Pháo Hôi Làm Vương - Giáp Tử Hợi

Chương 95

Mạnh Tắc Tri duỗi tay ra đưa một món đồ cho Hoàng Ngũ.

 

Hắn đang muốn thêm chút lửa giữa Kỳ Lương và Phó Bác Dụ.

 

"Bá gia." Hoàng Ngũ cung kính lên tiếng.

 

"Ta có một việc muốn ngươi đi làm." Mạnh Tắc Tri ra hiệu hắn ghé tai lại gần.

 

Hoàng Ngũ lập tức nghiêng đầu qua.

 

Mạnh Tắc Tri ghé vào tai hắn thì thầm vài câu: "...... Cứ như vậy."

 

Hoàng Ngũ vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu: "Minh bạch."

 

"À đúng rồi," nói xong, Mạnh Tắc Tri ném cho hắn cái túi đựng năm viên tinh hạch tam cấp lấy được từ Kỳ Lương: "Cái này cho ngươi, mau chóng nâng cấp dị năng đi."

 

"Vâng." Hoàng Ngũ cũng không từ chối, Mạnh Tắc Tri đã đưa, hắn chỉ cần tiếp nhận là được: "Tạ Bá gia."

 

Hắn nghĩ, có thêm năm viên tinh hạch tam cấp này, cộng với số tích góp mấy ngày nay, đột phá tứ cấp chắc không thành vấn đề.

 

Khi Mạnh Tắc Tri trở lại phòng, Tần Nghiêu Thần đang tắm cho Tiểu Bạch.

 

Nghĩ lại thì cũng phải, buổi sáng lúc nó lăn lộn trong đám tang thi, đúng là nên tắm rửa cho sạch sẽ.

 

Chỉ là con vật nhỏ này không thích bị dội nước, lại thích ngâm mình.

 

Một chậu nhựa nhỏ chứa nước, vật nhỏ phồng hai má, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, bốn cái chân nhỏ quẫy đạp trong nước, bên cạnh còn trôi nổi một con vịt cao su màu vàng.

 

Tần Nghiêu Thần ngồi bên cạnh, thi thoảng cho nó một hạt dưa hoặc hạt thông.

 

Chờ đến khi vật nhỏ bơi đủ, nó leo lên con vịt cao su, ngửa đầu chi chi gọi Tần Nghiêu Thần hai tiếng.

 

Tần Nghiêu Thần lập tức ném hạt dưa trở lại khay, đưa tay bế vật nhỏ lên, trước dùng khăn ướt lau kỹ theo chiều lông mọc, rồi lại dùng khăn bông mềm khô ráo lau sạch nước và độ ẩm trên lông.

 

Vật nhỏ cứ thế thoải mái nằm trong lòng bàn tay của Tần Nghiêu Thần, hưởng thụ sự phục vụ tỉ mỉ của hắn, thi thoảng còn cụng cụng ngón tay của Tần Nghiêu Thần, vẻ mặt hưởng thụ hết mức, hoàn toàn quên việc Tần Nghiêu Thần suýt chút nữa lấy mạng nó lúc trước.

 

Đúng là loại sinh vật ăn xong liền quên đòn roi.

 

Mạnh Tắc Tri trong lòng hơi hụt hẫng. Ngày thường đều là hắn cẩn thận phục vụ Tần Nghiêu Thần, vậy mà Tần Nghiêu Thần lại chưa từng đối xử với hắn như thế. Vậy mà bây giờ lại phục vụ một con tiểu gia hỏa đến tận tình như vậy.

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạnh Tắc Tri híp lại.

 

Buổi tối ăn mì bò kho và canh lục phủ ngũ tạng bò, con bò này do đội tuần tra đánh được, là một con dị thú cấp hai, thịt thu được hơn bốn nghìn cân, xương hơn một nghìn cân.

 

Lấy vài khúc xương nấu canh, vì gia vị có hạn, phần thịt chỉ dùng không đến hai trăm cân, phần còn lại giao cho dị năng giả hệ thủy làm thành khô bò. Là thịt khô thật sự, chỉ thêm muối, không thêm bất kỳ gia vị nào, sau khi nấu chín thì trực tiếp hút hết nước, thành phẩm cứng như gậy trúc, dùng làm lương khô thì không còn gì thích hợp hơn.

 

Sau thảm họa, có thể ăn được một bữa cơm thịnh soạn như vậy, trong lòng ai nấy đều dâng lên cảm giác mãn nguyện khó tả, khiến cả thân tâm đều được thả lỏng.

 

Ăn uống no nê, lại ngâm mình trong nước ấm một hồi, khi ra khỏi phòng tắm, Mạnh Tắc Tri vừa ngáp vừa lê dép đến mép giường, vén chăn leo lên, ôm lấy người kia vào lòng, rồi bàn tay lập tức luồn vào trong áo sờ s0ạng.

 

Không bao lâu sau, hô hấp của Tần Nghiêu Thần trở nên rối loạn.

 

Hắn cuộn ngón chân lại, mắt mơ màng, chờ Mạnh Tắc Tri đưa mình lên đến đỉnh núi.

 

Không ngờ rằng ngay tại thời điểm chỉ còn một bước nữa là đến, bàn tay phía sau đột nhiên rút về, lại chuyển sang khám phá nơi khác.

 

Tần Nghiêu Thần ngây người trong giây lát, lực dồn nén trong người liền tiêu tán quá nửa.

 

Một lúc sau, bàn tay kia lại quay trở lại......

 

Lặp đi lặp lại hai ba lần như vậy, Tần Nghiêu Thần tức giận, hắn bắt lấy tay Mạnh Tắc Tri, xoay người trừng hắn, ánh mắt đỏ hoe, mang theo một chút mê người khó diễn tả.

 

Mạnh Tắc Tri nhìn thấy liền bất giác nuốt nước miếng.

 

"Ngươi......" Tần Nghiêu Thần chưa kịp nói xong, Mạnh Tắc Tri đã bịt miệng hắn: "Ngô...... Ân......"

 

Qua một hồi lâu, Mạnh Tắc Tri mới buông ra, hỏi: "Nếm được vị gì không?"

 

Tần Nghiêu Thần ghé vào người hắn, mãi một lúc sau mới hoàn hồn lại, theo bản năng li3m li3m khóe miệng, cái này thì có thể có vị gì chứ?

 

Mạnh Tắc Tri hừ một tiếng: "Vị chua."

 

Tần Nghiêu Thần ngơ ngác nhìn hắn.

 

Mạnh Tắc Tri khẩu khí không tốt: "Lúc tối, ngươi hầu hạ Tiểu Bạch tắm rửa vui vẻ quá nhỉ, ta còn chưa từng được đãi ngộ như thế."

 

Thì ra là đang ghen.

 

Ngay cả giấm của tiểu gia hỏa cũng ăn......

 

Tần Nghiêu Thần hiểu ra, bật cười khổ: "Ngươi cũng muốn ta hầu hạ ngươi tắm rửa?"

 

"Cái đó thì không cần, ta tự tắm được." Đáy mắt Mạnh Tắc Tri lóe lên tia sáng khác thường, giọng trầm xuống: "Chẳng phải ngày thường đều là ta hầu hạ ngươi sao? Giờ ta muốn ngươi cũng hầu hạ ta một lần."

 

Tần Nghiêu Thần dù chưa ăn thịt heo thì cũng từng nghe tiếng heo kêu, sao lại không hiểu Mạnh Tắc Tri nói cái gì, hô hấp lập tức nghẹn lại, ngón tay khẽ run, cổ họng khô khốc.

 

Mạnh Tắc Tri bình tĩnh nhìn hắn.

 

Trong hơi thở dồn dập, không thể cưỡng lại cám dỗ, Tần Nghiêu Thần cuối cùng cũng cúi đầu, hôn lên khóe môi người kia, tay phải đưa lên gỡ nút áo ngủ của hắn......

 

---

 

Sau chuyện "ngọc trụy", Kỳ Lương cứ có cảm giác như bị ai đó theo dõi, nhưng mỗi lần quay đầu lại thì chẳng thấy ai.

 

Thế là suốt hai ngày liền, Kỳ Lương luôn trong trạng thái bất an.

 

"A Lương, ngươi sao vậy?" Phó Bác Dụ nhận ra điểm khác lạ ở Kỳ Lương, rót cho hắn một ly trà.

 

"Không, không có gì." Dù tay cầm ly trà nóng, Kỳ Lương vẫn không thể xua đi lớp sương mù trong lòng.

 

"Đã như vậy, sao lại bảo là không có chuyện gì?" Phó Bác Dụ đưa tay ôm lấy Kỳ Vọng Thư đang ngồi bên cạnh, nhìn đứa nhỏ đang xoay khối rubik trong tay: "Nếu thực sự có chuyện gì thì cứ nói ra, biết đâu ta có thể nghĩ cách giúp ngươi."

 

Thấy cảnh tượng ấy, tâm tình Kỳ Lương bỗng dưng tốt lên mấy phần. Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói: "Kỳ thật cũng chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là hai hôm nay, ta luôn có cảm giác có người theo dõi ta."

 

"Theo dõi?" Phó Bác Dụ ngẩng đầu, cau mày.

 

"Ta cũng không chắc chắn." Kỳ Lương đáp.

 

"Ta hiểu rồi." Phó Bác Dụ suy nghĩ một chút: "Vạn sự cứ cẩn thận là hơn. Nhưng ngươi cũng đừng quá lo, mấy ngày tới ta sẽ bảo Triệu Thuần và mấy người khác để ý giúp ngươi một chút."

 

Nghe vậy, trong lòng Kỳ Lương thấy ấm áp, lúc này đây người hắn có thể dựa vào, cũng chỉ còn Phó Bác Dụ: "Vậy làm phiền ngươi rồi."

 

"Sao lại nói phiền toái?" Phó Bác Dụ nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng, đường nét trên mặt vô tình hiện lên vài phần ôn hòa.

 

Thấy một Phó Bác Dụ như vậy, tim Kỳ Lương bất giác rung động.

 

Chưa đến nửa ngày sau, chuyện liền có manh mối.

 

"Lưu Hách?" Kỳ Lương cau mày, cái tên này hắn như từng nghe qua ở đâu đó.

 

"Huynh đệ kết bái với Hoàng Ngũ." Phó Bác Dụ nói. Ở trong đội lâu như vậy, hắn sớm đã nắm rõ tình hình bên trong.

 

"Cái gì?" Kỳ Lương cau mày, không hiểu vì sao Hoàng Ngũ - người anh em kết nghĩa - lại muốn theo dõi hắn.

 

Hay là có người sai khiến hắn?

 

Kỳ Tư Vĩnh --

 

Đúng rồi, Hoàng Ngũ là người thân tín của Kỳ Tư Vĩnh.

 

Nhưng Kỳ Tư Vĩnh tại sao lại phái người theo dõi hắn? Chẳng lẽ là vì chuyện cái ngọc bội?

 

Chẳng lẽ Kỳ Tư Vĩnh đã nhìn ra được manh mối gì?

 

Như có ma xui quỷ khiến, Kỳ Lương lại nhớ đến ánh mắt kỳ lạ của Kỳ Tư Vĩnh trong đêm hôm đó, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, thân thể lảo đảo lùi về phía sau.

 

Đúng rồi, thứ này vốn là đồ của nhà Kỳ Tư Vĩnh, không tránh khỏi việc hắn thật sự biết được điều gì đó.

 

Phó Bác Dụ vội vàng đỡ lấy hắn: "A Lương, ngươi làm sao thế?"

 

"Xong rồi, xong cả rồi......" Kỳ Lương lắp bắp, hoảng loạn nói.

 

Phó Bác Dụ tối sầm mặt lại: "A Lương, rốt cuộc là có chuyện gì?"

 

Nghe thấy vậy, như thể bắt được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt Kỳ Lương lập tức sáng lên, hắn gắt gao nắm lấy tay Phó Bác Dụ, giọng gấp gáp: "Bác Dụ, ta có thể tin tưởng ngươi không?"

 

Phó Bác Dụ nghiêm túc đáp: "Đương nhiên là có thể."

 

Đến nước này thì hắn cũng không còn lựa chọn nào khác. Kỳ Lương nghiến răng: "Thật ra ta vốn dĩ không có dị năng."

 

"Cái gì?" Phó Bác Dụ kinh ngạc: "Vậy còn..."

 

"Là bởi vì cái ngọc bội này thật ra là một món đồ có không gian trữ vật."

 

Cuối cùng thì Kỳ Lương cũng chịu tiết lộ bí mật, chỉ là hắn không biết, Phó Bác Dụ sớm đã đoán được bảy tám phần về bí mật trên người hắn.

 

"Nói cách khác, Kỳ Tư Vĩnh rất có thể đã biết điều này."

 

"Đúng vậy." Kỳ Lương lúc này không còn tâm trí để giận nữa: "Ngươi nói ta bây giờ nên làm gì đây?"

 

Trốn cũng không được, một khi Kỳ Tư Vĩnh không kiêng nể gì mà tung tin này ra ngoài, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

 

Ở một mức độ nào đó, tư duy của Phó Bác Dụ và Mạnh Tắc Tri đã bất giác đồng nhất.

 

Ánh mắt Phó Bác Dụ lóe lên vẻ tàn nhẫn: "Nếu đã như vậy, chỉ còn cách trừ khử Kỳ Tư Vĩnh."

 

Kỳ Lương lập tức nói: "Nhưng bên cạnh hắn có Hoàng Ngũ và Tần đại ca, chúng ta lấy gì giết hắn?"

 

"Đừng vội," Phó Bác Dụ suy tính rất lâu rồi mới nói: "Ngươi không phải phụ trách chuyện ăn uống trong đội à? Vật tư đều trong tay ngươi, ngày mai lúc nấu cơm, ngươi bỏ chút thuốc vào trong thức ăn..."

 

Lời này có ý là không tha cho bất kỳ ai trong đội, Phó Bác Dụ tin sâu sắc vào bốn chữ "nhổ cỏ tận gốc", phòng khi Mạnh Tắc Tri đã tiết lộ bí mật này cho người khác, như Tần Nghiêu Thần hay Hoàng Ngũ...

 

Sự việc đã đến mức này, Kỳ Lương còn có thể quan tâm đ ến sống chết của người khác sao? Tuy cảm thấy đây quả thực là một cách, nhưng hắn vẫn do dự trong lòng: "Ta lo là Kỳ Tư Vĩnh có đề phòng với ta, có khi sẽ không ăn đồ ăn do ta đưa."

 

"Rất có khả năng." Phó Bác Dụ chợt nhớ đến một việc: "Vậy thì phải có kế hoạch dự phòng. Ngươi quên rồi sao, đồng hành lần này đâu chỉ có Tần Nghiêu Thần và Mạnh Tắc Tri?"

 

"Ý ngươi là?"

 

"Ta đã điều tra rõ ràng, nhóm Chu Thiết tuy mang danh hộ tống Kỳ Tư Vĩnh đến Kinh thành, nhưng thật ra không liên quan gì đến Hạ gia. Trong đội bọn họ có một người tên Trương Thiếu Lâm, hình như có chút ân oán với Kỳ Tư Vĩnh, xúi giục hắn không khó."

 

"Còn cái đội lính đánh thuê của Ngũ Hàn Phi, chẳng qua là một đám trôi nổi không gốc rễ, như câu nói 'có tiền là có thể sai khiến quỷ thần', bọn họ chẳng có quan hệ gì với Kỳ Tư Vĩnh, muốn mua chuộc thì cũng không phải khó." Phó Bác Dụ phân tích rất kỹ.

 

"Thật sự ổn chứ?" Kỳ Lương vẫn còn lo lắng.

 

"Đến nước này rồi, chỉ có thể đánh cược một phen." Ánh mắt Phó Bác Dụ lộ rõ quyết tâm.

 

Cái gọi là "cầu phú quý trong hiểm nguy" chính là như thế.

 

"Được." Kỳ Lương nghiến răng gật đầu, nếu kế hoạch thất bại, cùng lắm thì hắn và con trai trốn vào không gian, cả đời không ra ngoài nữa là xong.

 

"Chỉ là... ta lo con dị thú bên cạnh Kỳ Tư Vĩnh."

 

Nhớ lại cảnh Tiểu Bạch dễ dàng nghiền nát đàn tang thi trước kia, Phó Bác Dụ không khỏi nhíu mày.

 

"Ta có cách đối phó với con hamster đó." Kỳ Lương lập tức nói.

 

Đồng tử Phó Bác Dụ co rút, Kỳ Lương đã dám nói ra lời này thì chứng tỏ ít nhiều cũng có chút tự tin.

 

Đó là con dị thú có thể dễ dàng đối phó với cả tang thi cấp bốn, Kỳ Lương lấy đâu ra sự tự tin như thế?

 

Hắn thầm may mắn vì bản thân lúc trước không vội vàng cướp lấy ngọc bội, mà là lựa chọn đứng ngoài quan sát tình hình.

Bình Luận (0)
Comment