Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi

Chương 61

Tháng bảy đầu tháng, Mạnh Tắc Tri khởi hành từ phủ Nhiêu Châu, theo đường thủy đến phủ Nam Xương tham dự kỳ thi Hương. Đồng hành cùng hắn là tú tài đồng khoa tên là Lư Đạo Nhất.

 

Lư Đạo Nhất là người bản địa phủ Nhiêu Châu, gia thế cũng không tầm thường: tổ phụ là Lư Tăng Tường, bố chính sứ Hồ Quảng, một chức quan tam phẩm cao quý; đại bá là tri châu ở Sơn Đông, tiểu thúc là viên ngoại lang trong Hộ Bộ.

 

Riêng phụ thân của hắn, vì sở thích cá nhân nên hiện tại chỉ giữ chức vụ thất phẩm quan nhỏ làm chủ sự phân xưởng Vệ Hà của xưởng đóng tàu Thanh Giang.

 

Hai người quen biết nhau trong một lần dự hội văn, Lư Đạo Nhất biết được thân phận của Mạnh Tắc Tri liền chủ động kết giao. Cái gọi là "duỗi tay không đánh người mặt cười", Mạnh Tắc Tri cũng không tiện từ chối, qua lại nhiều lần liền trở nên thân thiết.

 

Thuyền đi được nửa đường thì gặp phải nhiều thuyền đi vòng quanh, hỏi ra mới biết phía trước có bão, thủy thủ có kinh nghiệm nói nhìn mưa gió như thế, e là phải kéo dài đến tận đêm.

 

Thuyền công nghe vậy, để đảm bảo an toàn, liền thương lượng với hành khách sẽ neo đậu thuyền ở bến huyện Hiền phía trước, nghỉ qua đêm, sáng mai lại tiếp tục đi.

 

Vừa hay mọi người ngồi thuyền hai ngày đã chán ngán, nhân cơ hội này ra ngoài hít thở không khí thì không gì tốt hơn, nên vừa nghe thuyền công nói thế, ai nấy đều đồng ý lên bờ.

 

Không ngờ khi đến nơi, mấy trăm chiếc hoa thuyền rực rỡ đèn đuốc bao quanh kín mít cả bến tàu, cực kỳ xa hoa.

 

Thấy cảnh tượng ấy, hành khách trên thuyền đều phấn chấn tinh thần, chỉ có thuyền công là đau đầu, chẳng còn cách nào, đành phải tìm một chỗ hẻo lánh neo thuyền lại.

 

Vừa cập bờ, hành khách trên thuyền liền xôn xao rủ nhau kéo về phía bến tàu.

 

“Duẫn Trung huynh.” Lư Đạo Nhất vội vã gõ cửa phòng.

 

Duẫn Trung là tự của Mạnh Tắc Tri.

 

Lúc này Mạnh Tắc Tri đang xem thư hồi âm do Tiêu thị viết, trong thư không ngoài lời chúc mừng và hỏi han.

 

Tính theo thời gian, giờ này Triệu Dĩ Kính hẳn đã mất tích, vậy mà Tiêu thị không nhắc đến trong thư, chắc là không muốn khiến hắn phân tâm.

 

“Ta đã dò hỏi kỹ rồi, phía trước bến tàu đang tổ chức ba năm một lần Đại hội Hoa khôi, nghe nói toàn bộ hoa thuyền ở Giang Tây đều tụ họp tại đây.” Mắt Lư Đạo Nhất sáng rực, hưng phấn nói: “Duẫn Trung huynh, tối nay chúng ta cùng đi xem náo nhiệt nhé?”

 

Lư Đạo Nhất được gia giáo nghiêm khắc, bình thường chưa từng tiếp xúc mấy thứ này, mười mấy năm vùi đầu đèn sách, lần này vất vả lắm mới ra ngoài, lại không có người trong tộc giám sát, như con ngựa hoang đứt cương, chuyện gì cũng muốn nếm thử.

 

“Thôi thôi.” Mạnh Tắc Tri thấy hắn hứng thú cao, cũng không đành lòng từ chối, nhẹ nhàng khuyên: “Việc thi Hương là quan trọng nhất, Du Tài huynh...”

 

“Mấy cái đó ta biết mà, Duẫn Trung huynh, với thực lực của hai ta, còn phải lo mấy chuyện ấy sao?” Lư Đạo Nhất ngắt lời hắn: “Hơn nữa ta chỉ đi xem thôi, cùng lắm thì không ngủ là được.”

 

Mạnh Tắc Tri không cho là đúng. Đến chỗ đó rồi, chỉ cần uống một chén rượu vào bụng, mọi việc sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.

 

Hắn định tiếp tục khuyên, nhưng Lư Đạo Nhất không để hắn nói nữa: “Cứ quyết định vậy đi!”

 

Nói xong liền xoay người bỏ đi, đi được nửa đường như nhớ ra điều gì, hắn móc ra hai cuốn sách mỏng từ trong ngực áo, quay lại, nháy mắt làm mặt quỷ với Mạnh Tắc Tri: “Duẫn Trung huynh, đây là ta mua trên đường về, đồ tốt đó, tặng ngươi một cuốn, khỏi cần cảm ơn.”

 

Nói rồi nhét sách vào tay Mạnh Tắc Tri, rồi rời đi.

 

Mạnh Tắc Tri cúi đầu nhìn quyển sách, trên bìa rõ ràng viết bốn chữ to "Phẩm Hoa Bảo Giám".

 

Hắn tiện tay mở ra xem, đập vào mắt là hình ảnh một lão già ăn mặc chỉnh tề đang đè lên một thiếu niên tr@n truồng.

 

Mạnh Tắc Tri nghẹn thở, "bang" một tiếng đóng sách lại, ho nhẹ một tiếng để che giấu lúng túng, cầm sách cũng không được, đọc tiếp cũng không xong.

 

Suy nghĩ chốc lát, hắn tiện tay nhét quyển sách xuống dưới chồng thư ở bên phải, rồi cầm một quyển Mạnh Tử lên xem, lúc này mới miễn cưỡng ổn định tinh thần.

 

Ước chừng chưa đến nửa canh giờ sau, bên Lư Đạo Nhất có người đến báo là hắn ăn nhầm gì đó đau bụng, tối nay không thể đi xem đại hội hoa khôi.

 

Mạnh Tắc Tri thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng nhờ vậy mà tỉnh táo lại không ít.

 

Nhưng nhắc đến chuyện này, hắn lại nghĩ tới hình ảnh mình vừa thấy khi nãy, lập tức mất hứng đọc sách.

 

Ánh mắt hắn dừng trên chồng thư ở bên tay phải, thân thể tuổi trẻ bắt đầu xao động...

 

Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa sổ vang lên tiếng huyên náo.

 

“Mở cửa! Mở cửa!”

 

“Các người làm gì?”

 

“Lục soát từng phòng! Tên kia bị thương, chắc chắn không chạy xa ——”

 

 

Mạnh Tắc Tri không để tâm tới tiếng ồn bên ngoài, thở hổn hển, hai mắt chăm chăm nhìn quyển sách trong tay, rõ ràng hoảng loạn, nhưng cứ như thiếu một chút gì đó, mãi không thể phát ti3t ra ngoài.

 

Đúng lúc ấy, “choang” một tiếng giòn vang lên, cửa sổ bật mở.

 

Mạnh Tắc Tri lập tức căng thẳng: “Cái gì ——” chưa nói hết câu, một bóng đen che mặt mặc hắc y đè thẳng lên người hắn, một tay bịt miệng hắn, lạnh giọng: “Đừng nói chuyện.”

 

Hơi thở quen thuộc ập tới, một cảm xúc mừng rỡ điên cuồng trào dâng trong lòng, Mạnh Tắc Tri không nhịn được khẽ gật đầu, cứ như một kẻ liều mạng.

 

Có lẽ ánh mắt người phía dưới quá mức nóng bỏng, giống như một con sói đói đang nhìn chằm chằm con mồi, khiến tim Lục Ly đập mạnh, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy có một cảm xúc kỳ lạ nảy sinh, không vứt bỏ được, cũng không nắm bắt được.

 

Hắn vô thức dời mắt đi, không ngờ lại nhìn trúng ngay quyển Phẩm Hoa Bảo Giám nằm bên gối. Đập vào mắt là cảnh một nam tử trẻ nằm trên người một nam tử trẻ khác, phần dưới cơ thể gắt gao dính sát, tư thế y hệt hắn và Mạnh Tắc Tri hiện tại.

 

Lục Ly lập tức cứng đờ sống lưng, thần kinh căng như dây đàn, rồi hắn phát hiện giữa đùi mình đang bị cái gì đó thô to, cứng ngắc chống lên.

 

Sắc mặt hắn thay đổi.

 

Mạnh Tắc Tri nhìn ra, như bị ma xui quỷ khiến, bất giác nhớ lại kiếp trước từng lén lưu video Chúc Chính Khanh trong điện thoại, yết hầu trượt lên trượt xuống, hắn đưa tay định kéo mặt nạ che mặt của Lục Ly xuống.

 

Lục Ly phản xạ giữ chặt tay hắn.

 

Mạnh Tắc Tri nhíu mày, rên khẽ: “Đau!”

 

Ngọn lửa vừa bốc lên trong lòng Lục Ly lập tức bị dập tắt, theo bản năng buông tay, rồi lại ngẩn người vì phản ứng của chính mình.

 

Ngoài phòng, tiếng gõ cửa dồn dập và bước chân càng lúc càng gần.

 

Mạnh Tắc Tri kéo tay người kia, ra hiệu buông miệng mình ra, rồi hỏi: “Bên ngoài là đến bắt ngươi?”

 

Lục Ly hồi thần, rút tay ra khỏi tay hắn nhưng không giãy nữa, chỉ do dự gật đầu.

 

Mạnh Tắc Tri khẽ nhíu mắt, ngón cái chà nhẹ lên vết chai trong lòng bàn tay Lục Ly, nói: “Vậy... chúng ta làm một cuộc giao dịch được không?”

 

“Giao dịch gì?” Trong lòng Lục Ly dấy lên cảm giác bất an, như có gì đó sai sai, nhưng lại không rõ là sai ở đâu.

 

Mạnh Tắc Tri ôm eo hắn, tay kia chậm rãi trượt xuống: “Ta giúp ngươi thoát thân, ngươi giúp ta xoa xoa.”

 

Hắn vừa nói, vừa thở d ốc, mắt sáng rực như kẻ nghiện sắc.

 

Gân xanh trên trán Lục Ly giật giật, ánh mắt sắc như dao, tưởng như ngay sau đó sẽ tát Mạnh Tắc Tri một cái.

 

Thấy vậy, Mạnh Tắc Tri lập tức buông tay, cúi đầu, hốt hoảng nói: “Đừng đừng đừng, ta đùa thôi mà... đùa thôi...”

 

Có lẽ do giọng điệu của hắn quá dịu dàng, Lục Ly sững người.

 

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

 

“Mở cửa! Mau mở cửa ——”

 

Lục Ly lại căng thẳng sống lưng.

 

Ngay sau đó là giọng Hồng Vũ vang lên: “Đây là phòng ở của cửu công tử Tống quốc công phủ, ta xem ai dám làm càn!”

 

Tiếp theo là tiếng rút đao rút kiếm lạnh lẽo.

 

“Đừng lo.” Mạnh Tắc Tri trấn an: “Để ta đuổi bọn họ đi.”

 

Hắn hơi dùng sức, bế Lục Ly đặt sang một bên, kéo chăn đắp cho hắn, buông màn giường xuống rồi bước xuống giường.

 

“Sao thế?” Vừa đi ra ngoài, vừa xoa tay niệm quyết, Mạnh Tắc Tri mở cửa.

 

Ngoài hành lang, hai nhóm người đang giương cung bạt kiếm.

 

“Thiếu gia.” Hồng Vũ đứng chắn trước cửa, quay đầu khẽ gật, mắt không rời đối phương.

 

Phát hiện sát khí trên người đám Hồng Vũ, biết gặp phải nhân vật khó đối phó, gã trung niên cầm đầu vội thu lại vẻ hung ác, ôm quyền thi lễ: “Ra mắt công tử.”

 

“Ừm.” Mạnh Tắc Tri lạnh nhạt đáp, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

 

Người kia nói: “Bẩm công tử, chủ nhân chúng tôi bị mất một vật rất quan trọng, tên trộm chạy lên con thuyền này rồi biến mất. Mong công tử cho phép kiểm tra.”

 

“Kẻ trộm?” Mạnh Tắc Tri nhíu mày: “Không biết chủ nhân ngươi là ai?”

 

Người kia lúng túng, không tiện nói tên chủ nhân.

 

Mạnh Tắc Tri thản nhiên: “Thôi, ta cũng không làm khó ngươi.”

 

Rồi nghiêng người nhường đường: “Các ngươi cứ lục soát, nhưng đừng đụng vào giai nhân trên giường ta.”

 

Nghe vậy, đám Hồng Vũ mặt không đổi sắc, nhưng cũng rút đao, lùi sang một bên.

 

“Đa tạ công tử.” Người trung niên thở phào, ra hiệu cho người lục soát.

 

Mấy người mặc áo xanh kiểm tra từng nơi có thể giấu người, cuối cùng bẩm báo: “Không có.”

 

Người kia ngửi ngửi, xác định không có mùi máu tươi, mới yên tâm.

 

“Hồi phủ!”

 

Trước khi đi, hắn nói: “Quấy rầy chỗ ở, mong công tử thứ lỗi.”

 

Chờ họ đi xa, Hồng Vũ bước đến, nhìn về phía màn giường: “Công tử?”

 

“Yên tâm, người đó ta quen.” Mạnh Tắc Tri nói: “Ngươi có kim sang dược không?”

 

Hồng Vũ gật đầu: “Có, ta đi lấy ngay.”

 

“Đúng rồi, tìm thêm một bộ quần áo sạch, cùng kích cỡ ngươi.”

 

“Dạ!”

 

Khi Hồng Vũ mang kim sang dược và quần áo trở về, lại sai Thức Cầm mang theo chậu nước ấm, Mạnh Tắc Tri đóng cửa, vén màn giường lên thì thấy người kia đã ngất.

 

Xử lý xong vết thương nhỏ ở bụng hắn mất hơn nửa canh giờ, Mạnh Tắc Tri lau mồ hôi trán, tùy tiện tắm rửa một chút, leo lên giường hôn trán Lục Ly, rồi mãn nguyện nhắm mắt.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Mạnh Tắc Tri: Lần đầu tiên trong đời thủ d@m mà bị bắt quả tang... phẩm hạnh tuổi già khó giữ thật!

 

Lư Đạo Nhất: Ta còn thảm hơn, rõ ràng là thiếu niên ngay thẳng đầy chí khí, chỉ vì tặng ngươi một quyển tiểu hoàng thư mà bị biến thành tay ăn chơi trụy lạc!

Bình Luận (0)
Comment