Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi

Chương 6

Từ viện dưỡng lão trở về, Mạnh Tắc Tri không nghỉ ngơi lấy một phút, cầm theo sổ đỏ nhà đất cùng các giấy tờ liên quan khác đến ngân hàng.

 

Làm nghiên cứu thực nghiệm thì không thể nào không tốn tiền. Các giảng viên đại học bình thường đều phải tự trình báo đề tài nghiên cứu khoa học, sau khi được nhà trường phê duyệt thì quốc gia sẽ cấp kinh phí, thành quả nghiên cứu cũng thuộc về giảng viên đó.

 

Nhưng Mạnh Tắc Tri lại khác. Trước không nói đến chuyện thời gian cấp bách, nếu bây giờ mới trình báo đề tài, chờ hai ba tháng sau phê duyệt xong, kinh phí được rót xuống thì quá trễ.

 

Huống hồ anh vốn là nghiên cứu toán học, đột nhiên nhảy sang lĩnh vực sinh học chế thuốc, lại còn là đề tài "nghiên cứu phát minh thuốc đặc trị HIV" – nghe như ý tưởng trên trời. Trong tình hình anh đã tuyên bố rút lui khỏi viện nghiên cứu, muốn được nhà trường cấp kinh phí cho thí nghiệm thì trừ khi đang nằm mơ.

 

Vì vậy nếu muốn bắt tay vào thực nghiệm, tự bỏ tiền là điều chắc chắn.

 

Chỉ là tiền tiết kiệm mà nguyên chủ để lại cũng chẳng bao nhiêu, chưa đến 200.000 tệ, số tiền này rõ ràng là không đủ, mà tài sản đáng giá duy nhất trong nhà chính là căn hộ này.

 

Căn hộ này khá rộng, ba phòng một phòng khách, diện tích 140 mét vuông, mới mua chưa đầy hai năm – cũng tức là trước khi chủ cũ xảy ra chuyện.

 

Nguyên chủ không có ngoại hình xuất sắc, nhưng có dáng vẻ trí thức, lại học giỏi, cư xử ôn hòa lễ độ, rất được các cô gái trẻ yêu thích. Trong số đó, người dám chủ động theo đuổi anh ta chỉ có Hứa Giai Tình.

 

Hứa Giai Tình xuất thân trong gia đình có bối cảnh – ông ngoại là tướng quân khai quốc, tuy bố mẹ không còn tại chức nhưng cũng từng là quan lớn cấp phó tỉnh.

 

Khi quen Hứa Giai Tình, chủ cũ chỉ là một cậu sinh viên nghèo, hoàn toàn không xứng với cô ấy. May mà nhà họ Hứa nhìn xa trông rộng, cộng thêm nguyên chủ quả thực có tài, là một người trẻ có tiềm năng, nên cũng không phản đối chuyện tình cảm của hai người.

 

Nhưng hôn nhân sau đó lại không được như ý.

 

Nguyên nhân phải xét từ thân thế của nguyên chủ.

 

Anh sinh ra trong gia đình nghèo, cha mất sớm, cả nhà chỉ dựa vào mẹ. Thế mà anh vẫn có thể một bước lên trời, là nhờ đâu?

 

Là nhờ hai chị gái và một anh trai bán mình kiếm tiền!

 

Tiểu học học ở trường làng, hầu như không tốn tiền. Cấp hai lên thị trấn học, tuy nói là giáo dục bắt buộc nhưng ba năm cũng ngốn sạch tích cóp trong nhà.

 

Thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, cả nhà biết rõ học hành là con đường duy nhất, nên không đành lòng để anh bỏ học.

 

Vì vậy, hai chị gái lần lượt gả đi.

 

Sau đó, anh tốt nghiệp cấp ba, đậu vào Đại học tỉnh Canh.

 

Để nuôi được anh tiếp tục học, anh trai anh phải đi ở rể, nhà vợ cho 12.000 tệ.

 

Chính nhờ 12.000 tệ đó, anh mới có thể an tâm học đại học, rồi thi thẳng lên thạc sĩ, tiến sĩ ở Đại học Kinh Thành nhờ học bổng toàn phần.

 

Một cuộc hôn nhân mang tính đổi chác như vậy, chất lượng làm sao tốt được?

 

Anh trai còn đỡ, nhà vợ không tệ, sống không đến nỗi nào.

 

Nhưng hai chị gái thì khác: chị cả lấy người goá vợ, có ba đứa con riêng; còn chị hai lấy người bị tật chân, lại không cha mẹ, cưới vợ là vét sạch tiền bạc.

 

Cuộc sống của họ sau khi lấy chồng thế nào, không cần nói cũng biết.

 

Với công lao nuôi dưỡng như vậy, làm sao nguyên chủ dám quên ơn?

 

Nhưng vấn đề cũng từ đó mà ra.

 

Hứa Giai Tình xuất thân giàu có, từ trong xương đã mang một chút lãng mạn tiểu tư sản. Còn nguyên chủ thì một lòng muốn báo đáp gia đình, sống tiết kiệm, toát ra vẻ thị dân nhỏ bé.

 

Chính là năm chủ cũ được phong Phó Giáo sư, gia đình dành dụm được hơn 80.000 tệ. Hứa Giai Tình muốn bù lại những thiếu thốn trong hôn lễ trước kia – không ảnh cưới, không tiệc, không tuần trăng mật.

 

Khó khăn lắm nguyên chủ mới gật đầu, thì mẹ anh gọi điện thoại: con của chị cả đến tuổi lập gia đình, trong nhà thiếu tiền, bảo anh gửi về.

 

Đây là lần đầu nhà anh xin tiền, nguyên chủ  xúc động, không nói lời nào, chuyển hết tiền tiết kiệm về nhà.

 

Hứa Giai Tình tức giận nhưng cố hiểu, nguyên chủ dỗ dành mấy câu, cô cũng nhịn.

 

Chủ yếu là cô biết, lương cô không thấp hơn nguyên chủ, nhưng chi tiêu lại lớn: mua sắm, thể hình, spa… nên trong nhà toàn là tiền anh dành dụm, cô cũng không có quyền trách cứ.

 

Công việc dần vào quỹ đạo, nguyên chủ  có năng lực lại siêng năng, trình báo nhiều đề tài, tiền cũng nhiều hơn.

 

Hứa Giai Tình nhìn số dư tài khoản tăng lên thì tính toán: anh đi làm khổ cực quá, hay là mua xe?

 

Kết quả, mẹ anh lại gọi điện: anh rể bị tai nạn, chấn thương ngay chỗ chân què, nếu không chữa kịp thì sẽ hoại tử.

 

Nói trắng ra là lại xin tiền.

 

Lần này nguyên chủ không dám vội, nhưng chuyện đến nước này, anh còn lựa chọn sao?

 

Thế là lại mất hơn 300.000 tệ.

 

Hứa Giai Tình tức đến nghiến răng, nhưng cũng đành chịu.

 

Rồi đến năm nguyên chủ  chính thức được phong Giáo sư, Hứa Giai Tình cũng đổi công việc, hai người làm xa nhà. Cô tính bán căn nhà hiện tại (hồi môn của cô), thêm tiền mua nhà gần nơi làm việc.

 

Nguyên chủ cũng đồng ý, vì ở nhà vợ mãi cũng không hay.

 

Đúng lúc đó, mẹ anh lại gọi điện: cha vợ của tam ca bị ung thư vòm họng, tái phát sau phẫu thuật. Nhà không còn tiền, tam tẩu muốn đổi họ cho con trai út thành họ Mạnh nếu gia đình anh đồng ý chi tiền chữa trị.

 

Nguyên chủ đã 31 tuổi, tám năm kết hôn vẫn chưa có con, lại si mê Hứa Giai Tình, nhất định không chịu ly hôn.

 

Đề nghị kia khiến nguyên chủ động lòng, dù là vì nhà hay vì có đứa con mang họ mình.

 

Anh không thể từ chối: không muốn mẹ thất vọng, cũng không thể bất công với tam ca.

 

Vậy là mất tiếp 600.000 tệ chuẩn bị để đổi nhà.

 

Hứa Giai Tình chịu hết nổi, làm ầm một trận, đuổi anh ra khỏi nhà. Nếu không nhờ nhà họ Hứa can thiệp, có lẽ đã ly hôn từ đó.

 

Mẹ anh càng ghét Hứa Giai Tình.

 

Không lâu sau, nguyên chủ  được giải Toán học Trần Tỉnh Thân, nhận 100.000 tệ tiền thưởng từ hội Toán học, thêm 500.000 tệ từ Đại học Kinh Thành.

 

Một năm sau, anh được chọn làm học giả Trường Giang, lương cơ bản 180.000 tệ, trợ cấp 200.000 tệ, trợ cấp nội bộ 250.000 tệ, 500.000 tệ tiền an cư, và khởi đầu 3 triệu tệ kinh phí nghiên cứu.

 

Ngoài ra còn nhiều hạng mục lặt vặt, thu nhập hàng năm vượt 1 triệu tệ.

 

Vài năm sau, trường xây nhà phúc lợi, bán cho giáo viên với giá bằng nửa thị trường, nguyên chủ may mắn trúng căn lớn.

 

Mẹ anh biết tin, ép anh không được để tên Hứa Giai Tình trên sổ đỏ. Trước kia bà từng thích cô, giờ thì thất vọng tràn trề, hy vọng anh ly hôn và lấy người khác có thể sinh con. Cũng như Hứa gia chưa từng thêm tên chủ cũ vào sổ đỏ nhà họ.

 

Xung đột gia đình bùng nổ.

 

Nguyên chủ đành nghe lời, chỉ để tên mình trên sổ đỏ. Sau lưng, anh đưa cho Hứa Giai Tình 2 triệu tệ, bảo cô bán nhà cũ đổi sang nhà mới.

 

Nhờ vậy, sau khi ký thỏa thuận ly hôn (nhưng chưa xử lý giấy tờ), anh mới có thể một mình mang sổ đỏ đi làm thủ tục thế chấp.

 

Căn hộ này lúc mua giá hơn 4 triệu, sau hai năm tăng từ 60.000 lên 90.000 tệ/m2.

 

Mạnh Tắc Tri thế chấp được 7 triệu, lãi suất 5.31%/năm, thời hạn 5 năm.

 

Nhân viên ngân hàng biết anh là giáo sư Đại học Kinh Thành, lại được anh tặng hai bao thuốc Trung Hoa, liền vui vẻ hẹn ba ngày sau đến lấy tiền.

 

Sau bữa cơm chiều, vừa về đến nhà, Mạnh Tắc Tri nhận được cuộc gọi từ giáo sư Vạn, nói bên kia đã đồng ý rồi.

 

Bình Luận (0)
Comment