*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trời mưa càng ngày càng to, một đạo sấm sét chớp nhoáng đùng đoàng.
Hoàng nhìn thấy Cao Tuệ Mẫn chỉ có lùi chứ không có tiến, vừa lùi vừa vung roi ra phòng thủ.
Xem ra mặt trăng đã thực sự biến mất. Hiện giờ Cao Tuệ Mẫn chỉ còn một chút khí tức cuối cùng. Cả người lẫn y phục ướt hết, tóc dài dính nước, tạo thành những lọn dài, quất qua quất lại.
Ừm. Nói chung cô ta có vừa ngoáy mũi vừa ăn cơm cũng đẹp.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói nhảm. Hoàng thấy tình thế không ổn, tuy không có gì trong tay, lại nghĩ đến nửa chuôi kiếm gỗ ở đó, cậu không do dự cầm lấy, lao thẳng về phía hai người kia.
"Đoàng..."
Một tiếng sấm nữa lại nổi lên, Hoàng không khỏi giật mình.
"Ngươi lại đây làm gì? Vũ khí thì không có. Dựa vào mấy lá bùa của ngươi thì không có ích gì đâu. Ra đằng kia đứng."
Hoàng không nghe lời, nhất quyết đứng lại, chỉ thấy con quỷ đội lốt Khanh kia bật cười một tiếng.
"Lại còn bày đặt lo lắng. Yên tâm đi, Cao Tuệ Mẫn, ta sẽ thu phục cô làm quỷ nô cho ta, còn cậu trai này, thì không tránh khỏi lấy tinh phách cho tướng công ta dùng rồi. Ha ha..."
Là giọng của một phụ nữ. Vừa khàn lại vừa the thé. Nhưng cũng thức thời, lại còn biết tên Cao Tuệ Mẫn mà gọi.
Không hiểu thế nào, Cao Tuệ Mẫn loạng choạng, nền sân điện trơn trượt, ngay lập tức khiến nàng ngã xuống, Hoàng nhanh tay đỡ lấy eo.
Mắt trợn tròn nhìn Hoàng.
Ừm ừm, như thế này giống tân nương xấu hổ đấy.
Bỏ con mẹ nó đi.
Hoàng cảm nhận được nhịp hô hấp Cao Tuệ Mẫn không bình thường, có thể là thoi thóp.
"Nhìn cái gì, mau đỡ lấy thủy chủ."
Cao Tuệ Mẫn vẫn là nhạy hơn, xoay người đứng lên, thủy chủ cùng lúc đi tới, trong tích tắc đâm vào người nàng.
Một
Hai
Ba.
"Bangggg...."
Một đạo quang chói loà vung tới, không phải là do sấm sét, mà là từ phía cổng điện ngang sang. Một luồng sức mạnh đánh vào con quỷ kia, lập tức nó ngồi ngã xuống, vứt thủy chủ sang một bên.
Chuyện gì xảy ra thế?!?
Cả Cao Tuệ Mẫn lẫn Hoàng thất thần, nhìn ra phía bên vừa xuất ra.
Một nữ tử cầm chiếc ô giấy, dáng người mảnh khảnh, ăn mặc từ thời nào không rõ, nhếch miệng cười với hai người, trong đêm tối, mắt lại cận, Hoàng không nhìn rõ lắm.
"Đại nhân vật vào thế? Viện binh của cô à?"
Cao Tuệ Mẫn lắc đầu.
Thế là ai?
Nữ tử xoay người, chuẩn bị rời đi, Cao Tuệ Mẫn gọi với lại.
"Nữ nhân phương nào? Tại sao giúp chúng ta?"
Người đẹp mới xuất hiện không quay lại, nhàn nhạt đáp một câu.
"Không sao, ta là do không thể trơ mắt đứng nhìn được."
"Đa tạ."
"Không cần. Mau mau thu nạp đại hồn đi."
Nói xong, mỹ nữ biến mất, để lại Cao Tuệ Mẫn và Hoàng đứng đó.