"Cái chai này... Là của Cao Tuệ Mẫn?!?"
Không thể nào...
Cậu nhăn mặt lại, suy đi tính lại một hồi, thấy không có khả năng nghĩ ra, liền cất lại vào bên trong ba lo.
"Cậu chủ ơi..."
"Dạ?"
Hoàng nghe tiếng kêu, biết chắc là chú Hải. Thò đầu ra cửa, thấy chú đang lén lút nhìn vào nhà bếp nơi bà Châu đang đứng. Hoàng thấy vậy thì phì cười, vẫy chú lên trên phòng mình.
"Chú."
"Ừ. Ôi trời ôi trời... Cậu Hoàng, nói thật là cậu không biết hồi sáng tôi lo cho cậu đến mức nào đâu. Vừa đi kêu anh em tới thì thấy cậu ngất ra đất luôn. Tôi bảo rồi, mệt thì đừng có cố chứ."
Chú Hải nhăn nhó nhìn Hoàng nói một tràng dài. Hoàng ngớ ra một lúc, rồi hỏi lại.
"Thế... Con ngất ở đấy, chú tới thì không có ai sao?"
"Không có. Cậu hỏi gì lạ vậy? Trong rặng tre đó chỉ có mình chúng ta vào, còn có ai ngoài mấy anh em thu nợ đâu?"
"A... Dạ. Vâng. Chắc con nhầm"
Hoàng lấy tay gãi đầu cười hì hì, trong lòng bứt rứt khó chịu không yên.
Gần tối, trong nhà chỉ còn hai mẹ con, Hoàng tự vấn mình cả buổi trong phòng, mặt nhăn mày nhó cào đi cào lại hai cánh tay, nhưng mãi mà vẫn không phát hiện ra dấu vết thương hồi sáng khi phá trận đồ.
"Xuống ăn cơm đi con."
"Vâng. Xuống ngay đây ạ."
Cậu lật đật chạy xuống, bà Châu ngồi yên vị từ khi nào, lo lắng nhìn hành động của con trai.
"Hoàng, đỡ hơn không? Mệt thì nói với mẹ, mai mẹ xin thầy Long cho ra muộn vài hôm."
"Không cần đâu ạ. Con khoẻ rồi mà."
Hoàng cầm bát cháo lên cười hì hì, bà Châu khẽ thở dài.
"Được rồi. Vậy ăn đi. Sau đó thu dọn đồ đạc, ngày mai mẹ nói chú Hải đưa lên sớm cho khỏi nắng."
"Vâng."
Hoàng bỗng thấy nghẹn nghẹn nơi đáy cổ họng mình. Chắc tại vì lần nào đi học cũng một hai tuần về nhà như cơm bữa, mà từ ngày lên nhà ông Long, ba bốn tháng mới được về một lần thăm mẹ, thực ra cũng rất nhớ mẹ. Không nỡ để mẹ lủi thủi một mình trong nhà. Mẹ cũng đã già rồi, đâu còn trẻ gì để tìm những thú vui giải trí cho khuây khoả. Có chăng cả ngày cũng chỉ nhìn vào sổ sách, thi thoảng đi chợ, ra ngoài nói chuyện với mấy bà hàng xóm, hoặc đi sinh hoạt người cao tuổi ngoài nhà văn hoá thôi.
"Túi kia là ít quà mẹ mua, mai con nhớ cầm lên biếu gia đình thầy. Thầy tốt quá, nuôi con ăn ở mà không chịu lấy bất cứ đồng nào, mẹ thấy áy náy. Lên đấy nhớ nghe lời thầy, cố gắng học hành chăm chỉ. Thi thoảng mẹ lên thăm. Có nhớ nhà quá thì xin phép thầy về chơi với mẹ vài hôm, nhé."
"Vâng."
Hoàng nghe mẹ nói xong, khẽ cụp mi mắt xuống, ăn nốt phần còn lại trong bát rồi phụ mẹ dọn rửa, lao thẳng lên phòng.