờ hắn lại khao khát dọn ra khỏi căn nhà này như lúc này.

 

Nhưng nếu thật sự làm vậy, chẳng khác nào “qua cầu rút ván”.

 

Tạ Bác Văn hơi do dự.

 

Hơn nữa, không hiểu vì sao, hắn cứ cảm thấy nếu mình làm vậy thì chẳng khác nào kỹ nữ lại còn đòi lập đền thờ.

 

Ăn tối xong, người thư ký vốn định ở lại ngủ lại, đột nhiên nhận được điện thoại báo rằng mẹ anh ta bị ngã khi đang nấu ăn, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện.

 

Vì thế thư ký vội vàng quay về, để lại một mình Đoạn Từ Diễn đối mặt với túi chườm đá.

 

Mạnh Tắc Tri trông thấy tất cả, không hiểu sao lại muốn bật cười.

 

Nhưng rất nhanh, anh nghiêm túc trở lại. Bởi vì anh đã là người có vợ, nên phải giữ mình trong sạch, dập tắt mọi thứ ám muội từ trong trứng nước.

 

Nghĩ vậy, trong lòng Mạnh Tắc Tri có chủ ý.

 

Sau bữa tối, Mạnh Tắc Tri gõ cửa phòng Đoạn Từ Diễn.

 

Cửa được kéo ra từ bên trong, quả nhiên thấy Đoạn Từ Diễn đang băng bó cổ tay phải.

 

Mạnh Tắc Tri rõ ràng thấy được, trong khoảnh khắc đối phương nhìn thấy mình, tuy vẻ mặt không thay đổi, nhưng khí tức quanh người lại trở nên sinh động hơn hẳn.

 

Anh thở dài trong lòng, ánh mắt dừng lại trên cổ tay sưng tấy của Đoạn Từ Diễn, khẽ nói: “Để tôi giúp cậu.”

 

Đoạn Từ Diễn hơi giật mình, môi gần như mím thành một đường thẳng. Nghĩ đến hành động của Mạnh Tắc Tri trước đó, hắn lờ mờ đoán ra được lý do anh tới.

 

Một cảm giác thất vọng chưa từng có trào lên trong lòng hắn.

 

Hắn khẽ đáp: “Ừ.”

 

Rồi nghiêng người sang một bên, nhường đường cho Mạnh Tắc Tri vào phòng.

 

Không ai nói gì, Mạnh Tắc Tri thành thạo bỏ đá lạnh và nước vào túi chườm, ép hết không khí ra rồi đặt lên cổ tay Đoạn Từ Diễn.

 

Đêm yên tĩnh, khiến ngực Đoạn Từ Diễn như bị đè nặng.

 

Hai mươi phút sau, Mạnh Tắc Tri lấy túi chườm đá xuống.

 

Anh cầm khăn lông, lau khô vệt nước trên tay Đoạn Từ Diễn, sau đó thay băng vải, cẩn thận quấn lại vết thương.

 

Làm xong, anh ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi—”

 

“Có thể ôm anh một chút không?” – Đoạn Từ Diễn cắt ngang lời anh.

 

Trước nay hắn không phải kiểu người dây dưa, nếu Mạnh Tắc Tri không muốn, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng.

 

Mạnh Tắc Tri hơi ngẩn ra một lúc rồi thở dài trong lòng, giọng nói mang theo sự bao dung: “Được.”

 

Thừa lúc Đoạn Từ Diễn còn đang ở trong giai đoạn mông lung của mối quan hệ này, phải dùng dao sắc cắt đứt rối ren, dù là với Đoạn Từ Diễn hay với chính mình, đều là lựa chọn tốt nhất.

 

Nghĩ vậy, Mạnh Tắc Tri nhẹ nhàng ôm Đoạn Từ Diễn vào lòng. Khoảnh khắc tiếp xúc, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi.

 

Sắc mặt Mạnh Tắc Tri lập tức thay đổi.

 

Như thể gặp ma, anh không tin nổi mà cúi đầu ngửi kỹ vùng cổ của Đoạn Từ Diễn.

 

Không sai, đúng là hương thơm tía tô ngọt ngào mà anh đã quá quen thuộc.

 

Như có ma xui quỷ khiến, anh nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay, sương mù trong đầu dần tan đi, một suy nghĩ điên rồ bỗng nảy lên trong lòng.

 

Không thể nào!

 

Mắt Mạnh Tắc Tri trợn to, hô thầm trong đầu: “Hệ thống! Hệ thống, mau ra đây!”

 

Anh gọi liên tục mấy lần cũng không thấy ai đáp lại.

 

Đoạn Từ Diễn có lẽ đã ôm đủ, tâm tình ổn định trở lại, đang định buông Mạnh Tắc Tri ra thì phát hiện tay đối phương siết chặt eo mình, không cách nào thoát được.

 

“Gì vậy?” Tim Đoạn Từ Diễn đập nhanh hơn.

 

Mạnh Tắc Tri cố kiềm nén sự kích động, đối diện với ánh mắt mơ hồ của Đoạn Từ Diễn, cổ họng khô khốc: “Cậu, hôm nay không xịt nước hoa à?”

 

Đoạn Từ Diễn không hiểu Mạnh Tắc Tri đang nghĩ gì, nhưng vẫn hơi do dự đáp: “Không có.”

 

Hắn vốn thích hương Long Tiên Hương, nên thường xịt nước hoa Cologne có mùi tương tự.

 

Không thể được, tuyệt đối không thể được.

 

Mạnh Tắc Tri kiềm chế cơn kích động, nhắc nhở bản thân trong lòng: không thể vội vàng! Phải xác định thêm, nếu đi sai một bước, anh sẽ hận bản thân cả đời.

 

Nghĩ vậy, anh buông Đoạn Từ Diễn ra, nhẹ giọng nói: “Được rồi, cậu ngủ sớm đi. Ba tiếng nữa, tôi sẽ qua đây lần nữa.”

 

Nói xong, anh cầm túi chườm đá và khăn lông, quay người rời khỏi phòng với bước chân hơi lảo đảo.

 

Đoạn Từ Diễn chỉ biết ngẩn ngơ nhìn cánh cửa, hoàn toàn mờ mịt.

 

---

 

Trưa hôm sau, Mạnh Tắc Tri làm năm món ăn: rau cần xào thịt, cà tím om cá hương, bông tỏi xào lươn, gan heo xào dưa leo, canh sườn hầm củ từ và hạt sen.

 

Rau cần, cà tím, bông tỏi, gan heo, củ từ – đều là những món Chúc Chính Khanh ghét ăn.

 

Sau một buổi sáng chơi tennis với Tạ Bác Văn, Hàn Đại Khâm đói đến mức bụng dán vào lưng, vừa bước vào nhà liền cầm bát cơm ăn ngấu nghiến. Cuối cùng, còn không quên khen ngợi Mạnh Tắc Tri: “Đồ ăn ngon thật đấy, chú Tạ, khi nào rảnh dạy tôi mấy món nhé!”

 

“Đương nhiên rồi, ba tôi hồi xưa từng theo học không ít đầu bếp nhà hàng đấy!” – Tạ Bác Văn cũng hãnh diện thay cha.

 

Chỉ có Đoạn Từ Diễn là nhìn bàn ăn mà không thể nào hạ đũa được.

 

Mạnh Tắc Tri thấy hết, bình thản hỏi: “Sao thế? Mấy món này không hợp khẩu vị cậu à?”

 

“Không, ngon mà.” – Đoạn Từ Diễn vội phủ nhận, rồi gắp một miếng lươn bỏ vào miệng, sau đó không động đũa vào bất cứ món nào khác.

 

Mạnh Tắc Tri thấy vậy, trong đầu suy nghĩ rối bời.

 

Một lúc sau, anh đứng dậy vào bếp, khi trở ra tay cầm thêm hai món mới: bồ câu non kho và măng xào thịt khô.

 

Anh đặt hai đ ĩa đó trước mặt Đoạn Từ Diễn: “Ăn cái này đi.”

 

Ánh mắt Đoạn Từ Diễn nhìn từ hai món ăn trước mặt rồi chuyển sang Mạnh Tắc Tri, trong lòng càng thêm rối bời: rốt cuộc anh ta đang làm gì vậy?

 

Nhưng dù thế nào thì hắn cũng thấy rất vui, còn tưởng tượng đủ điều.

 

Nhất là buổi tối, khi Mạnh Tắc Tri giúp hắn chườm đá xong rồi nói muốn ở lại ngủ.

 

“Cái, cái gì?” – Đoạn Từ Diễn ấp úng, rõ ràng chưa thích nghi được với sự thay đổi đột ngột này.

 

Hơn nữa, tiến triển này… quá nhanh rồi!

 

“Cứ tới lui thế này cũng bất tiện. Nếu vậy thì cậu qua chỗ tôi ở tạm đi, dù sao mấy hôm trước cũng ngủ ở đó rồi.” – Mạnh Tắc Tri nhẹ nhàng nói, như thể chỉ đang kể một chuyện vặt.

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

 

Chẳng phải Mạnh Tắc Tri đã từ chối hắn rồi sao?

 

Hay là… hắn nhớ lầm?

 

Dù là nhớ lầm, thì sự thay đổi trong thái độ của Mạnh Tắc Tri cũng quá lớn đi!

 

Theo bản năng, Đoạn Từ Diễn muốn từ chối. Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn lại nhớ đến chuyện xảy ra hai hôm trước, lòng bàn tay dường như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm ấy…

 

Miệng vừa mở ra, lời nói lại biến thành: “Được.”

 

Rõ ràng Mạnh Tắc Tri chỉ ở phòng bên cạnh.

 

Nói xong, Đoạn Từ Diễn liền hối hận, cảm giác như mình đang quá gấp gáp, rồi lúng túng chuẩn bị cho Mạnh Tắc Tri một chiếc giường với chăn mỏng.

 

Mạnh Tắc Tri thấy vậy, không từ chối.

 

So với Đoạn Từ Diễn trằn trọc, Mạnh Tắc Tri rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

 

Đến nửa đêm, trong cơn mơ màng, anh nghe thấy tiếng sột soạt, mở mắt ra thì thấy một bóng người chui vào lòng mình, mặt vùi vào cổ anh, nửa người đè lên anh, miệng còn lẩm bẩm vài câu rồi im lặng.

 

Mạnh Tắc Tri cẩn thận đặt tay phải bị thương của người kia lên ngực mình, rồi thoả mãn nhắm mắt ngủ tiếp.

Bình Luận (0)
Comment