Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 129

"Chết tiệt. Đứng yên đấy, tao tới ngay."

Cậu gấp rút xuống dưới nhà, phóng xe ra khỏi cổng, không kịp báo lại với mẹ.

Cái con này, trời tối thế này, con gái một mình ra ngoài đã nguy hiểm, lại còn là dốc Lĩnh.

Dốc Lĩnh nổi tiếng là dốc cao, hiểm, dưới chân dốc lại là đường cua, nên nơi đó có rất nhiều vụ va chạm diễn ra.

Tất nhiên, người chết nhiều vô số kể.

Cuối năm lớp 11, tận mắt Hoàng chứng kiến một vụ tai nạn thảm khốc

Người đàn ông đi xe máy, xuống dốc không làm chủ được tốc độ, lao thẳng vào cây cột điện gần đấy. Kết quả, đầu kẹt thẳng vào cây cột điện, không cách nào lấy ra được, thân dưới bị dập nát. Hôm đấy trời mưa rất to, nước mưa rả rích, cái lạnh thấu người len lỏi vào tận tuỷ, Hoàng đứng ngẩn ra đấy, nhìn người ta dựng tạm cái bạt, che mưa cho người mới mất. Chết tức tưởi, không kịp nhắm mắt, máu người cùng nước mưa ở dưới nền sân bê tông hoà lẫn, loang lổ một vệt dài, mùi máu tanh tanh, hơi lạnh phả vào, thốc tận mũi, thân hình người mới mất không nguyên vẹn, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Trớ trêu thay, cây cột điện này ở ngay trước sân nhà dân.

Và đây không phải là người xấu số duy nhất đâm vào cây cột điện này.

Nghe nói, người kia ngay hôm sau được người nhà mời thầy đến để gọi hồn, nhưng không ai dám đứng nhận. Mãi vài ngày sau có một bà thầy tới, lập đàn ngay đoạn đường kia, nhưng chỉ gọi được bốn phách, bà ta nói, có oan hồn nhận vơ, nên bà ta khó lòng giải quyết được.

Người làng đồn thổi nơi này có dớp rồi, con ma này kéo con ma khác thế thân.

Tất nhiên lúc ấy Hoàng không tin. Nhưng bây giờ thì không hẳn.

"Không ổn rồi."

Hoàng tăng tốc thật nhanh tới dốc Lĩnh.

Đáng lẽ những chỗ như thế này cần phải có biển cảnh báo, hoặc là đèn điện sáng chứ?

Đến nơi rồi, sao tối om thế này?

Cẩn thận dựng xe vào một góc, bật đèn điện thoại, cậu đi xuống dốc.

"Mai ơi? Mai ơi?"

"Mai?!?"

"Huhu, tao đây."

Ở góc đường cua, Mai ngồi thọt lỏm một góc. Hoàng lo lắng, chạy vội lại chỗ cô.

"Làm sao thế? Sao lại ở đằng đây? Không biết đường chạy xe ra đằng kia à?"

"Tao... Tao rối quá. Mày trông thử coi, hồi nãy sao tao cứ thấy có bóng người..."

"Giồi ôi, bạn tôi khéo quá. Có thế mà cũng dựng nguyên xe ngồi đây à?"

"Huhu, nhưng tao là con gái, tao sợ lắm..."

"Đi, đi về. Ma quỷ gì ở đây không biết."

Hoàng đỡ Mai ngồi dậy, hai người lên xe, đi thẳng ra con đường lớn. Phía sau họ, bụi tre già lao xao lao xao, gió mùa hè nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc.
Bình Luận (0)
Comment